Editor: Trà Xanh
Vốn dĩ hôm nay phải khởi hành, nhưng Bùi Duyên và Thẩm Oanh ở trong phòng cọ sát cả ngày không ra ngoài. Thanh Phong đành phải thanh toán tiền thuê nhà thêm một buổi tối cho chủ quán. Côn Luân đưa cơm ba lần một ngày đến cửa phòng đúng giờ, bữa nào cũng ăn hết.
Côn Luân thở dài: “Trước kia không biết nàng ăn nhiều vậy. Tốn tiền quá.”
Thanh Phong cứng miệng, gã đầu gỗ này không biết lại nghĩ đến điểm kỳ quái gì. Thân hình Thẩm di nương nhỏ nhắn, ăn được cũng kỳ quái, phần lớn dĩ nhiên là Hầu gia ăn.
Bùi Duyên và Thẩm Oanh bên nhau êm đềm, cùng nhau ăn cơm. Hắn cố gắng gắp đồ ăn bỏ vào chén nàng nhiều như núi cao.
“Ăn nhiều một chút. Như vầy mới đủ.”
Thẩm Oanh trừng to mắt, đẩy chén: “Ta ăn không hết.”
Bùi Duyên không nghe, đẩy chén lại, còn sớt chút cơm trong chén mình qua cho nàng. Hắn thầm nghĩ, khóc vì đói thì nhất định phải ăn nhiều một chút.
Thẩm Oanh giơ tay ôm trán, không biết nên nói gì. Hay là hắn tin lời Côn Luân? Chủ tớ hai người thật là cùng một dạng, sao nàng có thể khóc vì đói được… Nàng hoàn toàn không giận, bắt đầu từ từ ăn núi thức ăn kia. Nàng vốn tưởng rằng Bùi Duyên sẽ dỗi với nàng thật lâu, không ngờ nàng vừa khóc thì hắn lập tức đầu hàng.
Hèn chi khi còn nhỏ mẫu thân nói với nàng, nước mắt của nữ nhân là vũ khí tốt nhất để đối phó với nam nhân.
Nói đến cũng lạ, trước đây nàng rất ít khi rơi lệ trước mặt người khác, có thể là do tìm không thấy nơi để khóc.
Bùi Duyên lại gắp một miếng thịt bỏ vào chén Thẩm Oanh.
Loading…Chân mày Thẩm Oanh nhíu lại thành chữ xuyên 川, nàng buông đũa: “Hầu gia, ngài đừng gắp thêm, ta ăn không nổi nữa.”
“Không phải nàng đang đói bụng sao?”
Vừa rồi bọn họ lăn giường, bị bụng nàng kêu ục ục làm gián đoạn.
“Ta đói, nhưng ta không ăn nhiều như vậy.” Thẩm Oanh gấp đồ ăn trong chén bỏ lại vào chén Bùi Duyên, “Ngài ăn nhiều chút.”
Bùi Duyên thấy nàng thật sự ăn không nổi, huống chi ngày thường nàng ăn như gà con mổ thóc, đột ngột ăn nhiều nhất định sẽ tức bụng, nên nghe lời cầm chén ăn sạch đồ ăn nhanh như cơn gió.
Thẩm Oanh chống cằm nhìn hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn ăn cơm không kén chọn, mình tự nhiên cũng muốn ăn theo hắn. Nếu trên người hắn không có trách nhiệm bảo vệ quốc gia, bọn họ có thể chọn một nơi non nước hữu tình, nam cày nữ dệt, nàng rửa tay nấu canh cho hắn.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Thẩm Oanh, nụ cười tươi trên môi dần đông cứng. Đây là tín hiệu rất nguy hiểm, nàng không thể bước chân vào con đường đó lần nữa như một kẻ ngốc.
Bùi Duyên buông chén, nghiêng đầu nhìn Thẩm Oanh, xác nhận lần nữa: “Nàng thật sự no rồi?”
Thẩm Oanh gật đầu. Nàng đứng dậy rót chén nước đưa cho Bùi Duyên: “Hầu gia đêm qua chắc ngủ không ngon phải không? Lưu tiên sinh nói, ngài phải chú ý nghỉ ngơi. Nếu không hầu tật có thể tái phát bất cứ lúc nào.”
Bùi Duyên cầm chén nước, nhìn nàng có vẻ do dự, cuối cùng đặt chén nước xuống, kéo nàng ngồi vào lòng mình, ghé tai hỏi: “Không phải ta rối rắm, nhưng nàng và Hoàng thượng có quen biết hay không?”
Nghi vấn trong lòng hắn không tìm được lời giải đáp khó chịu giống như bị côn trùng cắn.
Thẩm Oanh thật muốn xem thường hắn, cái này còn không gọi là rối rắm? Nếu nàng không xóa tan những tưởng tượng hoang dại đó của hắn, e rằng hắn sẽ không ngừng lại.
“Vậy Hầu gia cảm thấy giữa ta và Hoàng thượng là loại quan hệ gì?” Nàng hỏi rõ một cách đơn giản.
Bùi Duyên nói không nên lời. Chỉ cảm thấy bọn họ dường như quen biết, nhưng lại không có khả năng. Một người là Hoàng đế chí tôn, một người là nữ tử bình dân vừa vào kinh, quen biết bằng cách nào? Chẳng lẽ nàng thật sự là thế thân của cô nương Thẩm gia? Không có khả năng đó, trước khi nàng vào Hầu phủ, Thanh Phong đã điều tra chi tiết về nàng. Ngoại trừ lần bị Hoắc Lục gây họa làm hôn mê, nàng dưỡng bệnh hết ba tháng, không có điều gì bất thường.
“Ta thật sự không quen Hoàng thượng, cũng không có khả năng biết hắn. Hầu gia là người có thân phận cao nhất ta từng gặp. Trong thoại bản đều viết, dùng rượu đoạt binh quyền, Hoàng đế không phải đều giống nhau sao? Còn nữa, Hoàng thượng thấy ta rồi, hắn có giống như quen biết ta không?” Thẩm Oanh hỏi ngược lại đúng lý hợp tình.
Ngày thường nàng không có việc gì thì ngồi đọc thoại bản với Hồng Lăng và Lục La. Những thoại bản đó tuy có nội dung vớ vẩn, nhưng vẫn ẩn chứa chút tinh túy của các câu chuyện xưa.
Bùi Duyên nhíu mày, cảm thấy lời nàng có chút đạo lý.
“Ta đưa ra ý tưởng cho Hầu gia hoàn toàn là có ý tốt. Nếu ngài thấy sử dụng được thì tiếp thu. Nếu không, nghe xong cứ bỏ qua. Nhưng ngài không thể nổi giận với ta, ta cảm thấy rất oan uổng.”
Bùi Duyên vuốt lưng vỗ về nàng, trong lòng có chút áy náy. Hắn vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng nghe nàng nói lòng vòng một hồi lại quên ngay ý tưởng ban đầu. Đầu óc nàng thông minh lanh lợi, hắn chịu thua tâm phục khẩu phục.
Thẩm Oanh thừa cơ đổi đề tài, hỏi: “Tạ đại nhân hôm nay tới tìm ngài làm gì?”
Bùi Duyên nhớ rõ Thẩm Oanh từng tự nguyện nhận việc điều tra vụ án kia, có khả năng muốn nhờ lực lượng Tào Bang, hắn không giấu giếm: “Tạ Vân Lãng tới nói cho ta biết chuyện phụ thân và huynh trưởng năm đó bị vạch tội, có khả năng không liên quan đến An Quốc Công, mà là ý của tiên đế.”
Thẩm Oanh không hiểu nên hỏi thêm: “Sao lại liên quan đến tiên đế?”
Thẩm Oanh tuy là con dâu của tiên đế, nhưng khi tiên đế còn trên đời, phu thê bọn họ chỉ được vào cung tham dự yến tiệc vào ngày Tết, Bùi Chương không được sủng ái, tiên đế cũng không nói chuyện với nàng, nàng đối với tiên đế hầu như chẳng biết gì. Sau khi Bùi Chương đăng cơ, mẫu tử bọn họ không thích nhắc tới hắn. Vào ngày Tết, chỉ thắp nhang và đốt tiền giấy trước điện là xong việc.
“Tạ Vân Lãng nói, phụ thân ta từng có một muội muội không cùng huyết thống, việc kia có liên quan với bà. Nhưng ta chưa bao giờ nghe mẫu thân và trưởng tẩu nhắc tới sự tồn tại của vị cô mẫu này, bởi vậy không biết thật hay giả.”
Thẩm Oanh dừng mắt trên mặt Bùi Duyên, bỗng nhiên không nói lời nào. Hắn kể bí mật như vậy cho nàng nghe, hiển nhiên không coi nàng là người ngoài. Việc này có liên quan đến tiên đế, đó chính là liên quan đến hoàng thất. Hắn tin nàng vậy sao? Nếu nàng truyền ra ngoài, Bùi Chương nhất định tìm Tĩnh Viễn Hầu phủ gây chuyện.
Nàng hỏi nửa giỡn nửa thật: “Nếu vị cô mẫu này của Hầu gia có quan hệ với tiên đế, người nhà lại không biết, chỉ e không phải là chuyện tốt. Ngài không sợ ta nói ra ngoài?”
Bùi Duyên nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên giơ tay rờ đầu nàng, giọng điệu ôn hòa: “Ta tin nàng. Chúng ta ra trận giết địch, một khi giao lưng cho đồng đội sẽ tuyệt đối không nghi ngờ.”
Tâm Thẩm Oanh chấn động. Lời này nghe thật ngốc, coi nàng như huynh đệ vào sinh ra tử với hắn. Nhưng lời chất phác đơn giản đó làm nàng cảm động. Bởi hắn đem tánh mạng bản thân đặt vào tay nàng.
Chờ tới Đại Đồng, thu xếp xong xuôi, nàng nhất định sẽ giúp hắn tra ra manh mối chuyện này.
Thẩm Oanh vốn tưởng đường đi Đại Đồng sẽ có phong cảnh tốt. Nhưng nàng sai hoàn toàn, ra khỏi trấn nhỏ ngoại ô kia toàn là rừng núi hoang vắng. Bọn họ ba kẻ nam nhân đã quen hành quân đánh giặc, ăn sương uống gió không tính là gì. Tuy rằng bọn họ nhường xe ngựa cho nàng ngủ, thay phiên trực đêm, nhưng từ lúc đầu, nàng vẫn không quen được, muốn nắm tay Bùi Duyên, dựa vào nhiệt độ cơ thể hắn mới có thể ngủ được.
Suốt chặng đường, nàng chẳng chăm sóc gì cho hắn, ngược lại đều là hắn tận tâm chăm nàng. Nàng cuối cùng đã rõ vì sao Thanh Phong và Côn Luân không đồng ý để Bùi Duyên dẫn nàng theo. Trước kia nàng nghĩ mọi việc quá mức đơn giản, sự có mặt của nàng đúng là liên lụy hành trình của bọn họ.
Nàng chắc chắn, nếu Bùi Duyên vất nàng đi, bọn họ có thể tiết kiệm một nửa thời gian đi đường.
Cuối cùng đến được một thị trấn nữa, khí hậu Tây Bắc khô ráo, nhà cửa chủ yếu bằng gạch và đất, dân cư bưu hãn. Nữ tử trong kinh xưa nay đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến(*). Ở đây, vì hầu hết nam tử thanh niên gia nhập trong quân, nữ tử có thể nắm nửa bầu trời. Hàng quán trên phố, cửa hàng ven đường phần nhiều là do nữ tử làm chủ. Nghe nói ở chỗ này đa số là một chồng một vợ, nam nhân thông cảm thê tử ở nhà vất vả, rất ít khi nạp thiếp.
Thẩm Oanh dường như hiểu vì sao Bùi Duyên ngồi địa vị cao nhưng không có chút nào coi thường nữ tử.
Nơi này cách Đại Đồng không xa, hành trình cuối cùng có thể chậm một chút. Phi chân đệ liên tục tìm gặp Bùi Duyên, bẩm báo tình huống tiền tuyến. Hiện tại không phải thời chiến, nhưng tình huống ở Thát Đát sẽ có chút ảnh hưởng. Nhất cử nhất động cần nằm trong sự kiểm soát của Bùi Duyên.
Thành phố Đại Đồng không lớn, nhưng là thành trì phồn hoa nhất Tây Bắc. Nơi này gần biên giới, thường xuyên phát sinh một ít xích mích, nhưng không ảnh hưởng người dân qua lại. Đại Nghiệp giao lưu với các quốc gia láng giềng phát triển mậu dịch.
Phủ đệ của Bùi Duyên ở Đại Đồng nằm ở trung tâm thành phố, ngoài cửa phủ có trọng binh canh gác. Tĩnh Viễn Hầu phủ chẳng là gì ở kinh thành, nhưng ở Đại Đồng lại giống như một phủ đệ đẹp, địa vị được tôn sùng. Hơn nữa mấy năm nay Bùi Duyên canh giữ Tây Bắc, kỷ luật trong quân nghiêm minh, rất được lòng người.
Bùi Duyên xuống xe ngựa, binh lính ngoài cửa phủ lập tức nhịp nhàng hô: “Tham kiến Hầu gia!”
Đang chui ra xe ngựa, Thẩm Oanh sửng sốt.
Nét mặt Bùi Duyên nghiêm trang, gật đầu với bọn họ, bọn họ lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp. Thẩm Oanh phát hiện, Bùi Duyên ở chỗ này hoàn toàn khác lúc hắn ở kinh thành. Ở kinh thành hắn giống con đại bàn bị trói buộc, nơi này mới là thế giới của hắn.
Một ông lão đầu bạc từ trong phủ ra nghênh đón, cười tủm tỉm nói: “Mong sao mong trăng, cuối cùng đã đưa ngài trở về. Đi đường có thuận lợi không?”
Bùi Duyên gật đầu với ông lão, quay đầu lại muốn giới thiệu Thẩm Oanh, phía sau ông lão có một người chui ra.
Thẩm Oanh thấy rõ đó là một cô nương đậu khấu chi năm(**), quần áo mộc mạc nhưng không che được dung nhan xinh đẹp, một đôi mắt ngấn lệ, là một tiểu mỹ nhân.
Nàng nắm cánh tay ông lão, nhìn Bùi Duyên ngượng ngùng kêu: “Hầu gia.”
—
(*) đại môn bất xuất, nhị môn bất tiến: chỉ ở chốn phòng khuê nên khó biết được dung mạo.
(**) đậu khấu chi năm: khoảng 13 – 14 tuổi