Editor: Trà Xanh
Gió Tây Bắc luôn mang theo mùi bùn đất khô làm gương mặt người ta đau nhói. Vận mệnh luôn thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Mọi người dường như đều có con đường đã định trong kiếp luân hồi. Có người chia ly, có người gặp lại.
Bùi Chương đã đứng bên cạnh quan sát một lúc. Hắn cải trang ra cung, thẳng đường đến đây, thuận tiện quan sát cuộc sống người dân, dọc đường đều không để lộ thân phận, cho nên Đại Đồng không biết hành trình của hắn, lại càng không biết hắn sẽ đến đây bao lâu.
Sau khi vào thành phố Đại Đồng, bọn họ định nghe nhìn xung quanh. Nghe nói hôm nay bá tánh tụ tập trước cửa phủ, giằng co với quan phủ, hắn liền dẫn người lại đây. Vừa lúc chứng kiến quan phụ mẫu Đại Đồng rốt cuộc sẽ làm thế nào.
Hắn biết vị tri phủ Đại Đồng này là đường huynh của Phùng Miểu, nhờ quan hệ với Phùng Miểu mới có thể ngồi vào vị trí này. Điều này không hiếm lạ trong giới quan to ở kinh thành. Nhưng hắn là Hoàng đế, lê dân bá tánh và giang sơn xã tắc là quan trọng nhất, tình cảm riêng tư đều xếp sau.
Vừa rồi Thẩm Oanh vô tình lọt vào tầm mắt hắn. Hắn có ấn tượng với nữ nhân này, tuy nàng hóa trang thành nam nhân, nhưng trông vẫn giống dáng vẻ lúc ở Tĩnh Viễn Hầu phủ. Lúc ấy nàng không dám ngẩng đầu, lẽ ra không biết mình trông thế nào, bây giờ gặp mặt, nàng hình như nhận ra hắn?
Bùi Chương nghi ngờ, nói với đại nội quan bên cạnh, truyền Thẩm Oanh đến hỏi chuyện.
Thẩm Oanh biết không thể tránh, hai chân giống như treo ngàn cân chầm chậm đi tới trước mặt Bùi Chương. Mùi hương trên người hắn vẫn như trước, là long diên hương pha tùng hòa vào khí chất đế vương. Thẩm Oanh chưa bao giờ sợ hắn khi làm vợ chồng với hắn, thậm chí sau khi hắn trở thành hoàng đế, nàng muốn nổi giận thì nổi giận, không cố ý che dấu cảm xúc.
Trước đây nàng rất tự tin, cho rằng bọn họ đã trải qua những ngày khó khăn thì không còn gì đáng sợ. Nhưng nàng đã sai, hoàng cung rất kinh khủng, người trong cung càng đáng sợ hơn. Trong những năm tháng sống trong cung, điều dạy nàng nhiều nhất chính là gia đình đế vương không có tình cảm.
Giờ phút này, nàng phải đeo mặt nạ, giả vờ đầu hàng trước sự uy nghiêm của đế vương.
Đại nội quan thấy Thẩm Oanh đứng thẳng tắp, nhíu mày trách mắng: “To gan, sao ngươi không hành lễ?”
Thẩm Oanh rũ mắt, có vẻ rất căng thẳng, giọng nói run rẩy: “Không phải dân nữ bất kính, chỉ không biết nên hành lễ gì. Ngài đang cải trang vi hành phải không? Nếu dân nữ quỳ xuống bên đường, người khác sẽ không nghi ngờ chứ?”
Loading…Nàng nói có lý, đại nội quan nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nhìn Bùi Chương.
Ánh mắt Bùi Chương dừng trên người nàng sắc như đao, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ở Tĩnh Viễn Hầu phủ, ngươi trước sau không ngẩng đầu giống lần này. Vừa rồi, làm thế nào ngươi liếc mắt là nhận ra ta?”
Thẩm Oanh không ngờ hắn nhớ rõ chi tiết này, đôi tay run rẩy trong tay áo, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Nàng cung kính nhưng không hoảng loạn trả lời: “Dân nữ không nhận ra ngài, mà nhận ra vị đại nhân bên cạnh ngài. Hơn nữa trên tay ngài còn đeo nhẫn ban chỉ giống lần trước, cho nên mới biết thân phận của ngài.”
Nhìn nàng trả lời có vẻ cẩn thận, từng câu trật tự và rất rõ ràng, không giống như đang nói dối.
Bùi Chương sở dĩ có ấn tượng mạnh về nàng vì sự điềm tĩnh của nàng khi diện thánh lần đầu tiên. Rất nhiều quan viên địa phương lần đầu vào kinh thành báo cáo công tác, khi nhìn thấy hoàng đế đều căng thẳng nói năng lộn xộn, còn làm nhiều chuyện đáng xấu hổ. Nàng là một nữ tử bình dân lại cư xử vô cùng điềm tĩnh, lá gan quả là rất to.
Nhưng sâu trong lòng, Bùi Chương cũng không ghét sự táo bạo như vậy. Hắn biết nếu nàng không có gì hơn người, Bùi Duyên sẽ không coi trọng nàng.
Hắn xoay nhẫn ban chỉ bằng bạch ngọc trên tay, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao ngươi có mặt ở Đại Đồng?”
Thẩm Oanh biết Bùi Chương và Bùi Duyên là hai người hoàn toàn khác nhau. Bùi Duyên vì tin tưởng nàng nên không điều tra nhiều chi tiết có trăm ngàn chỗ hở, chỉ thản nhiên phủi tay. Nhưng Bùi Chương là một người rất tỉ mỉ, chú trọng chi tiết, không cẩn thận sẽ bị hắn nắm nhược điểm và sơ hở. Thẩm Oanh không thể để lộ sơ hở, lại không thể biểu hiện quá mức hoàn hảo. Nếu không sẽ làm hắn nghi ngờ.
“Bởi vì dân nữ không muốn xa Hầu gia, nên năn nỉ Hầu gia dẫn dân nữ tới Đại Đồng. Chẳng lẽ như vậy không được sao?” Nàng ngây ngô hỏi.
Bùi Chương thừa nhận, đây là nữ nhân rất biết cách nắm bắt tâm của nam nhân. Giọng điệu của nàng lúc này nhẹ nhàng mềm mại, hoàn toàn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ. Dù giả hay thật, nam nhân cũng yêu dáng vẻ này của nàng. Hắn phá lệ giải thích: “Đại Nghiệp có quân lệnh, nữ tử không được tùy ý ra vào quân doanh. Ngươi ở Đại Đồng, chỉ cần không ảnh hưởng Tĩnh Viễn Hầu tác chiến, cũng không phải không được.”
Thẩm Oanh cười nói: “Dân nữ đã biết, đa tạ ngài. Trước kia cảm thấy ngài ở trên cao không vói tới, không ngờ ngài giải thích nghi ngờ cho một người bé nhỏ không đáng kể như dân nữ. Đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.”
Nàng không cười còn đỡ, khi cười tươi thì khuôn mặt xinh đẹp như hoa quỳnh nở trong đêm, mang vẻ đẹp hút hồn. Bùi Chương cúi đầu nhìn quạt xếp trong tay, thoáng không hài lòng vì những câu a dua nịnh hót của nàng. Nàng vẫn không thoát kiểu trần tục, cố tình lấy lòng vì thân phận của hắn.
Không biết sao, hắn lại nghĩ tới thê tử. Đó là người duy nhất trên đời này đối xử thật lòng với hắn.
Tính tình nàng không dịu dàng, nhan sắc cũng không đẹp lộng lẫy. Nhưng khi Bùi Chương sống cùng nàng thường bị nụ cười vui tươi của nàng đánh trúng tim. Đại khái là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hoặc bởi vì trong suốt những năm tháng khó khăn, nàng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời hắn, không ai có thể thay thế được.
Cảm xúc vui buồn của nàng đều chân thật, không thay đổi bởi vì hắn là hoàng đế.
Đại nội quan rất ít khi thấy Hoàng thượng nói nhiều như vậy với nữ tử xa lạ, còn ôn hòa như thế nên vô cùng kinh ngạc nhưng không dám lộ ra mặt. Tiểu nữ tử này có bản lĩnh đó. Chẳng trách Tĩnh Viễn Hầu ra chiến trường còn muốn dẫn nàng theo bên cạnh. Chỉ vài chiêu đã lấy lòng Hoàng thượng.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, tình hình trước phủ nha đã được khống chế, bá tánh dần dần giải tán. Bùi Duyên nhanh chóng phát hiện bóng dáng Bùi Chương và Thẩm Oanh, lo lắng bước tới.
Hắn vừa định quỳ xuống, Bùi Chương dùng quạt xếp nâng khuỷu tay hắn, “Cải trang, không cần đa lễ, chúng ta đi vào rồi nói.”
Bùi Duyên quay đầu nhìn Thẩm Oanh, muốn giải thích vài câu. Bùi Chương nói: “Không sao, nàng đã nói rồi, để nàng về đi.”
Bùi Duyên thở phào nhẹ nhõm, trước đây còn lo lắng Bùi Chương trách tội Thẩm Oanh. Hắn kêu Côn Luân lại hộ tống Thẩm Oanh về.
Thẩm Oanh nhìn bóng dáng Bùi Chương và Bùi Duyên rời đi, hai chân mềm oặt. Vừa rồi nàng vắt óc tìm kế, không muốn để hắn nhìn ra sơ hở, dường như dùng hết sức lực toàn thân. Thời điểm nhìn thấy hắn, nàng gần như quên mất mọi thứ, chỉ muốn xoay người bỏ chạy. Nàng sợ hãi bị gông xiềng chụp cổ như trong quá khứ, làm nàng không cách nào hít thở được. Nàng thoát khỏi bóng ma vô cùng khó khăn, nay sự xuất hiện của hắn lại lần nữa bao phủ trong lòng nàng.
Nếu được lựa chọn, nàng tình nguyện không bao giờ đối mặt với người này.
Nàng tình nguyện là một nữ tử bình dân không liên quan gì đến hắn, run bần bật trước thiên uy của hắn, hoàn toàn nói không nên lời. Bọn họ quá hiểu nhau, bây giờ nàng có cơ hội đi trước chẳng qua vì đã thay đổi thân phận, chấp nhận quân đen trên bàn cờ.
Côn Luân đưa Thẩm Oanh đến xe ngựa, Hồng Lăng và Lục La thấy sắc mặt nàng rất tệ nên quan tâm hỏi: “Cô nương, ngài bị sao vậy?”
“Ta không sao.” Thẩm Oanh hít sâu một hơi, “Sự việc đã giải quyết xong, chúng ta có thể về.”
Hồng Lăng cầm tay nàng, phát hiện đôi tay nàng lạnh như băng, vội vàng kêu Lục La khoác thêm áo choàng cho nàng, còn đốt lò sưởi cho nàng cầm trên tay.
“Cô nương đứng ngoài gió lâu nên cảm thấy không thoải mái phải không? Thời tiết mới bắt đầu ấm lên, cho nên đừng ỷ lại, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Thẩm Oanh yếu ớt gật đầu. Nàng hiện giờ chỉ muốn thoát khỏi nơi này, rời khỏi người đó.
Bùi Chương và Bùi Duyên vào phủ nha. Bùi Chương ngồi vào ghế chính ở đại đường, Bùi Duyên quỳ xuống hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng thượng.”
Những người chưa từng gặp thiên nhan nghe xong lập tức kinh sợ, vội vàng theo quỳ trên mặt đất. Trong chốc lát, trong ngoài đại đường quỳ đầy người, cả một mảng đen ngòm. Phùng Ấp quỳ phía sau Bùi Duyên, mồ hôi đầy đầu, nội tâm lo lắng. Tại sao Hoàng thượng đến Đại Đồng? Trong kinh thành không đưa tin đến. Chẳng lẽ Hoàng Thượng giấu đường đệ, cho nên hắn không nghe tin gì?
Phùng Ấp sợ hãi, hèn chi dạo này mắt phải của hắn nháy hoài, xem ra đại sự bất ổn.
“Tứ thúc đứng lên đi, giọng ngươi đã tốt rồi à?” Bùi Chương hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe Bùi Duyên nói chuyện, trước đây bọn họ chỉ có thể giao lưu bằng giấy bút. Thanh âm này tựa như tiếng rít rất khó nghe. Nếu không phải nhờ tu dưỡng xuất sắc và sự uy nghiêm của một hoàng đế, có lẽ sẽ không muốn nghe Bùi Duyên nói.
Bùi Duyên trả lời: “Trước đây thần gặp kỳ ngộ, hiện giờ có thể nói chuyện, nhưng thanh âm khó nghe, thỉnh Hoàng thượng thứ lỗi. Hoàng thượng di giá tới Đại Đồng, sao không báo trước cho thần? Thần không kịp thời tiếp giá, thỉnh Hoàng thượng thứ tội.”
Bùi Chương vốn không định thông báo, nếu bọn họ biết sẽ sớm chuẩn bị, chỉ để hắn thấy những gì bọn họ muốn hắn thấy, tự mình tới đây coi như vô nghĩa. Hơn nữa hắn cũng muốn biết, sức ảnh hưởng của Bùi Duyên ở Tây Bắc lớn đến cỡ nào.
“Người không biết không có tội, do trẫm không nói, đương nhiên không trách ngươi. Tạ ái khanh ở đâu?” Bùi Chương nhìn từ trong ra ngoài sảnh, không thấy bóng dáng Tạ Vân Lãng.
Mọi người trái phải đều im lặng, không ai dám trả lời. Bùi Duyên nói: “Tạ đại nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, đang nghỉ ngơi ở y quán. Nếu Hoàng thượng muốn gặp hắn, thần lập tức phái người đi thỉnh.”
Bùi Chương giơ tay ngăn cản: “Không cần. Hôm nay hãy nói về chuyện xảy ra trước phủ nha.”
Bùi Duyên cảm thấy việc này nên do Phùng Ấp tự mình giải thích, nên lui sang bên cạnh, nói: “Phùng tri phủ, tự ngươi giải thích với Hoàng thượng.”
Phùng Ấp nghe vậy thì sửng sốt, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Bùi Duyên. Bùi Duyên bình tĩnh nhìn lại hắn, hoàng đế đang đợi, hắn phải căng da đầu đứng lên định bắt đầu. Nhưng lúc đứng dậy, hai chân hắn mềm nhũn và ngã xuống đất. Mọi người thấy vậy chỉ có thể nín cười, còn phải lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Bọn họ có bao giờ thấy Tri phủ đại nhân chật vật như thế?
Đây là lần đầu Phùng Ấp diện thánh, bao nhiêu năm qua, hắn đi khắp nơi nhưng chưa bao giờ có cơ hội vào kinh thành, đừng nói gì báo cáo công tác với hoàng đế. Phùng Miểu luôn khuyên hắn đừng vào kinh, hắn ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp. Tuy rằng hắn đã luyện tập vô số lần nên nói gì khi gặp Hoàng thượng, nhưng hiện giờ trong đầu như nhét bông, không nói hoàn chỉnh được nửa câu.
“Phùng tri phủ, hôm nay bá tánh náo loạn, trẫm muốn nghe ngươi giải thích.” Bùi Chương uy nghiêm mở miệng.
Phùng Ấp sợ tới mức quỳ sát đất, cả người run rẩy.