Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh dựa vào ngực Bùi Duyên, tay còn ôm hộp nhỏ kia, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Dọc đường ăn sương uống gió, chịu nhiều khổ cực, chỉ muốn có nơi để ngủ một giấc thật ngon.
Lời nói của Tương Tư lẩn quẩn trong đầu nàng, cảm giác áy náy của nàng đối với Bùi Duyên ngày càng mạnh, nhưng cuộc sống luôn tiếp diễn. Nàng có thể cho hắn mọi thứ và giúp hắn mọi việc ngoại trừ một trái tim chân thành.
Bùi Duyên chờ tiếng hít thở Thẩm Oanh trở nên ổn định mới giơ tay rờ đầu nàng.
Thật ra nàng không phải là người biết nói dối, vừa rồi lúc bước vào, trên mặt nàng ngập tràn tâm sự. Bùi Duyên nghĩ rằng Tương Tư nói gì đó với nàng, nhưng nàng không chịu nói ra, cho nên nói chuyện Thát Đát để phân tán sự chú ý của nàng. Nàng luôn dè dặt đối với hắn, giữa hai người tựa như có một tầng ngăn cách, dù làm chuyện thân mật cũng không thấy tình cảm nóng bỏng trong mắt nàng.
Hắn từng để ý nên giận dỗi, sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ, nội tâm mỗi người đều cất giấu bí mật, trước kia hắn cũng có. Hơn nữa với tính cách Thẩm Oanh, mấy tháng ngắn ngủn khiến cho nàng hoàn toàn yêu mình là không có khả năng, vẫn nên cho nàng thời gian.
Bùi Duyên nhẹ nhàng đặt Thẩm Oanh trên gối dựa, đắp mền, bước xuống giường đất đi ra ngoài.
Hắn thổi còi, binh lính trong phủ lập tức chạy tới: “Hầu gia, ngài có gì sai bảo?”
“Nói nhà bếp chuẩn bị thức ăn tinh tế chút, tốt nhất là đồ ăn Giang Nam.”
Binh lính ngẩng đầu nhìn Bùi Duyên ngơ ngác, Bùi Duyên nhướng mi: “Có chuyện gì sao?”
Binh lính vội vàng cúi đầu, khó xử nói: “Trong phủ làm thức ăn chủ yếu là mì bún, không đặc sắc lắm. Ngài đột nhiên muốn món Giang Nam… Sợ đầu bếp không làm được.”
Bùi Duyên vừa định nói, bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Vậy ra ngoài tửu lầu mua một bàn.”
Bùi Duyên nhìn sang, Kiều thúc cười tủm tỉm đi tới, hành lễ. Bùi Duyên phất tay cho binh lính lui xuống và nói: “Sao ngài tới đây?”
Loading…Kiều thúc đi đến gần Bùi Duyên: “Sau này Hầu gia có chuyện gì thì trực tiếp nói với ta. Hài tử tính tình ngay thẳng, làm việc chưa chắc chu toàn.”
“Ngài đã cao tuổi, bớt làm những việc vất vả.” Bùi Duyên đỡ Kiều thúc ngồi xuống hành lang.
Kiều thúc vỗ cánh tay mình: “Yên tâm đi! Ta còn cứng cỏi lắm, có thể hầu hạ ngài vài năm nữa. Ta chờ ngài cưới vợ sinh con mới có thể nhắm mắt. Vừa rồi ở trước cửa phủ, ngài chỉ nói qua loa một câu về hầu tật. Ta không yên tâm nên cố ý lại đây hỏi một chút. Ai chữa khỏi cho ngài?”
“Ngài có nghe tiếng Lưu Tri Nguyên vùng Thục Trung?”
Kiều thúc gật đầu: “Dĩ nhiên từng nghe. Đại phu rất nổi tiếng, chẳng qua tính tình cổ quái, người bình thường không mời được. Sao Hầu gia tìm được hắn?”
“Nhờ mẫu thân Thẩm Oanh. Lưu Tri Nguyên thiếu Tào Bang một ân tình, đổi lại, ông chữa hầu tật cho ta.”
Kiều thúc rờ râu như suy tư điều gì: “Nghe nói tai mắt Tào Bang trải rộng khắp thiên hạ, người trong bang rất nhiều, tin tức nhanh nhạy. Sau khi Cái Bang xuống dốc, Tào Bang được xem là đệ nhất đại bang trong thiên hạ. Không biết mẫu thân Thẩm di nương có thân phận gì mà có thể sai người Tào Bang làm việc cho Hầu gia?”
Bùi Duyên lắc đầu: “Ta không biết cụ thể.”
Kiều thúc không truy vấn, cười hòa ái: “Vừa rồi Hầu gia muốn kêu người làm đồ ăn Giang Nam là vì Thẩm di nương phải không? Xem ra, ngài rất thích nàng.”
Bùi Duyên gật đầu không kiêng dè: “Sau này ta muốn nàng làm thê. Không dối gạt ngài, do mẫu thân không thích nàng nên ta mới đưa nàng đến Đại Đồng.”
Kiều thúc lắp bắp kinh hãi, Bùi Duyên nói nghiêm túc, là người đàn ông nói được làm được. Nhưng nhà công hầu có cấp bậc nghiêm ngặt, nâng thiếp thành thê không phải là chuyện dễ dàng. Có không biết bao nhiêu khó khăn phải khắc phục. Nhưng Bùi Duyên vẫn muốn làm vậy, chứng tỏ động tâm thiệt tình. Qua nhiều năm quen biết, Kiều thúc hiểu rõ tính tình Bùi Duyên. Hắn là người chuyên tâm nhất, một khi nhận định việc gì hoặc là ai đó sẽ không thay đổi.
Ngay từ đầu Tương Tư đã không lọt vào mắt xanh của hắn, kiếp này sẽ không có cơ hội.
“Hầu gia, thật ra Tương Tư…”
Không đợi Kiều thúc nói xong, Bùi Duyên ngắt lời ông: “Kiều thúc, ta coi Tương Tư như muội muội.” Hắn không phải chưa phát giác tình cảm của Tương Tư, chẳng qua có rất nhiều chuyện một khi nói toạc ra sẽ không có cách nào duy trì như ban đầu. Kiều thúc có ân đối với hắn, hắn không thể quá mức tuyệt tình đối với cháu gái duy nhất của Kiều thúc.
Kiều thúc than một tiếng: “Ta hiểu, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Tương Tư từ nhỏ đã coi trọng Hầu gia, nếu không cẩn thận nói chuyện xúc phạm Thẩm di nương, mong Hầu gia niệm tình nàng không cha không mẹ, thân thế đáng thương, đừng so đo với nàng.”
Bùi Duyên nhẹ thở ra. Nếu Kiều thúc đưa ra yêu cầu không an phận, hắn không thể đồng ý, may mắn chỉ là thế.
“Ngài cứ yên tâm.”
Kiều thúc nói chuyện phiếm với Bùi Duyên một lúc, phần lớn là việc vặt trong phủ. Ông thấy thanh âm Bùi Duyên không thay đổi nhưng nói chuyện thoải mái hơn trước rất nhiều, ông vui mừng trong lòng, suy đoán đây là công lao Thẩm di nương.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng “a”, hình như Thẩm Oanh đã tỉnh. Bùi Duyên lập tức đi vào, Kiều thúc đứng dậy nói: “Hầu gia đi xem đi, ta đi thu xếp đồ ăn.”
Bùi Duyên trở vào phòng, Thẩm Oanh lấy mền bao cả người, nói với hắn: “Ngài đi ra ngoài!”
“Sao vậy…” Bùi Duyên không rõ nguyên do nên bước tới, Thẩm Oanh liên tục lui ra sau, mặt đỏ bừng: “Ngài ra, đi ra ngoài! Ta có việc!”
Bùi Duyên càng kỳ lạ: “Chuyện gì? Nói ta nghe.”
Thẩm Oanh chỉ muốn xuống giường đẩy hắn ra, nhưng nàng hiện tại không cử động được, trên người dinh dính, còn có mùi máu tươi. Nguyệt sự của nàng chậm hơn một tháng, nàng tưởng rằng mình mang thai nên trên đường đặc biệt cẩn thận, cố gắng không để mình mệt mỏi. Thanh Phong còn tưởng rằng nàng nhõng nhẽo, hễ chút là cần nghỉ ngơi, thật ra nàng chỉ sợ mình mang thai mà không biết, lại không chăm sóc tốt cho bản thân khiến xảy ra sơ xuất với hài tử.
Trong thâm tâm nàng rất muốn làm mẫu thân, đây là tiếc nuối lớn nhất đời trước.
Hiện tại nguyệt sự chợt đến, nàng cảm thấy có chút mất mát trong lòng, càng không muốn để Bùi Duyên thấy bộ dáng mình chật vật như vậy.
Bùi Duyên ngồi ở mép giường đất, nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, cuối cùng có phản ứng: “Cái kia tới?”
Thẩm Oanh đỏ mặt, gật đầu.
“Ngài đi ra ngoài đi, ta muốn xử lý một chút…” Nàng lúc này không quan tâm kính ngữ, chỉ nghĩ đến việc đuổi hắn ra ngoài trước.
Bùi Duyên không muốn nàng mắc cỡ đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Hắn ra ngoài lại cảm thấy không ổn. Trước đây bên cạnh nàng không thiếu người hầu hạ, lúc này không có ai giúp nàng. Từ trên xuống dưới trong phủ chỉ có Tương Tư là cô nương. Hắn do dự mãi, nhưng vẫn kêu người gọi Tương Tư đến.
Tương Tư tới trước mặt Bùi Duyên, vốn rất vui mừng vì được hắn gọi đến. Nhưng nghe Bùi Duyên nói cần nàng giúp Thẩm Oanh, nụ cười dần biến mất và cảm thấy không cam lòng. Nàng chưa bao giờ biết rằng đường đường là Hầu gia còn quan tâm chuyện này? Cảm giác ghen ghét dâng lên mãnh liệt trong lòng. Chỉ là một thiếp thất mà thôi, có chỗ nào cao quý?
Nhưng nàng không dám biểu lộ sự bất mãn đối với Thẩm Oanh trước mặt Bùi Duyên. Nàng nói lời hung ác và giả bộ tự tin trước mặt Thẩm Oanh vì biết rằng Thẩm Oanh sẽ không nói cho Bùi Duyên. Nếu Bùi Duyên biết nàng cố ý làm khó Thẩm Oanh, nàng không có khả năng vẫn còn được ở lại đây.
Tương Tư tâm bất cam tình bất nguyện đi vào nội thất, tìm khắp nơi không thấy người, cho đến khi thấy có bóng người mơ hồ cử động sau bình phong mới biết được Thẩm Oanh ở đó.
“Ngươi ở đây làm gì?” Tương Tư đi phía bên kia bình phong, mở miệng hỏi.
Thẩm Oanh không kịp từ chối, Tương Tư đã xuất hiện trước mặt nàng. Thân dưới nàng không mặc gì, hai chân thon dài mịn màng trắng mõn. Ngay cả nữ tử như Tương Tư nhìn hình ảnh diễm lệ như vậy cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Đừng nói gì đến nam nhân.
Trước đây bên cạnh Thẩm Oanh đều là nha hoàn và vú già, không cần nàng tự làm, cho nên nàng thắt dây nguyệt sự không đúng cách, không bó lại được. Nhưng nàng không muốn mở miệng nhờ Tương Tư trợ giúp, thà tự mình mày mò.
Tương Tư đi đến phía sau nàng không nói lời nào, giúp nàng cột kỹ. Trước đây Tương Tư không tin, một thiếp thất thì có gì cao quý, nhưng nàng nghe mùi hương trên người Thẩm Oanh, nhìn da thịt mịn màng của nàng, so với bàn tay thô ráp của mình và mùi bồ kết trên quần áo thấp kém, quả thực người trên trời kẻ dưới đất. Lúc này nàng mới tin, các nàng là người của hai thế giới khác nhau, hóa ra đối phương thật sự là kiều nữ mười ngón không dính dương xuân thủy(*).
“Này, ta rút lại những gì đã nói.” Tương Tư vừa cột dây nguyệt sự vừa nói với Thẩm Oanh.
Thẩm Oanh xoay đầu, nghi ngờ nhìn nàng. Tương Tư nói tiếp: “Trên đường ngươi tới Đại Đồng chắc đã chịu nhiều cực khổ? Tính thời gian các ngươi xuất phát từ kinh thành, tuy chậm chút so với trước đây, nhưng Hầu gia nhất định vẫn đi đường gần. Ăn sương uống gió không là gì đối với người thô tục như chúng ta, nhưng đối với tiểu thư được nuông chiều như ngươi chỉ sợ không dễ chịu. Ngươi chịu khổ vì Hầu gia, coi như cũng được, cho nên ta rút lại lời đã nói.”
Tương Tư cột chắc dây nguyệt sự, còn muốn giúp Thẩm Oanh mặc quần. Thẩm Oanh nói cảm tạ rồi tự mình làm.
Tương Tư đứng một bên cẩn thận đánh giá Thẩm Oanh. Không thể không thừa nhận, nữ nhân này có dáng dấp thật xinh đẹp, quả thực là báu vật. Dáng người nàng thướt tha, dung nhan diễm lệ không sắc sảo, ngược lại cho người ta cảm giác được giáo dưỡng tốt. Tương Tư phát hiện mình rất khó nổi giận với nàng, cũng sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào đối phó nàng.
Trước đây, Tương Tư không tưởng tượng được Hầu gia thích dạng nữ nhân nào. Bên cạnh Hầu gia từng có đủ dạng cô nương mập ốm cao thấp, nhưng chưa ai lọt vào mắt hắn. Hiện tại đã có đáp án. Hóa ra Hầu gia thích người dáng dấp xinh đẹp, tính tình dịu dàng và thông minh.
Tổng kết lại, đó chính là tiểu thư khuê các. Nhưng nàng nghe nói, nữ nhân này có xuất thân bình dân. Gia đình bá tánh bình thường trong kinh thành cũng dưỡng ra được cô nương thanh tú như vậy sao?
Thẩm Oanh mặc xong xiêm y, thấy Tương Tư nhìn mình chằm chằm nên hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Tương Tư nói: “Ngươi xem, ngươi không tự lo nổi cho bản thân, sao chăm sóc Hầu gia được? Nơi này không giống kinh thành, không có một đống nha hoàn và vú già để ngươi sai. Hầu hết thời gian phải tự tay giặt quần áo và nấu cơm. Ta sẽ không hầu hạ ngươi.”
Thẩm Oanh sửa sang quần áo, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, ta không cần ngươi hầu hạ. Chuyện Hầu gia cũng không cần cô nương lo lắng, ta sẽ tự chăm sóc hắn. Hôm nay đa tạ.”
Tương Tư hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Oanh đi theo sau, muốn nhìn xem Bùi Duyên đang làm gì. Bùi Duyên đứng ở hành lang, Thanh Phong đang nói gì đó với hắn, hắn vẫn luôn cau mày.
—
(*) mười ngón không dính dương xuân thủy: tháng 3 nước lạnh không cần nhúng nước giặt đồ, chỉ một gia đình có điều kiện