Editor: Trà Xanh
Sáng sớm năm ngày sau, Vương Định Khôn say rượu chưa tỉnh ngâm nga khúc hát đang bước ra từ nơi phong nguyệt nào đó, bỗng nhiên bị một cái bao tải trùm xuống đầu, tiếp theo bị đập một gậy, hắn chưa kịp phát ra thanh âm nào đã bất tỉnh.
Chờ hắn tỉnh lại, phát hiện cả người bị trói chặt nhốt trong phòng chứa củi không thấy ánh mặt trời.
“Con rùa nào dám trói lão tử, mau cút ra đây!” Hắn tức muốn hộc máu rống to, “Mau thả tiểu gia, tiểu gia sẽ tha ngươi một mạng!”
Cửa sổ chung quanh bị đóng đinh bằng ván gỗ kín mít, chỉ chừa chút ánh nắng len vào, nhờ ánh sáng le lói hắn nhìn thấy trên tường treo đủ loại dụng cụ tra tấn, móc sắt, bàn ủi, roi sắt cái gì cũng có, giống nhà tù bí mật. Hắn chợt run lên, hỏi nhỏ giọng: “Xin hỏi cao danh quý tánh của tráng sĩ, chúng ta từ từ nói chuyện. Biểu huynh ta là Tĩnh Viễn Hầu, nếu ngươi muốn đòi tiền thì để mẫu thân ta đi Tĩnh Viễn Hầu phủ.”
Lúc này, cửa gỗ nhỏ bên cạnh mở ra nghe tiếng kẽo kẹt, ba người bước vào.
Trong đó có một người cường tráng giống bức tường, cánh tay còn thô hơn đùi hắn, thở như trâu. Vương Định Khôn chưa từng gặp “người” cao lớn như vậy nên đặt mông ngồi trên mặt đất kinh hoảng, há miệng thở dốc nói không nên lời.
Đứng sau bức tường người ấy chính là “biểu huynh” của hắn.
Thanh Phong chuyển một cái ghế đặt trước mặt Vương Định Khôn, Bùi Duyên ngồi vô cảm nhìn hắn một cách trịch thượng. Quần áo tiểu tử này không chỉnh tề, trên cổ có vài vết đỏ, đêm qua không biết ở chỗ ôn nhu hương nào.
“Biểu biểu biểu…” Vương Định Khôn bắt đầu nói lắp. Hắn chỉ gặp Bùi Duyên vài lần nhưng trong lòng rất sợ biểu huynh này bởi vì Bùi Duyên chưa bao giờ cười, không nói lời nào, cả người đằng đằng sát khí. Tuy Vương phu nhân ba ngày hai bữa chạy tới Tĩnh Viễn Hầu phủ, hắn lại hiếm khi tới.
Thanh Phong móc một phong thơ từ trong lòng ngực, quăng tới trước mặt Vương Định Khôn: “Thỉnh biểu công tử nhìn, ngài nhận ra chữ viết này không?”
Vương Định Khôn híp mắt, miễn cưỡng mới thấy rõ bút tích trên phong thư, đúng là của phụ thân hắn, Vương Chấn.
“Phụ thân viết thư cho biểu huynh sao?”
Loading…Thanh Phong nói tiếp: “Cữu lão gia nói trong thư, muốn Hầu gia dẫn biểu công tử đi Tây Bắc tận trung vì quốc gia, chớ màng sinh tử.”
Bốn chữ cuối giống búa tạ nện lên ngực Vương Định Khôn, xém chút nữa hắn hộc máu. Chiến trường là nơi nào? Đao kiếm không có mắt, sinh tử là chuyện khác, ăn sương uống gió, bữa đói bữa no là chuyện thường. Phụ thân thường mắng hắn không hiểu chuyện nhưng chẳng làm gì, lần này không biết nổi điên chuyện gì lại giao hắn cho biểu huynh. Đây chẳng phải hắn sẽ bị chết rất khó coi?
“Biểu huynh…” vẻ mặt hắn đau khổ, kéo dài giọng. Hắn không muốn đi nhưng không có can đảm nói ra trước mặt Bùi Duyên.
Bùi Duyên dựa lưng vào ghế, xoa chân mày. Ở Đại Nghiệp hiện giờ có phong trào đua đòi xa xỉ, con cháu vương tôn phần lớn là hạng người cưỡi ngựa chọi gà, đừng nói bắt bọn họ ra chiến trường, nhấc thanh đao còn chưa nổi. Hắn liếc Vương Định Khôn, mở miệng nói: “Ngươi tính tự đi, hay muốn ta trói ngươi đi?”
Lần đầu tiên Vương Định Khôn nghe Bùi Duyên mở miệng nói chuyện, tiếng nói trầm thấp như mài cát, nhưng sắc bén như lưỡi đao đầy uy lực. Đây là tướng quân hầu có tiếng tăm lừng lẫy nhất Đại Nghiệp, trấn thủ biên cảnh nhiều năm, ngoại tộc không dám xâm chiếm bước nào. Hóa ra chỉ nghe hắn nói chuyện cũng làm tâm trí run rẩy.
“Ta…” Vương Định Khôn cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu, “không đi có được không?”
Côn Luân rống một tiếng, nắm bả vai Vương Định Khôn nhấc hắn lên.
Hai chân Vương Định Khôn không chạm đất, hắn sợ tới mức la om sòm.
Bùi Duyên nói: “Vào năm Hoằng Trị thứ năm, Định Quốc Công tự mình dẫn một vạn người tiến vào Thát Đát, chặt đầu Tả Cốc Lễ vương. Năm Hoằng Trị thứ bảy, trong chiến dịch Trần Gia Bảo, Định Quốc Công phá vòng vây đơn thương độc mã che chở Hoàng thượng. Năm Hoằng Trị thứ mười…”
Vương Định Khôn biết sự kiện này: “Năm Hoằng Trị thứ mười, một đám tử sĩ Thát Đát lẻn vào kinh thành có ý đồ ám sát Hoàng thượng, tổ phụ nhìn thấu âm mưu của bọn họ, chém chết tất cả bọn họ ở ngoài cửa chính dương. Ta chưa từng quên! Từ nhỏ phụ thân đã nói cho ta, tổ phụ là đại tướng quân anh dũng thiện chiến, chẳng qua bị dính vào cuộc bạo loạn cửu vương tranh ngôi mới vất bỏ quan tước. Phụ thân nhờ chiến công của tổ phụ mới có thể bảo toàn tánh mạng, không bị phạt nhập nô tịch. Nhưng đó là tổ phụ, không phải ta!”
Bùi Duyên nhìn hắn hỏi: “Ngươi cam tâm mang vinh quang của tổ tông trên vai, vĩnh viễn làm hạng người tầm thường vô danh?”
Vương Định Khôn chán nản nói: “Nhưng ta không có thiên phú học tập, tay lại trói gà không chặt, ta không được như biểu huynh, dựa vào quân công đem lại vẻ vang cho gia tộc. Ta sợ chết…”
“Vậy nên ngươi nguyện ý làm cẩu vẫy đuôi lấy lòng người khác. Giống con châu chấu bị người ta đạp dưới chân. Ngươi vũ nhục Định Quốc Công phủ đã từng một thời vinh quang.”
Bùi Duyên nói vậy để gợi nỗi đau cho Vương Định Khôn. Hắn dốc tâm lấy lòng những kẻ ăn chơi trác táng, cùng nhau chơi đùa nhưng bọn họ hễ chút là đánh chửi, căn bản không coi hắn như con người. Chỉ cần hắn nhớ đến bản thân cũng là công tử Định Quốc Công phủ sẽ tức giận bất bình. Hoắc Văn Tiến và những kẻ đó chẳng qua mạng tốt hơn hắn mà thôi.
“Ta cho ngươi hai ngày để chuẩn bị.” Bùi Duyên đứng dậy, liếc nhìn Côn Luân một cái, Côn Luân liền thả Vương Định Khôn xuống.
“Giờ mão ngày mùng năm, chờ ta ở phía nam cửa thành. Nếu không chấp hành sẽ xử trí theo quân pháp.”
Hắn nói xong, lập tức dẫn Côn Luân và Thanh Phong đi ra.
Ra ngoài, Thanh Phong hỏi: “Hầu gia, khi nào chúng ta thả biểu công tử?”
Bùi Duyên ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Chờ thêm chút nữa. Cho người đến Vương gia một chuyến.” Hắn nói vài câu bên tai Thanh Phong. Nếu Vương phu nhân biết Vương Định Khôn mất tích, chắc chắn rối loạn trong lòng. Lúc này kêu bà đồng ý hôn sự chắc không khó.
Bùi Duyên đã nói biện pháp này với Tống Viễn Hàng. Tống Viễn Hàng là Thôi quan (*) của Thuận Thiên Phủ, thân là người chịu trách nhiệm thi hành pháp luật, hắn không thể tự mình thử nghiệm. Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn không phản đối. Tuy biết hành động của Bùi Duyên là lừa hôn, nhưng hắn và cô nương Vương gia vốn lưỡng tình tương duyệt, hắn không cam lòng bị mẫu tử Vương phu nhân chia rẽ.
Mọi thứ trên đời này vốn không phân rõ trắng đen, đôi khi phải dùng chút thủ đoạn.
Côn Luân hỏi Bùi Duyên: “Giọng nói của Hầu gia đã trị dứt rồi sao?” Trước kia rất ít khi Bùi Duyên nói chuyện với người khác, sợ người ta biết hắn có hầu tật. Nhưng lần này ở trước mặt Vương Định Khôn lại nói rất trôi chảy.
Bùi Duyên nhếch khóe miệng, không trả lời.
Côn Luân khó hiểu rờ sau gáy, rốt cuộc đã chữa khỏi hay chưa?
Trước kia thời điểm Bùi Duyên có thể nói cũng không muốn mở miệng bởi do tự ti. Thời niên thiếu khi dọa tiểu nữ hài khóc luôn nhắc nhở hắn rằng giọng hắn đáng sợ biết bao. Khi Lưu Tri Nguyên nói rằng hắn có thể nói chuyện, hắn thử phát ra vài âm thanh, Thẩm Oanh hào hứng nói với hắn: “Sau này Hầu gia nhớ nói chuyện với thiếp thân thường xuyên hơn, thiếp thân thích nghe thanh âm của ngài.”
Biểu tình của nàng chân thành, đôi mắt rực rỡ lung linh giống đèn kéo quân thượng nguyên tiêu.
Lần đầu tiên có người nói thích thanh âm của hắn.
Thật ra thanh âm của hắn không khác trước đây. Lưu Tri Nguyên nói thời gian bị thương đã lâu, không có khả năng hoàn toàn khôi phục. Nhưng nếu hắn luyện tập nói chuyện nhiều một chút sẽ có lợi cho việc hồi phục giọng nói.
Vì để nàng nghe thanh âm mình thường xuyên, cũng vì khắc phục bóng ma trong lòng từng vứt đi không được, hắn phải chậm rãi học cách giao lưu với người khác bằng thanh âm.
Bởi vì quân lệnh của Đại Nghiệp, tuy Bùi Duyên đồng ý để Thẩm Oanh dẫn theo nhóm Dịch cô cô nhưng hai nhóm người cần phải tách ra đi riêng. Thẩm Oanh không thể ăn mặc như nữ nhân, phải giấu giếm thân phận, cải trang thành người giúp việc của Bùi Duyên.
Đối với bên ngoài chỉ nói Thẩm Oanh đến biệt viện ở ngoại ô để tĩnh dưỡng.
Bùi Duyên nói sự thật cho Ngụy Lệnh Nghi, Ngụy Lệnh Nghi vô cùng khiếp sợ nhưng nghĩ lại, Đại Đồng cách tiền tuyến một khoảng, không quá nguy hiểm. Huống chi hai người gắn bó keo sơn, đang trong thời gian cảm tình nồng cháy nên không nỡ tách ra cũng là bình thường. Nhớ tới lúc mình còn trẻ trong giai đoạn tân hôn với Bùi Chiêu, Bùi Chiêu phải rời nàng ra chiến trường, nàng đã khóc thầm mấy lần.
Khi đó Bùi Chiêu không có phủ đệ gần tiền tuyến để sắp xếp cho nàng. Nếu có, Bùi Chiêu dù không màng quân lệnh, nàng cũng muốn lén đi theo.
Chẳng qua việc này tạm thời phải gạt bà mẫu, khi nào giấu không được thì nói ra. Nếu không bà chắc chắn sẽ đại náo một trận.
Mọi chuyện trong phủ đã thu xếp xong, chỉ còn việc đóng gói đồ vật. Thanh Phong và Côn Luân kín đáo phê bình việc Bùi Duyên muốn dẫn theo Thẩm Oanh. Nhưng Thanh Phong nghĩ đến lời Dịch cô cô, Thẩm Oanh bị làm khó năm lần bảy lượt ở Hầu phủ nên thông cảm quyết định của Hầu gia.
Hắn muốn giải thích cho Côn Luân hiểu, tuy tạm thời ngăn được hắn nhưng Côn Luân thật sự rất bực mình. Trước ngày xuất phát, hắn chạy đến thư phòng Bùi Duyên muốn hỏi rõ ràng.
Bùi Duyên đang đọc sách, ngạc nhiên khi thấy Côn Luân nhưng đoán được là vì chuyện Thẩm Oanh nên đặt sách xuống. Côn Luân vốn là tù binh, Bùi Duyên thả ba lần, giam giữ bốn lần mới thu phục được tâm hắn. Côn Luân vì đi theo hắn đã tự cắt tóc, chứng tỏ hoàn toàn vứt bỏ thân phận trong quá khứ, từ đây khó có thể trở lại cố hương.
Trên chiến trường không thể giải quyết bằng tình cảm. Côn Luân đi thẳng đến trước mặt Bùi Duyên, chống hai tay lên bàn, nói giọng thô lỗ: “Hầu gia, không thể mang theo nữ nhân.”
“Ta để nàng ở Đại Đồng.” Bùi Duyên nói.
“Vậy cũng không được!” Côn Luân nói, “Sẽ phân tâm.”
Côn Luân tận mắt thấy Hầu gia nhân nhượng nữ nhân kia quá nhiều, cũng nhường nhịn quá nhiều nên vô cùng sốt ruột. Hắn còn nghe Thanh Phong nói, Hầu gia nguyện ý mở miệng nói chuyện trước mặt người khác là vì nàng. Cứ tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của Hầu gia, đây là điểm tối kỵ với chủ tướng. Nếu đối thủ biết sẽ nghĩ cách bắt nữ nhân kia tới uy hiếp, hoặc lưu lại để được an toàn. Dẫn nàng theo là hành động không sáng suốt.
Côn Luân sốt ruột nhưng không biết cách diễn đạt hoàn chỉnh ý tứ. Bùi Duyên gật đầu nói: “Ta biết. Trách nhiệm của một chủ tướng và quân lệnh của Đại Nghiệp đều không cho phép ta làm như vậy.”
Hắn rờ cổ họng theo bản năng, rót một chén nước trên bàn cho Côn Luân, cũng rót một chén cho mình. Ấm nước kia làm bằng sứ men xanh, trên mặt có vài vết nứt. Thẩm Oanh cố ý đặt ở thư phòng của hắn, nói rằng Lưu Tri Nguyên dặn hắn phải uống nhiều nước để mau hồi phục.
Hắn đã quen mỗi ngày thấy nàng. Sự quan tâm và săn sóc của nàng từng chút thấm vào thân thể hắn, biến thành thứ gì đó tự nhiên như hô hấp.
“Côn Luân, ta không thể rời nàng. Để nàng ở lại đây sẽ làm ta không chuyên tâm tác chiến được. Cho nên chỉ có thể dẫn nàng đi.”
Côn Luân sửng sốt, hắn chưa bao giờ thấy Hầu gia nói câu nào với giọng điệu ôn nhu như vậy. Thanh âm kia khàn khàn thật sự không dễ nghe. Nhưng nếu người kia ở chỗ này, nhất định sẽ cảm thấy đây là lời âu yếm êm tai nhất trên đời.
_____________
(*) Thôi quan là chức quan Tòng lục phẩm.