Editor: Trà Xanh
Một trận tuyết lại rơi nữa ở kinh thành, tuyết dày như lông vũ bao phủ toàn bộ kinh thành, mọi người khắp đầu đường cuối ngõ đều bàn luận, tuyết lành báo hiệu một năm bội mùa.
Bá tánh bình thường không biết rằng một sự thay đổi lớn sắp xảy ra, vẫn vui mừng với cuộc sống của mình.
Bùi Duyên và Thẩm Oanh đến kinh thành, Tạ Vân Lãng cũng đồng hành. An Quốc Công vốn muốn cùng về, nhưng sau khi thảo luận với ông, Bùi Duyên quyết định ông ở lại Đại Đồng thì tốt hơn. Lỡ như Từ Khí gàn bướng hồ đồ, Tây Bắc quân còn có thể chống lại. Trong kinh đã có Tạ thủ phụ sắp xếp mọi thứ, An Quốc Công trở về cũng không giúp gì nhiều.
Thẩm Oanh mặc trang phục nam nhân, vén rèm cửa sổ nhìn thoáng bên ngoài. Tuyết đọng rất dày bên đường, từng nhà quét tuyết trước cửa, Tạ Vân Lãng cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, mày kiếm tuấn tú, dáng người thẳng tắp, lại tràn đầy lo lắng. Hắn không tán thành việc Bùi Duyên đi gặp hoàng đế, cũng không cho rằng hoàng đế sẽ bằng lòng giao quyền lực trong tay để thoái vị, cho rằng đây là một âm mưu.
Trước khi về lại kinh thành, hắn trình bày các quan hệ lợi và hại trong đó, hy vọng Thẩm Oanh có thể khuyên Bùi Duyên. Thẩm Oanh lại nói: “Năm đó khi cửu vương tranh đoạt ngôi vua còn nguy hiểm hơn hiện giờ gấp trăm lần. Rất nhiều người đều khuyên ta rời bỏ Lệ Vương, nhưng ta cho rằng phu thê phải cùng tiến cùng lui. Lúc ấy ta không lui, hôm nay cũng ủng hộ quyết định của Hầu gia.”
Tạ Vân Lãng nghe xong, thật lâu sau không nói gì, cuối cùng quyết định theo bọn họ trở về kinh thành.
Bùi Duyên ngồi bên cạnh Thẩm Oanh, vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nàng: “Tạ Vân Lãng lo lắng có lý, nàng không cần vào cung.”
Thẩm Oanh nắm cánh tay hắn: “Đến đây còn muốn bỏ rơi ta? Phụ thân nói Tạ thủ phụ đã sắp xếp mọi thứ, chúng ta đại khái khá an toàn. Bùi Chương muốn gặp chàng, đơn giản vì không muốn giao quyền một cách êm thấm, ta và chàng cùng khuyên hắn.”
Từ nhỏ Bùi Chương không được tiên đế yêu thương, khi đó Hoắc Thái hậu cũng không có khả năng bảo vệ hắn, bản thân hắn chịu đựng nhiều khó khăn gian khổ khi trưởng thành, thật ra cũng tương tự như những gì Bùi Duyên đã trải qua. Nhưng bây giờ, ngôi vị hoàng đế có được với bao nỗ lực lớn có thể bị mất bất cứ lúc nào. Tất cả mọi người đều đứng về phía Bùi Duyên muốn ép hắn thoái vị, nội tâm của hắn đương nhiên sẽ cảm thấy đau khổ.
Thẩm Oanh thở dài trong lòng, ngón tay cong lại. Thế gian này làm sao có sự công bằng tuyệt đối? Như nàng hoặc là Tạ Vân Lãng, có thể nói sinh ra được trời ưu ái, nhưng cũng không phải thuận buồm xuôi gió và đạt được mọi chuyện như ý muốn. Cuộc sống là mật đường hay là thạch tín không phải do kinh nghiệm và xuất thân quyết định, mà là do tâm lý.
Bên ngoài hoàng thành, Tạ Sùng đứng chờ bên cạnh cục đá xuống ngựa. Ngụy lão tướng quân đứng cạnh ông, mặc áo giáp, sau lưng đeo cung, đeo túi mũi tên bên hông. Ông tràn đầy năng lượng, chẳng có chút nào giống người bị bệnh.
“Khi nào hắn đến?” Ngụy lão tướng quân gấp gáp nhón chân, nhìn phía bên kia phố.
Tạ Sùng nói: “Lang nhi phái người tới báo tin, đã đến kinh thành. Lão đệ, mấy năm nay ngươi vất vả rồi, nếu không có Ngụy gia ngầm che chở, e rằng hắn sẽ khó vào quân doanh.”
“Tạ lão huynh nói gì vậy.” Ngụy lão tướng quân vẫy tay, “Năm đó ta được lão Hầu gia gửi gắm, hoàn toàn phân rõ ranh giới với Hầu phủ, thậm chí không tiếc cắt đứt quan hệ với nữ nhi để giữ được mạch này. Tự bản thân hắn tranh đua mới có thành tựu hôm nay. Đến thời điểm này, hai bộ xương già của chúng ta liều mạng cũng phải đưa hắn lên.”
Tạ Sùng gật đầu, nhìn chiếc xe ngựa màu xanh và Tạ Vân Lãng từ phía xa xa đang đi đến. Tạ Vân Lãng xuống ngựa trước, đi vài bước đến trước mặt Tạ Sùng, lần lượt hành lễ chào Tạ Sùng và Ngụy lão tướng quân.
“Phụ thân, lão tướng quân, đã để các ngài đợi lâu.”
Tạ Sùng lắc đầu, Ngụy lão tướng quân hào sảng nói: “Đừng bận tâm, chẳng chờ bao lâu. Hầu gia đâu rồi?”
Tạ Vân Lãng quay đầu lại, Bùi Duyên đã đỡ Thẩm Oanh xuống xe ngựa. Thanh Phong đem xe ngựa đậu ở nơi quy định.
Bùi Duyên ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngụy lão tướng quân cũng có mặt. Trong ấn tượng của hắn, năm đó phụ thân và huynh trưởng gặp nạn, Ngụy gia nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Lần này hắn định làm chuyện đại sự, Ngụy Lệnh Nghi lại muốn một tờ hưu thư. Ngụy lão tướng quân không nên xuất hiện ở đây, trà trộn vào cung để giúp đoạt ngai vàng.
“Hầu gia.” Ngụy lão tướng quân hành lễ với Bùi Duyên.
“Lão tướng quân, không dám nhận.” Bùi Duyên vội vàng đáp lễ.
Ngụy lão tướng quân nói: “Ta cử vài người đi vào với Hầu gia, bảo vệ cho sự an toàn của ngài.”
Loading…Bùi Duyên ngẩng đầu nhìn thành lâu rộng lớn. Lầu trên và lầu dưới đều có cấm vệ bày trận sẵn sàng đón quân địch. Nhưng chủ nhân bọn họ không còn là hoàng đế trong cung nữa. Tạ thủ phụ không lựa chọn ép vua thoái vị là để lại một chút thể diện cuối cùng cho Bùi Chương.
“Không cần, tự chúng ta đi vào.” Bùi Duyên nói.
Ngụy lão tướng quân sửng sốt và nhìn Tạ Sùng. Tạ sùng hiểu rõ, cười nói: “Cũng được, chúng ta chờ ở đây.”
Bùi Duyên gật đầu và bước đi, Thẩm Oanh đi theo sau hắn. Tạ Vân Lãng vốn cũng muốn đi cùng, Tạ Sùng giơ tay cản hắn: “Chuyện của ba người bọn họ thì để tự họ kết thúc. Con đi làm gì?”
“Nhưng mà phụ thân… quá nguy hiểm.” Tạ Vân Lãng vẫn không yên tâm, hắn rất hiểu con người của hoàng đế. Cho dù bây giờ trong cung và ngoài cung đều là người của bọn họ, nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết và ngoan ngoãn nhường lại giang sơn.
Ngụy lão tướng quân không biết thân phận của Thẩm Oanh, nghe đoạn đối thoại giữa hai cha con thì hơi nghi ngờ.
“Đúng vậy, chúng ta không biết Hoàng thượng nghĩ gì. Để cho chắc, vẫn nên phái vài người đi theo được không?”
Tạ Sùng giơ tay nói: “Nếu Tĩnh Viễn Hầu không thể làm Hoàng Thượng tình nguyện giao quyền, ít nhất cũng có bản lĩnh giết hắn. Nhưng hắn không muốn tổn thương Hoàng thượng, cho nên mới không cần chúng ta đi theo. Rốt cuộc ngươi và ta đều có ý riêng.”
Ngụy lão tướng quân không nói gì. Tạ Vân Lãng bấy giờ mới không kiên trì, nhìn hai bóng dáng xa xăm. Chỉ mong mọi việc thuận lợi.
Thẩm Oanh lại bước vào hoàng thành, cửa cung nặng nề, tường thành cao ngất, quảng trường rộng lớn nhưng trống trải, mọi thứ dường như chưa từng thay đổi. Hai chân bước trên con đường lát đá dường như có thể nghe được tiếng vọng nơi xa. Nàng từng cảm thấy hoàng cung quá lớn, không có một chút hơi người, căn bản không thích hợp ở trong đó. Nếu phải lựa chọn, nàng tình nguyện sống ở Đại Đồng còn hơn vào cung.
Nhưng số mệnh của nàng tựa như bị cột vào hoàng cung này, muốn tách ra cũng không được. Vòng đi vòng lại vẫn phải quay lại đây.
Vào cổng Minh Đức có thể nhìn thấy rõ Minh Đức Cung và Trường Tín Cung. Hai tòa cung điện này một trước một sau, nhiều lần phục vụ hoàng đế và Hoàng hậu từ khi Đại Nghiệp lập quốc đến nay. Nhưng cung điện thì gần mà lòng thì cách khá xa. Những lời thề khắc cốt ghi tâm và tình yêu đến chết không phai mờ dường như chẳng có quan hệ gì đến Đế Hậu.
Muốn một phần thật tâm trong gia đình đế vương còn khó hơn lên trời.
Thẩm Oanh đi theo Bùi Duyên bước lên thềm bạch ngọc, trước kia xung quanh Minh Đức Cung đều được canh gác cẩn mật, hôm nay lại trống không, tuyết chưa tan phủ đầy ngói lưu ly giống như một lớp vỏ rỗng tráng lệ, có vẻ hơi cô đơn và hoang vắng.
Đại nội quan đứng trước cửa cung, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ đi tới. Hắn không ngờ Thẩm Oanh cũng đi theo, siết chặt tay trong tay áo nói với nàng: “Ngài nên chờ bên ngoài, để Hầu gia đi vào một mình nhé?”
“Nếu đã tới, đương nhiên ta cũng muốn đi vào.” Thẩm Oanh nói một cách kiên quyết.
Đại nội quan biết tính tình của vị Hoàng hậu nương nương này, hơi nhẹ thở dài và lui qua một bên.
Thẩm Oanh đã lâu không đến đại điện của Minh Đức Cung. Theo lễ nghi của Đại Nghiệp, phi tần của hậu cung không thể quấy rầy công việc hằng ngày của hoàng đế, nàng muốn đến Minh Đức Cung phải phái người bẩm báo trước, sau khi được cho phép mới có thể đến đây. Nếu số lần đến quá thường xuyên, bị các ngôn quan trên triều biết sẽ bị buộc tội. Bởi vậy ngoại trừ lúc mới vào cung, nàng thật sự chưa thích nghi, không nhịn được tới tìm Bùi Chương, sau này hầu như rất ít chủ động tới đây.
Bùi Chương mặc áo bào đỏ có hoa văn rồng uốn lượn, đội vương miện có cánh, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng. Mặt hắn vô cảm nhìn Bùi Duyên và Thẩm Oanh đi vào đại điện, tay nắm chặt đầu rồng trên tay vịn. Hắn biết Thẩm Oanh nhất định quay về bên Bùi Duyên, nhưng khi bọn họ sóng đôi đứng đây vẫn làm cay mắt hắn.
Tuy Thẩm Oanh đã sinh con nhưng hồi phục rất khá, thướt tha lả lướt như một thiếu nữ. Trước đây hắn ỷ lại tình cảm của nàng, là nâng đỡ và tin tưởng nhau khi hoạn nạn. Nhưng chưa bao giờ thấy nàng là một mỹ nhân. Hiện giờ thay da đổi thịt, vẻ đẹp trong xương cốt lập tức lộ ra, sóng mắt lưu chuyển rung động lòng người.
Thẩm Oanh đọc được cảm xúc tổn thương từ ánh mắt Bùi Chương, tựa như nàng đã phản bội hắn.
Sao hắn có thể nghĩ rằng mình phản bội hắn? Rõ ràng do hắn từ bỏ trước. Vì ngai vàng mà hắn đang ngồi hiện giờ, hắn đã từ bỏ tình cảm giữa hai người. Nàng không có bất cứ áy náy gì, nhưng thật tàn nhẫn khi ép buộc người đã từng cùng chung chăn gối từ bỏ thứ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Bùi Duyên cảm giác bàn tay nhỏ bé mà mình đang nắm hơi run rẩy, nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Oanh. Nàng rũ mắt nhìn xuống đất, không kiên quyết như lúc vừa bước vào. Dù thế nào đi nữa, muốn nàng đối mặt với trường hợp như vậy vẫn làm khó cho nàng.
Bùi Duyên kéo nàng lại gần dính sát bên cạnh mình, như vậy thì hắn mới có thể dùng sức mạnh của cơ thể để chống đỡ cho nàng.
Thẩm Oanh cảm nhận được điều đó, nàng ngước mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi mỉm cười.
Biểu tình nhỏ bé và động tác của họ đều lọt vào mắt Bùi Chương. Dường như có đốm lửa bùng cháy trong ngực hắn, máu cả người đều vọt lên trán. Thẩm Oanh vốn nên đứng về phía hắn! Nhưng tất cả bọn họ đều chọn Bùi Duyên! Hắn đứng một mình trên cao, đưa mắt nhìn bốn phía, không có ai cả!
Sắc mặt của hắn càng thêm u ám, tựa như tích tụ một trận bão tố.
Bùi Duyên hành lễ với Bùi Chương, hiện giờ hắn vẫn là hoàng đế.
Bùi Chương khẽ giật khóe miệng, điều này càng có ý chế nhạo. Hắn nói với Bùi Duyên: “Ngươi đứng trước mặt Trẫm với tư cách của người chiến thắng, ắt là rất tự hào phải không? Tạ thủ phụ có thể ra lệnh cho các quan văn trong triều, còn hai người An Quốc Công và Ngụy tướng quân có thể khống chế vệ binh kinh thành và cấm vệ, một nửa Cẩm Y Vệ đã bị Trẫm phái đi ra ngoài. Hoàng đế như Trẫm giống như bị hư cấu, phải đành ngoan ngoãn giao giang sơn.”
Bùi Duyên ôm quyền nói: “Hoàng thượng, giữa ngài và ta vốn không có thắng hay bại. Ta cũng không muốn giao chiến với Hoàng thượng, càng không muốn giống cuộc loạn của cửu vương năm xưa khiến kinh thành máu chảy thành sông. Cho nên một mình đến đây, hy vọng Hoàng thượng có thể lấy đại cục đặt lên hàng đầu.”
Bùi Chương cười lạnh: “Đặt đại cục lên hàng đầu? Chẳng qua ngươi cũng muốn làm hoàng đế và nếm thử mùi vị đứng ở đỉnh cao của quyền lực.”
Bùi Duyên không muốn đôi co, chỉ nói: “Nếu Hoàng thượng không khăng khăng giết thần và không cướp thê tử của thần, thần vẫn tình nguyện canh giữ Tây Bắc, và làm Tĩnh Viễn Hầu. Nghe nói ngài bây giờ bị bệnh nặng, ngay cả bút cũng không cầm được thì làm sao điều hành quốc gia? Nếu Hoàng thượng chọn được người kế vị tốt hơn, đồng ý cho thần và gia đình một con đường sống, thần có thể quay về Tây Bắc. Đây là lời nói thật lòng.”
Bùi Chương không muốn dây dưa vấn đề này với hắn, chỉ nói: “Nghe nói tiên đế để lại một khối ngọc bội cho ngươi, Trẫm muốn nhìn thấy.”
Bùi Duyên tưởng hắn nói về khối ngọc gia truyền mà Thẩm Oanh đang giữ nên nghiêng đầu nhìn nàng.
Thẩm Oanh đưa tay rờ túi thơm bên hông, nàng vẫn luôn nghi ngờ nguồn gốc của khối ngọc này, hoặc đó không phải là ngọc bội của tiên đế, chỉ là ngọc gia truyền mà lão Hầu gia để lại.
Thẩm Oanh nhớ rõ lúc mới cưới, sau khi Bùi Chương vào cung rồi trở về buồn bã trốn trong thư phòng. Thẩm Oanh tìm được hắn ở giữa kệ sách, nhìn thấy mặt hắn bị bầm, hốc mắt đỏ bừng, dò hỏi mới biết tiên đế khắc mười khối ngọc, cửu vương mỗi người đều có một khối, chỉ có Bùi Chương nhỏ nhất là không có.
Bùi Chương bất bình trong lòng, chạy tới hỏi tiên đế nhưng bị đánh một trận, bởi vậy tổn thương thấu tâm.
Khối ngọc này là khúc mắc trong lòng hắn, có lẽ sau khi hắn nhìn thấy nó sẽ cảm thấy dễ chịu chút.
Thẩm Oanh buông tay Bùi Duyên, chậm rãi đi lên ngai vàng, cởi túi thơm trên eo ra. Đang định đưa cho Bùi Chương, đột nhiên Bùi Chương đứng dậy, vòng tay ôm vai Thẩm Oanh, con dao găm sáng chói ngay lập tức nằm trên cổ nàng.
Bùi Duyên vừa cử động, Bùi Chương hét lên: “Đừng nhúc nhích!”
Bùi Duyên đành phải đứng tại chỗ, ngẩng đầu hỏi: “Hoàng thượng muốn làm gì? Ngài không ra ngoài được, mau thả nàng ra.”
Bùi Chương bắt cóc Thẩm Oanh và nói: “Trẫm biết bên ngoài đều là người của ngươi, cũng không định rút lui an toàn. Trẫm không thể giao giang sơn cho ngươi, cũng không thể giao nàng cho ngươi, nàng vốn là thê tử của Trẫm! Bây giờ Trẫm không còn con đường nào khác, đành phải để nàng chết cùng Trẫm.”
Bùi Duyên không ngờ Bùi Chương có ý định giết Thẩm Oanh. Hắn luôn cho rằng Bùi Chương yêu Thẩm Oanh, sẽ không đành lòng làm nàng tổn thương. Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức nặng của ngai vàng trong lòng Bùi Chương.
Bùi Duyên nắm chặt hai tay thành quyền, đến gần một bước: “Thần có thể không cần ngai vàng, cũng có thể bảo vệ cho Hoàng thượng rời khỏi nơi này, chỉ cần Hoàng thượng thả nàng!”
“Tại sao Trẫm phải tin ngươi?” Bùi Chương giả vờ siết chặt dao găm trong tay.
Thẩm Oanh cảm giác được tay hắn ở phía dưới tay áo lặng lẽ ấn vào lưỡi dao găm, nói cách khác, con dao găm kia căn bản không chạm vào nàng. Chỉ có hành động của hắn thoáng nhìn giống như đang bắt cóc nàng.
“Bùi Chương…”
“Nàng đừng nói!” Bùi Chương hét lên, tiếp tục nhìn Bùi Duyên. Hai người giằng co, đã từng đối mặt nhiều lần nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng và duy trì sự hài hòa bề ngoài. Nhưng đến giờ phút này lại là sự đấu tranh sinh tử.
Bùi Duyên cứng đờ cả người, sợ Bùi Chương làm Thẩm Oanh bị thương, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu thần chết, Tạ thủ phụ và mọi người có lẽ sẽ không ép Hoàng thượng thoái vị, như vậy Hoàng thượng có bằng lòng thả nàng hay không?”
Thẩm Oanh lắc đầu nhưng bị Bùi Chương nhéo cổ họng, nhìn vẻ mặt rất đau khổ, không phát ra được âm thanh nào cả.
“Nói nghe hay đấy.” Bùi Chương nhếch miệng cười lạnh, một tay hất con dao găm khác trên bàn xuống đất, “Tĩnh Viễn Hầu sẽ không nói suông đâu nhỉ?”
Bùi Duyên cúi xuống nhặt dao găm lên, lưỡi dao sáng chói được mài rất sắc, một loại vũ khí vô cùng hiệu quả. Bùi Duyên cầm cán dao, ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Chương: “Như vậy Hoàng thượng có làm được những gì mình nói hay không? Sau khi thần chết, hy vọng ngài đối xử tử tế với nàng.”
“Tĩnh Viễn Hầu, Trẫm cảm thấy ngươi ngu xuẩn, rõ ràng nắm chắc phần thắng nhưng cam chịu từ bỏ chỉ vì một nữ nhân. Nàng thật sự quan trọng hơn quyền lực và tánh mạng của ngươi hay sao? Sau khi ngươi làm hoàng đế, toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ đều là của ngươi! Nàng tính là gì!” Bùi Chương nói.
Bùi Duyên nhìn Thẩm Oanh đầy quyến luyến: “Đương nhiên khác nhau. Trên đời này, có rất nhiều nữ nhân sẵn sàng chia sẻ phú quý, nhưng vào thời điểm thần không còn gì thì người sẵn lòng đánh bạc tánh mạng cho thần chỉ có mình nàng. Cho nên, nếu phải chọn giữa ngai vàng và nàng, thần nhất định chọn nàng. Ngôi vị hoàng đế chỉ là vật chết lạnh lùng và vô tình, làm sao có thể so sánh với sự ấm áp của con người.”
Thẩm Oanh mím khóe miệng, nước mắt ràn rụa tràn mi. Nàng cố sức vùng vẫy nhưng bị Bùi Chương giam cầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm kia sắp đâm vào ngực Bùi Duyên.
Bùi Chương lạnh lùng nhìn hắn, trong nháy mắt có chút chấn động trong lòng. Hay là cứ để cho hắn chết cũng tốt… Đúng lúc này, bên ngoài đại điện vang lên tiếng ồn. Cánh cửa đột nhiên bị đập ra, Thanh Phong lao về phía Bùi Duyên, cố gắng chộp con dao găm trong tay hắn. Ngụy lão tướng quân đi theo sau đặt mũi tên lên cung, bắn thẳng vào Bùi Chương và Thẩm Oanh.
Tạ Vân Lãng nhận thấy bất ổn, không kịp ngăn cản, mũi tên đã bắn ra ngoài.
Vừa rồi bọn họ ở ngoài cửa cung, Lý Từ Khiêm không biết ở đâu trồi ra, nói với đám người Tạ thủ phụ rằng tuy cấm vệ trong cung đã bị đổi nhưng bên cạnh Hoàng thượng vẫn còn nhiều tử sĩ không rõ! Những tử sĩ đó đều là nội thị, đứng đầu là đại nội quan, ngày thường không xuất hiện trước mặt người khác.
Mọi người kinh hoảng, lúc này mới tỉnh ngộ, Hoàng thượng căn bản không định thoái vị mà chỉ giăng bẫy dụ Bùi Duyên cắn câu, ít nhất cũng muốn đập nồi dìm thuyền ôm nhau cùng chết! Con người hắn từ trước đến nay biết lấy lui để tiến, ngủ đông bất động và đủ tàn nhẫn!
Tạ thủ phụ và Lý Từ Khiêm ở bên ngoài canh giữ cửa cung để phòng ngừa phát sinh biến động, đồng thời cũng phong tỏa tin tức trong cung. Ngụy lão tướng quân và Tạ Vân Lãng lập tức đến giúp Bùi Duyên. Bọn họ đã lên kế hoạch cho điều tệ nhất, vốn là dự định ép vua thoái vị, hiện tại dứt khoát hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến cùng!
Mũi tên bay đến rất nhanh, Thẩm Oanh không biết mũi tên này muốn giết mình hay là giết Bùi Chương, vô thức rụt cổ và nhắm mắt lại. Ngay sau đó, nàng cảm giác được Bùi Chương thả mình ra, che trước người nàng, cố gắng ôm nàng.
Mũi tên cắm sâu vào ngực, Bùi Chương kêu một tiếng, quỵ chân xuống đất.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, tất cả người trong điện chưa kịp phản ứng, hoàn toàn đang chìm trong nỗi khiếp sợ, nhất thời đều ngừng lại.
“Bùi Chương!” Thẩm Oanh đỡ vai Bùi Chương và quỳ xuống chống đỡ thân thể hắn, “Vì sao ngài làm vậy!”
Ngay từ đầu, hắn không có ý định tổn thương nàng.
Bùi Chương giơ tay lau vết máu chảy ra từ khóe miệng, nhìn nàng: “Trẫm làm hoàng đế đã phụ bạc nàng một lần, không muốn giao nàng cho một kẻ vô ơn bạc nghĩa. Nhưng nàng thấy đó, hắn thật lòng đối với nàng. Vì vậy đừng sợ.”
Chỉ cần liếc mắt hắn đã nhìn thấy nội tâm của nàng sợ giẫm lên vết xe đổ và sự bài xích đối với hoàng cung.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Đại nội quan dẫn theo vài chục nội thị xông vào, quỳ dưới đất. Bấy giờ Thẩm Oanh mới nhận ra Minh Đức Cung thoạt nhìn không có người gác giống như một cái vỏ rỗng, nhưng thật ra bên cạnh hắn còn có những nội thị được huấn luyện bài bản, chỉ cần hắn ra lệnh là có thể dễ dàng lấy mạng cả hai người.
Máu từ khóe miệng của Bùi Chương chảy ra càng nhiều, lau cũng không sạch, sức lực trên người nhanh chóng biến mất, gần như không thể chống đỡ hắn quỳ. Thẩm Oanh ôm hắn, giống như năm đó hắn trốn giữa kệ sách khóc lóc kể lể phụ hoàng bất công, thanh âm nghẹn ngào rống lên: “Truyền ngự y, mau đi truyền ngự y!”
Bùi Chương yếu ớt nói: “Không cần, trẫm đã uống thạch tín từ trước, không có thuốc giải.”
“Ngài!” Thẩm Oanh túm long bào của hắn, nhất thời nói không ra lời.
Bùi Chương bình thản cười: “Trẫm bị mọi người xa lánh, bất kể thế nào cũng ngồi không yên trên ngôi vị hoàng đế này. Trẫm vốn cũng không sống được bao năm nữa, muốn Trẫm từ bỏ ngai vàng còn khó chịu hơn chết. Đây là kết cục tốt nhất.”
“Ngài đừng nói chuyện!” Thẩm Oanh rống lên, ngược lại nhìn mọi người trên điện, “Mau đi kêu ngự y!” Tầm mắt của nàng đã mờ mịt, không thấy rõ đại nội quan đang ở đâu.
Đại nội quan quỳ dưới đất, vừa khóc vừa lắc đầu.
“Gia Gia, ngọc tỷ và chiếu thư truyền ngôi ở trong tủ bí mật của Trường Tín Cung. Ta đã đưa Ngọc Bình của hồi môn mà nàng chuẩn bị.” Bùi Chương ho khan một tiếng, giọng nói yếu dần, “Ta có một yêu cầu cuối cùng. Hãy chừa một con đường sống cho phi tần hậu cung và nhi tử của Trẫm.”
Thẩm Oanh đã không nói nên lời, nhắm mắt quay đầu đi. Nàng cho rằng mình không còn tình cảm đối với người này nữa, nhưng giờ phút này hắn đang hấp hối trong lòng mình, nhiệt độ cơ thể từ từ biến mất, tâm nàng vẫn như bị đao cắt. Cho dù bọn họ không thể nắm tay nhau đến khi đầu bạc, nhưng những năm tháng bên nhau vẫn để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng. Ngay cả khi tình cảm phu thê không còn, hắn vẫn giống như thân nhân của nàng.
Bùi Duyên ở phía dưới nói: “Ta thay nàng hứa với ngài.”
Bùi Chương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thẩm Oanh rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm: “Nhìn nàng như vậy, Trẫm đã thấy đủ. Gia Gia, nàng sẽ nhớ Trẫm chứ?” Hắn giơ tay như muốn chạm vào thứ hắn vẫn luôn khao khát. Hắn hiểu ra quá muộn, hắn từng cho rằng đã nắm giữ được, nhưng đó chỉ là hạt cát dễ dàng trôi đi. Thời điểm hắn mãi đuổi theo phía trước đã quên dừng lại, quên nhìn người đang đứng phía sau.
Nếu hắn đã từng dừng lại, nếu hắn luôn kiên quyết nắm tay nàng, có lẽ kết cục của bọn họ sẽ khác.
Thẩm Oanh không trả lời, cho đến khi bàn tay kia vô lực buông xuống, nàng cũng không đưa ra đáp án.
Bầu trời khi nãy vẫn còn trong xanh, không hiểu sao một tầng mây đen dày đặc lại đè lên, đất trời biến sắc như thể hút hết toàn bộ ánh sáng. Minh Đức Cung cũng biết chủ nhân đã mất, cả tòa đại điện mờ mịt yên tĩnh như chìm vào giấc ngủ say.
Đám người Tạ Vân Lãng lặng lẽ lui ra.
Khi ra đến ngoài cửa điện, Ngụy lão tướng quân còn lẩm bẩm: “Nữ tử này rốt cuộc là ai? Nàng không phải là thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu ư? Vì sao nàng và Hoàng thượng… ” như thể có quan hệ không rõ ràng.
Tạ Vân Lãng nói: “Vừa rồi người mà Ngụy lão tướng quân muốn giết là nàng phải không?”
Ngụy lão tướng quân không nói lời nào. Ông cảm thấy nữ tử này là một mối họa, tốt hơn nên loại bỏ. Tĩnh Viễn Hầu nguyện ý tự sát vì nàng, đây không phải là dấu hiệu tốt.
“Vậy thì ta nói cho ngài biết, nếu còn muốn giết nàng, Tĩnh Viễn Hầu hoặc ta sẽ chắn phía trước.”
Ngụy lão tướng quân sửng sốt, Tạ Vân Lãng đã bước xuống, bóng dáng vững vàng và kiên nghị.
Năm nay, triều đình tuyên bố với mọi người rằng Minh đế băng hà vì bị bệnh. Hắn trị vì chỉ vài năm ngắn ngủn, khôi phục thành công đời sống khó khăn trong thời kỳ cửu vương nổi loạn, chiến đấu chống lại Thát Đát, trấn áp thủy tặc vùng biển Tây Nam, làm cho bá tánh an cư lạc nghiệp, quốc khố tràn đầy, đặt nền móng vững chắc cho người kế nhiệm.
Năm sau, Chiêu đế kế vị, phong con trai của Minh đế là Hoài Vương, phong đất ở Giang Nam. Đón nghĩa nữ Thẩm thị của An Quốc Công vào Trường Tín Cung, huỷ bỏ pháp lệnh hậu cung không được tham gia vào chính sự. Thẩm thị cũng chính là Văn Đức Hoàng hậu nổi tiếng nhất trong lịch sử Đại Nghiệp, cả đời phụ tá ba vị hoàng đế.
Chiêu đế trị vì mấy chục năm, thiên hạ thái bình, vạn quốc đều đến triều đình. Hắn và Minh đế đã tạo ra thời đại thịnh vượng, được sử sách ca tụng là Minh Chiêu chi trị. Cả đời của Chiêu đế chưa nạp phi tần hay thiếp thất nào khác, ông và Văn Đức Hoàng hậu có cuộc sống hạnh phúc hài hòa, hỗ trợ lẫn nhau, viết nên một câu chuyện hay truyền cho đời sau.
HOÀN CHÍNH VĂN