Editor: Trà Xanh
Sau khi đưa Thẩm Oanh đi, Bùi Duyên ra lệnh cho hạ nhân đóng chặt cổng phủ, ngoại trừ việc mua sắm hàng ngày, không nên ra đường cũng không tiếp xúc nhiều với mọi người để tránh xảy ra thêm nhiều chuyện.
Mỗi ngày hắn ở trong thư phòng nghiên cứu binh pháp, vốn định đứng ngoài cuộc nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Không đợi hắn làm gì, rắc rối đã tự tìm tới cửa.
Côn Luân xách Ngột Thuật đang thoi thóp ở góc tường đến trước mặt Bùi Duyên. Ngột Thuật bị thương rất nặng, chỉ có thể trừng mắt thở hừ hừ. Thanh Phong hoảng sợ, muốn đánh Côn Luân một trận. Không phải nhặt con chó con mèo, nhặt một củ khoai lang nóng phỏng tay vào lúc này chỉ thêm rắc rối.
Bùi Duyên đứng dậy và ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Ngột Thuật. Trên người hắn có cả vết đao và vết kiếm, toàn bộ áo choàng bị nhuộm đẫm máu, tiếp tục như vậy thật sự sẽ chết.
Hiện tại không lo được nhiều như vậy, trước hết phải cứu người mới là quan trọng nhất, hắn bảo Côn Luân đưa người đến phòng khách nghỉ ngơi.
Côn Luân đưa Ngột Thuật đi, Thanh Phong nói với Bùi Duyên: “Gia, ngài muốn cứu hắn à? Hắn bị nhốt ở thiên lao, theo lý thuyết không nên xuất hiện ở đây, hiện tại không biết có phải là cái bẫy hay không. Phạm nhân bị mất tích trong đại nội của hoàng thành, Hoàng thượng sẽ phái người tìm. Lỡ như người của Hoàng thượng tìm tới đây, chúng ta có một trăm cái miệng cũng không nói được! Hay là ta lén đưa hắn đến y quán trong thành để chữa trị?”
“Ngươi dám đảm bảo có thể đưa hắn đến y quán một cách an toàn không? E rằng bây giờ mọi người đang tìm kiếm hắn.” Bùi Duyên nghiêm nghị nói.
“Hả? Nhanh vậy!” Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng.
Bùi Duyên biết Ngột Thuật có thể thoát khỏi thiên lao được bảo vệ chặt chẽ không phải ngẫu nhiên, mà có lẽ đó là kết quả chung sức của nhiều thế lực. Mục đích là muốn dẫn hắn đến Tĩnh Viễn Hầu phủ để tăng thêm mâu thuẫn giữa hắn và Bùi Chương.
Bùi Duyên vốn định vào cung khuyên Bùi Chương để cứu Ngột Thuật, dù kết quả thế nào cũng phải cố gắng ngăn cản Bùi Chương khơi mào tranh chấp giữa hai nước. Điều này không liên quan gì đến sinh tử hay vinh nhục của cá nhân bọn họ, đế vương muốn đánh nhau nhưng người chịu khổ là tướng sĩ và bá tánh nơi biên giới.
Chưa kịp hành động, Ngột Thuật đã trốn khỏi thiên lao. Hiện giờ dường như không thể giải quyết vấn đề một cách hoà bình, kết quả tệ nhất là hắn có thể bị dính vào. Dù biết rõ nhưng hắn không thể thấy chết mà không cứu.
“Đừng nói nhiều, cứu người trước rồi tính sau.” Bùi Duyên nói.
Loading…Thanh Phong không có lựa chọn nào khác, đành đi tìm đại phu quen biết trong phủ đến. Ngột Thuật cũng có mạng lớn, rất nhiều vết thương nhưng không trúng chỗ hiểm cho nên mới giữ được mạng. Đại phu bôi thuốc cho hắn, băng bó vết thương và kê vài thang thuốc điều trị cho hắn.
Ngột Thuật nằm trên giường, cảm giác cuối cùng có thể thả lỏng, yếu ớt nói: “Ta đói quá, các ngươi mau lấy gì cho ta ăn. Nếu không, ta không đau chết cũng đói chết.”
Thanh Phong không khỏi trợn mắt, đến lúc này còn lo ăn, không biết là cố chấp hay là không coi mình là người ngoài. Nhưng người cũng cứu rồi, không thể bạc đãi, hắn vẫn dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Đại phu đi ra khỏi phòng, hành lễ với Bùi Duyên: “Hầu gia, thứ lỗi cho ta, đây là người Thát Đát phải không?”
Bùi Duyên gật đầu.
Sắc mặt đại phu tái mét: “Bên ngoài quan binh tìm kiếm khắp nơi, nói muốn tìm ba người Thát Đát bị thương…”
“Ta sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi coi như chưa thấy gì, đi về trước đi.” Bùi Duyên nói.
Đại phu thở dài, ôm quyền hành lễ, sau đó vác hòm thuốc rời đi.
Bùi Duyên quay lại phòng, Ngột Thuật đang nhồm nhoàm nhai thịt tựa như đói bụng đã lâu. Trên thực tế hắn bị nhốt trong thiên lao mới vài ngày.
Người này rõ ràng bị thương rất nặng, mới nhìn còn tưởng sắp chết, nhưng hiện tại ăn uống như người không bị gì giống ngọn cỏ dại tràn trề sức sống.
Bùi Duyên ngồi xuống mép giường, Ngột Thuật nghiêng đầu nhìn hắn: “Đầu bếp trong phủ ngài quá tệ, kém xa tửu lầu trong kinh thành. Nếu không phải do quá đói, ta chẳng thể ăn nổi loại đồ ăn này. Dù sao ngài cũng là Hầu gia, sao chẳng màng chuyện ăn uống thế?”
Giọng hắn rõ ràng không to lớn vang dội như thường lệ, có vẻ yếu ớt. Không biết có phải đang giả vờ không có chuyện gì để Bùi Duyên yên tâm hay không.
Bùi Duyên phớt lờ hắn và hỏi: “Ai cứu ngài ra khỏi thiên lao? Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, có mấy ngàn Cẩm Y Vệ và cấm vệ, làm sao mọi người thoát được?”
Nói đến điều này, vẻ mặt Ngột Thuật rơi vào ảm đạm.
“Vương huynh sợ ta gặp nguy hiểm nên đã tìm cho ta ba mươi mấy dũng sĩ có kỹ năng tuyệt đỉnh để âm thầm bảo vệ ta. Đêm qua, bọn họ xông vào hoàng cung liều mạng cứu ta, cuối cùng chỉ còn lại hai người. Họ để ta ở góc tường của hầu phủ, sau đó đánh lạc hướng binh lính đuổi theo.”
“Không đúng.” Bùi Duyên lắc đầu nói, “Cho dù 30 cá nhân kia có thể lấy một địch trăm, bọn họ làm sao biết địa hình của hoàng cung, làm sao có thể tiến vào thiên lao cứu ngài ra mà chẳng kinh động đến Cẩm Y Vệ và cấm vệ?”
Ngột Thuật thấy vấn đề này hơi khó, hiện giờ trong đầu hắn vẫn còn hỗn loạn, không nhớ rõ lắm tình hình lúc đó. Chỉ nhớ khi bọn hắn ra khỏi thiên lao thì bị binh lính bao vây như thủy triều. Đó là một cuộc chiến khó khăn và khốc liệt, các dũng sĩ lần lượt ngã xuống bên cạnh hắn, sau đó hắn phát hiện sơ hở trong lớp phòng thủ trên mái nhà, bọn họ mới có thể phá vòng vây thoát ra.
“Nếu sợ phiền phức, ngài cứ ném ta ra đường. Xem ra hoàng đế của các ngài quyết tâm muốn lấy mạng chúng ta. Ngài giao ta ra có thể bảo vệ mọi người trong phủ bình an, biết đâu còn lập công lớn.” Ngột Thuật vừa ăn vừa nói, “Nhưng hãy để ta ăn no đã, làm quỷ no bụng tốt hơn quỷ đói.”
Bùi Duyên hừ lạnh: “Ngài đừng khích ta, ta biết mình đang làm gì.”
Ngột Thuật lén nhìn Bùi Duyên qua khóe mắt: “Ta nói thật, nếu hoàng đế lục soát phủ của ngài và tìm thấy ta, sợ rằng ngại sẽ bị rắc rối.”
Bùi Duyên khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Ngài biết ta sẽ bị rắc rối còn cố ý ngã trước cửa phủ. Bây giờ nói lời này có ích gì?”
Ngột Thuật không hé răng, chăm chú gặm đùi gà. Dù sao hắn chỉ nói lời khách khí, hắn biết với tính cách của Bùi Duyên sẽ không dễ dàng giao hắn ra.
Trong phòng chỉ có tiếng Ngột Thuật nhai đồ ăn. Tâm trạng Bùi Duyên rất hoang mang, nếu chỉ có một mình hắn, hắn sẽ cứu Ngột Thuật và đưa về Thát Đát cho dù có nguy hiểm cỡ nào. Nhưng trong phủ còn có mẫu thân của hắn và trưởng tẩu, tòa Tĩnh Viễn Hầu phủ này là do hắn mất mười năm mới lấy về được, đại diện cho vinh quang của nhiều thế hệ Bùi gia.
Nếu muốn mạo hiểm chứa Ngột Thuật, nó tương đương với việc từ bỏ tất cả những điều này.
Hắn không muốn liên lụy người nhà, càng không muốn người nhà bị tổn thương vì quyết định của hắn. Hắn còn có hài tử chưa ra đời, hắn còn lời hứa với Thẩm Oanh sẽ mau chóng đi đón nàng. Nhưng bây giờ, hắn có thể sẽ thất hứa.
“Ngài cử động được không?”
Ngột Thuật thử cử động tay chân, dứt khoát lắc đầu.
Bùi Duyên nói: “Ngài không thể ở trong Tĩnh Viễn Hầu phủ, đợi trời tối, ta đưa ngài đến chỗ một người, hy vọng nàng có biện pháp giúp ngài. Xin lỗi, ta không thể dùng mọi thứ của ta để đổi mạng của ngài.”
Ngột Thuật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Trên thực tế, Bùi Duyên không ném hắn ra ngoài ngay lập tức đã đủ nghĩa khí. Nhưng hắn không biết, còn có ai cứu được hắn trong kinh thành đang bị phong tỏa dày đặc này?
“Ngài có thể nói cho ta biết người đó là ai không?”
“Có nói thì ngài cũng không biết, ngài nghỉ ngơi đi.” Bùi Duyên đứng dậy đi ra ngoài.
Thanh Phong đang đi tới đi lui trên hành lang, nhìn thấy Bùi Duyên bước ra thì lập tức đi tới với vẻ mặt nôn nóng: “Gia, ta mới dạo một vòng bên ngoài, khắp nơi đều có người của Cẩm Y Vệ và cấm vệ bắt đầu kiểm tra từng nhà, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ đến phủ chúng ta. Ngài thật sự muốn giữ Tứ vương tử ở đây?”
“Ngươi đến Ca Nguyệt Phường trước.” Bùi Duyên đột ngột nói.
Thanh Phong không biết lúc này còn đi Ca Nguyệt Phường làm gì, lửa đã sắp bén lông mày rồi! Bùi Duyên nói vô cùng bình tĩnh: “Ta sẽ viết phong thư, ngươi đưa đến tay chủ nhân của bọn họ.”
Thanh Phong chỉ có thể làm theo lời dặn.
Bùi Duyên lệnh hạ nhân đóng chặt cửa phủ, dặn nếu có người tới cửa tra hỏi thì cố gắng kéo dài thời gian, bảo Côn Luân cõng Ngột Thuật xuống hầm trốn.
Phía dưới phủ đệ của quan to trong kinh thành đều xây đường và hầm bí mật. Con đường bí mật có thể thông ra ngoài, hầm có thể dùng để giấu người. Căn hầm của Tĩnh Viễn Hầu phủ được xây từ những năm đầu, hầu như không được sử dụng, hiện tại dùng để chứa băng, vô cùng lạnh cóng.
Côn Luân đỡ Ngột Thuật vào hầm, Ngột Thuật lạnh run cầm cập. Cái lạnh này còn khó chịu hơn mùa đông trên thảo nguyên. Côn Luân đặt hắn vào trong góc, đắp chăn thật dày lên người hắn. Hắn nói bằng thổ ngữ quê hương: “Này, ngươi không muốn về cố hương sao?”
Côn Luân đứng đó: “Đối với ta, cố hương là nơi vĩnh viễn không thể quay về.”
Ngột Thuật khẽ cười: “Đối với người thảo nguyên chúng ta, người không có gốc rễ, sau khi chết thì hồn phách không thể tiến vào luân hồi. Bùi Duyên tốt đến vậy sao? Đáng để ngươi bán mạng vì hắn như thế.”
Côn Luân trả lời: “Từ ngày ta theo Hầu gia đã không để ý những việc này. Về phần có đáng giá hay không, trong lòng ngươi rõ hơn ta. Nếu không, ngươi sẽ không ở đây.”
Ngột Thuật vốn tưởng rằng Côn Luân chất phác, cái gì cũng không biết, không ngờ lòng hắn sáng như gương. Đúng vậy, hắn và Bùi Duyên chẳng có quan hệ sinh tử, chỉ là bèo nước gặp nhau rồi quen biết, không đủ để hắn giao phó tánh mạng. Nhưng trong thời khắc sinh tử, hắn chỉ nghĩ tới Tĩnh Viễn Hầu phủ. Kinh thành to như vậy, hắn chỉ tin tưởng Bùi Duyên có thể cứu mình.
Người này có bản lĩnh có thể làm người khác đi theo vô điều kiện.
Không lâu sau khi Côn Luân đưa Ngột Thuật xuống hầm, binh lính canh giữ phủ chạy đến bẩm báo Bùi Duyên, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Miểu đích thân đến và dẫn theo mấy chục người, có vẻ muốn khám xét phủ đệ.
Bùi Duyên đã chuẩn bị sẵn sàng, đi theo binh lính ra cửa, hai bên đang giằng co.
Phùng Miểu thấy Bùi Duyên cuối cùng đã ra, ôm quyền nói: “Tĩnh Viễn Hầu, ta đang thi hành nhiệm vụ, thỉnh ngài hợp tác!”
Bùi Duyên khoanh tay đứng sau cửa, cách khoảng không nói với Phùng Miểu: “Không biết Chỉ Huy Sứ đại nhân dẫn theo nhiều Cẩm Y Vệ đến phủ ta làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Phùng Miểu công khai nghe giọng hắn, trầm thấp đầy áp lực và có khí thế thống trị thiên quân vạn mã. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ giống Phùng Miểu sống trong nhung lụa ở kinh thành, bị gọi là tay sai của hoàng đế, mà đại tướng như Bùi Duyên chiến đấu trên chiến trường được mọi người tôn kính. Bọn họ đều là thần, nhưng rất bất đồng.
Phùng Miểu biết hắn cố ý hỏi, kiên nhẫn giải thích: “Đêm qua có người xông vào hoàng cung cướp Tứ vương tử. Hoàng thượng giận dữ, muốn ta trong vòng ba ngày truy bắt phạm nhân. Thời gian cấp bách nên ta đành đích thân dẫn đội đến đây. Hầu gia, thỉnh ngài tránh ra.”
“Nếu Cẩm Y Vệ phụng thánh chỉ điều tra, ta đương nhiên không có gì để nói. Nhưng đây là Tĩnh Viễn Hầu phủ, không phải chợ trên phố hay là trong nhà của bá tánh bình thường mà các ngươi muốn là lục soát. Nếu truyền ra ngoài, mặt mũi tướng quân hầu của ta để đâu? Nếu ngươi lục soát không thấy gì thì sao?” Bùi Duyên hỏi với khí thế bức người.