Editor: Trà Xanh
Trong nhà một nông dân cách rừng bạch dương không xa, Lam Yên và Thẩm Oanh ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm một chén trà đắng trên tay, rất ít nói chuyện với nhau. Đây là gia đình chứa Ngột Thuật trước kia, vì Lam Yên có ơn đối với bọn họ, vì thế bọn họ cũng vui vẻ nhường chỗ.
Trong viện có một cây sơn trà cành lá sum xuê che hết ánh nắng ban ngày.
Một lúc sau, bên ngoài vang tiếng bước chân, Thẩm Oanh lập tức đứng dậy.
Bùi Duyên đẩy cửa bước vào, Côn Luân đi theo phía sau. Hai người đều rất cao lớn, đặc biệt là Côn Luân, vừa vào khiến cả gian nhà có vẻ chật chội.
Thẩm Oanh nhìn thấy Bùi Duyên không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Trước khi thực hiện kế hoạch, nàng không thể đảm bảo tuyệt đối không sai lầm. Lòng dạ Bùi Chương quá sâu, nàng thật sự không nghĩ ra được hắn sẽ ám sát Bùi Duyên như thế nào, chỉ chuẩn bị những thứ có thể chuẩn bị.
Bùi Duyên đi đến trước mặt Thẩm Oanh và đè vai nàng. Nếu Lam Yên không ở đây, hắn nhất định sẽ nghiêm khắc răn dạy nữ nhân không nghe lời này. Bảo Thanh Phong hộ tống các nàng đến Đại Đồng, nàng lại chạy đến nơi nguy hiểm như vậy. Sau này hài tử của bọn họ trưởng thành, nếu giống nàng thì hắn thật sự đau đầu nhức óc.
“Nhìn thấy Hầu gia không sao, ta cũng an tâm. Cẩu hoàng đế nhiều năm như vậy cũng chẳng thay đổi chút nào, nhìn ai không vừa mắt thì nghĩ cách loại bỏ.” Lam Yên ở bên cạnh nhàn nhã nói. Nàng nhìn thấy pháo hoa trong mắt Bùi Duyên và Thẩm Oanh nên cố ý không rời đi. Dù sao nàng cũng là người cô đơn mà hai người này có đôi có cặp, không thể để bọn họ quá đắc ý.
“Hắn lại giở trò cũ, muốn gán cho ta tội danh hợp tác với kẻ thù phản quốc, còn để ngự sử đi theo.” Bùi Duyên đỡ Thẩm Oanh ngồi xuống, kể lại mọi việc, sau đó nhìn Thẩm Oanh: “Những tiếng nổ có khói là chuyện gì? Theo ta biết, chỉ có quân doanh mới có loại này. Các ngươi lấy ở đâu?”
Loading…Lam Yên giang tay, ánh mắt đùa cợt: “Ta chỉ làm theo lời dặn của Thẩm Oanh chứ không biết đó là gì, vẫn là liên quan đến Cao gia. Về phần vì sao Thẩm Oanh biết được, ngài tự mình hỏi nàng.”
Thẩm Oanh biết sớm muộn gì mình phải thú nhận mọi chuyện, nhưng hiện tại chưa thật sự an toàn, cho nên chỉ nói: “Chuyện này sẽ nói sau. Bùi… Hoàng đế bày ra vở tuồng như vậy để danh chính ngôn thuận giết chết Hầu gia. Hiện giờ tuy rằng Hầu gia chạy thoát, nhưng lại trở thành người thông đồng với địch phản quốc, nếu vô cớ xuất binh sẽ làm hoàng đế nắm được nhược điểm, khiến mọi người trong thiên hạ công kích.”
Lam Yên chế giễu: “Trước đây ta thật sự không nhận ra, Lệ Vương là nhân vật lợi hại đến thế.”
Thời điểm Bùi Chương vẫn còn là Lệ Vương, mỗi lần trong cung mở yến tiệc đều trốn trong góc phòng, không dám nói lời nào, cũng không phát biểu ý kiến, Thẩm Oanh cũng đi theo lẻ loi. Nhưng Lam Yên không quan tâm điều đó, nàng thích ngồi với Thẩm Oanh. Có lẽ đối với hoàng thất, bọn họ là người không hợp, cho nên trong ấn tượng của Lam Yên, Lệ Vương là người thành thật và rụt rè.
Không thể ngờ được một người như vậy khơi lên sóng to gió lớn ở Đại Nghiệp, dùng quyền lực nhỏ bé chiến thắng cửu vương và xóa tan mọi chướng ngại. Tiên đế đến chết cũng không ngờ ngôi vị hoàng đế rơi vào tay một người không được ai coi trọng.
“Đại trí giả ngu. Có lẽ trước đây ngươi chưa nhận rõ hắn.” Thẩm Oanh liếc nhìn Lam Yên, “Tiếp theo nên làm thế nào? Ngươi muốn báo thù, tình hình này e là không báo được.”
Lam Yên biết Thẩm Oanh đang kích thích nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Tĩnh Viễn Hầu nghĩ sao?”
Bùi Duyên ở bên cạnh nhìn Lam Yên và Thẩm Oanh ngươi đến ta đi, có ảo giác tựa như hai người quen biết đã lâu, còn rất rõ tình tiết của nhau, vì vậy có sự ăn ý ngầm. Làm sao Thẩm Oanh quen một nhân vật như Lam Yên? Bản thân nữ nhân của hắn là một bí ẩn lớn, có rất nhiều chỗ khó giải thích.
Nhưng hiện tại không phải lúc để tìm hiểu vấn đề này, nghe Lam Yên dò hỏi, hắn trầm mặc một chút: “Cần chứng minh hắn hãm hại ta, mà ta không còn cách nào ngoài việc phản kháng. Việc này phải để người trong triều làm.”
Thẩm Oanh gần như ngay lập tức nghĩ đến Lý Từ Khiêm. Nhưng chức quan của Lý Từ Khiêm quá thấp, e rằng không phát biểu được ở trong triều, Tạ Vân Lãng thì đang ở Tây Bắc cũng không thể giúp được. Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ chỉ có Cao Thái là phù hợp. Nhưng tại sao Cao Thái phải giúp bọn họ? Chẳng lẽ không muốn làm một các thần tốt, lại đi giúp một người được coi là loạn thần tặc tử? Vậy chẳng khác nào lấy tiền đồ của Cao gia đi đặt cược.
“Hầu gia, ta có một ý kiến.” Thẩm Oanh đè mu bàn tay Bùi Duyên.
Bùi Duyên gật đầu ý bảo nàng nói. Lam Yên cũng nhìn sang. Nàng thấy mối quan hệ giữa họ khác với mối quan hệ giữa Thẩm Oanh và Bùi Chương. Thời điểm Bùi Chương và Thẩm Oanh ở bên nhau, Thẩm Oanh là người vĩnh viễn đứng phía sau hắn. Còn thời điểm Bùi Duyên và Thẩm Oanh ở bên nhau, bọn họ là đồng đội sóng vai nhau, có thể yên tâm chống lưng cho nhau.
Lam Yên dường như hiểu được vì sao Thẩm Oanh không cần hoàng đế sủng ái, không làm Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ mà muốn đi theo một Hầu gia nghèo túng.
Giữa hai người, tình yêu đương nhiên quan trọng, nhưng sự tin tưởng và tôn trọng cũng quan trọng không kém.
Thẩm Oanh nói: “Vài ngày trước, Lý Từ Khiêm chạy đến biệt viện của Tạ gia nói cho ta biết Hoàng thượng muốn giết ngài, muốn ta chuẩn bị. Hắn nói bậy bạ rằng ta sẽ làm Hoàng hậu cho nên mới muốn giúp ngài. Một khi đã như vậy, hãy để hắn đi thuyết phục Cao đại nhân tìm cách rửa sạch tội danh của Hầu gia. Hắn là người có tham vọng, muốn lập công lớn, Hầu gia hứa cho hắn một chức quan lớn, hắn đương nhiên sẽ dốc sức làm. Chỉ cần hắn đủ cẩn thận, không bị hoàng đế phát hiện, như vậy đối với hắn không có hại gì.”
“Đây là một cách.” Lam Yên giành nói trước.
Bùi Duyên nghe hiểu nàng có ý muốn ở lại kinh thành, trong lòng không đồng ý nhưng không thể hiện trước mặt người ngoài. Khi Lam Yên rời đi, hắn kêu Côn Luân canh gác bên ngoài, lập tức đặt Thẩm Oanh dựa tường. Bụng của nàng áp sát bụng hắn, hắn chỉ có thể nghiêng người đến gần mặt nàng: “Ta sẽ ở lại, nàng đi Đại Đồng.”
Thẩm Oanh lắc đầu: “Thân thể của ta hiện giờ không tiện lặn lội đường xa, chi bằng ở lại với ngài.”
“Nơi này nguy hiểm.” Bùi Duyên nhíu mày nói.
“Cho nên ta không để Dịch cô cô và mọi người đi theo, mục tiêu quá lớn. Nếu Hầu gia làm đại sự thì phải cẩn thận, sai một bước sẽ mất tất cả. Ngài có thể thua nhưng mẫu tử chúng ta không thể. Để ta ở bên cạnh ngài càng an tâm.” Thẩm Oanh vuốt bụng nói.
Bùi Duyên lại gần mặt nàng, gần như nghiến răng nói: “Sao trước đây không thấy nàng mồm mép như vậy?”
“Tại Hầu gia không biết nhìn người.” Thẩm Oanh cười khẽ.
Bùi Duyên giơ tay vuốt cần cổ như bạch ngọc của nàng, mỉm cười thay vì tức giận, phun hơi nóng trên mặt nàng: “Lần này vi phu đã nhận ra.”
Thẩm Oanh thầm căng thẳng, sau đó bị hắn bế lên. Nàng sợ tới mức ôm cổ hắn, hốt hoảng đá chân: “Ta có thai… Ngài muốn làm gì! Mau thả ta xuống!”
Bùi Duyên cuối cùng cũng thấy được sơ hở trên khuôn mặt đắc ý của nàng, hắn cất bước: “Nàng sẽ biết ta muốn làm gì ngay lập tức.”
Thẩm Oanh được đặt trên giường đất. Trên giường đất được lót vài tấm nệm nên không cứng lắm. Nàng nghĩ đến tất cả những lời mắng chửi trong đầu, sau đó miệng đã bị Bùi Duyên bịt kín, chỉ có thể phát ra âm thanh “ô ô”.
Thủ đoạn nào mà người này chưa từng thấy ở quân doanh? Không cần đao thật kiếm thật cũng sẽ làm cho tinh thần người ta suy sụp.
“Hầu gia…” Nàng chỉ mong hắn dừng lại. Mấy ngày nay, nàng hơi tự đắc vênh váo, quên mất ở trước mặt hắn mình là nữ tử yếu ớt tay trói gà không chặt. Sau khi trở về từ chỗ của Bùi Chương, hắn không hỏi điều gì. Nhưng ít nhiều vẫn để ý chứ? Để ý cơ thể nàng, để ý cảm tình của nàng nên mới háo hức muốn chứng minh.
“Gọi ta là gì?” Bùi Duyên ôm nàng từ phía sau, tự tìm đường vào.
“Phu quân, ô ô… Phu quân!” Thẩm Oanh không nhịn được, xoay người cắn mạnh vào môi hắn. Làm vậy mới có thể phân tán sự run rẩy giống như chết đuối. Trong xương cốt nàng không thích khuất phục người khác còn giả vờ yếu đuối, hiện tại càng muốn ngang tài ngang sức.
Cây sơn trà trước sân cao vút che khuất phong cảnh kiều diễm của căn phòng.
Bùi Duyên quan tâm đến hài tử nên vẫn dè dặt, nhưng dù thế, Thẩm Oanh vẫn mệt đến mức thiếp đi trong vòng tay hắn. Bùi Duyên kéo chăn che người nàng, ôm nàng chặt hơn, cúi đầu hôn vầng trán mịn màng của nàng.
Bùi Duyên lặng lẽ ngắm nàng say ngủ. Lý Từ Khiêm không nói nhảm, nếu hắn thành công, ngôi Hoàng hậu nhất định là của nàng. Hơn nữa hắn đã suy nghĩ kỹ, một chồng một vợ, tuyệt đối không thêm người.
Trên đời này làm sao có nữ tử như nàng? Biết nguy hiểm và có thể mất tất cả mà vẫn ở lại không chút do dự. Có một thê tử như thế thì phu quân còn cần gì hơn.