Màn đêm buông xuống. Bờ biển Tây Bắc có tiếng ở nước rất yên bình, thanh tĩnh
Cách không xa thành cổ Keith Wilker thời nữ hoàng Victoria là pháo đài được xây dựng theo lối kiến trúc cổ điển, trên đó là rất nhiều các loại cờ với những hình thù phức tạp đang phấp phới tung bay.
Trong đại điện phía trung tâm của pháo đài, trần nhà treo được trang trí bằng các bức bích hoạ theo phong cách cổ điển, tô điểm vào đó là rất nhiều các loại đèn thuỷ tinh với đủ các màu sắc sặc sỡ và kiểu dáng khác nhau, lộng lẫy mà vô cùng trang nhã. Bên dưới là các phẩm nghệ thuật được sắp xếp thành các hàng trật tự. Mỗi tác phẩm đều được chế tạo rất công phu và tinh tế, đòi hỏi một sự tỉ mỉ và khéo léo đến kinh ngạc của các nghệ nhân.
Những chiếc ghế sô pha bọc lông cừu, phảng phất mùi trầm hương, chế tạo theo phương thức thủ công của vịnh Ba Tư có một đặc điểm là trăm năm không sợ mục nát. Trên một chiếc sô pha lông cừu, có một người đàn ông đang ngáp ngắn ngáp dài, chốc chốc lại chán nản liếc sang chiếc đồng hồ báo thức.
Cảnh tượng này chẳng có gì là bất thường, ngoại trừ 1 cái bao tải rớm máu từng giọt từng giọt rớt xuống dưới chân anh ta.
Đột nhiên, cửa lớn phía ngoài đại sảnh bỗng chốc bị mở ra, vài người dáng vẻ vô cùng gấp gáp vội vã tiến vào.
Đi đầu là một lão người da trắng tóc bạch kim, mặt mũi hồng hào, khoác trên mình bộ Tây phục màu đen, trên ngực có đeo 1 chiếc đồng hồ quả quýt, đủ thấy gã cũng là một kẻ có thế lực.
Đứng cạnh lão là một chàng thanh niên trẻ tóc vàng, vô cùng tuấn tú. Trên mặt chàng ngoài sự lo lắng bồn chồn còn hiện lên rất nhiều trạng thái cảm xúc phức tạp khác.
Vừa bước vào cửa, đập vào mắt lão là hình ảnh một chiếc bao tải bị ném không thương tiếc xuống nền nhà, chỏng chơ nằm giữa đại sảnh. Từ bên trong bao tải 1 dòng chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra. Bên trên, người đàn ông đang ung dung ngồi trên chiếc sô pha. Đôi mắt lão long lên sòng sọc, vằn lên những tia máu.
Nhưng trong nháy mắt, lão đã lấy lại được vẻ bình thản, mỉm cười tiến lại, nói:
- Đúng là khách quý! Minh Vương các hạ, ngài đã lâu lắm không tới làm khách chỗ Rothschild chúng tôi rồi.
Người nằm trên sô pha chính là Dương Thần.
Dương Thần làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, mỉm cười tà đạo:
- Ông hình như không hoan nghênh tôi tới thì phải.
- Các hạ nói đùa rồi, ở Rothschild chúng tôi đâu có ai là không được hoan nghênh đâu.
Lão già cố tỏ ra thân thiện nói.
Đối với lão già mà máu kinh doanh đã ăn sâu vào máu này, Dương Thần cũng không muốn vòng vo tam quốc. Hắn chỉ thẳng vào chiếc bao tải nằm giữa thảm, nói:
- Nhìn xem, hôm nay tôi đã đích thân mang tới cho ông một món quà.
Lão già hít sâu một hơi, ra hiệu cho hai gã vệ sĩ phía sau tiến lên mở chiếc bao tải.
Hai tên to con vạm vỡ tiến lên phía trước, hết sức cẩn thận từ từ đặt cái bao tải nặng trình trịch xuống.
Mùi hôi tanh khó ngửi khủng khiếp xộc ra, khiến hai gã vệ sĩ cố gắng lắm mới kìm lại được không nôn mửa hết ra.
Trong bao tải là một đống chi chít dày đặc những cái đầu sói đang chồng chất lên nhau, vẫn còn nguyên máu tươi nom vô cùng gớm ghiếc.
Những cái đầu sói ấy có bộ mặt vô cùng dữ tợn. Dường như lúc bị chặt đầu chúng đã nhìn thấy cảnh tượng gì đó hết sức hãi hùng, ghê rợn.
Dương Thần đứng dậy, cởi ngay chiếc sơ mi đang mặc trên người quăng xuống đất. Hai tay đút túi quần, anh nói:
- Chỗ này là công sức hơn nửa ngày trời của tôi. Các thành viên chủ chốt trong gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky đều trong đó cả đấy. Ông có thể kiểm kê lại, nếu muốn.
Lão già lúc ấy đã vài phần run rẩy, nói:
- Minh vương các hạ, chuyện này là sao?
Dương Thần lạnh lùng cười đáp:
- Các người chẳng phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đẩy Jane vào cái tới gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky kia hay sao? Bây giờ gia tộc đó đã không còn, chuyện hôn ước xem như cũng bị huỷ bỏ, đúng chứ?
Lão già gần như đứng không vững nữa. Anh chàng tóc vàng đứng bên cạnh phải đỡ cho lão khỏi ngã, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt bất lực.
Lão già cố hết sức tỏ ra bình tĩnh phân giải:
- Minh Vương các hạ, ngài trước giờ không phải không bao giờ can dự vào những chuyện tranh chấp mang tính quốc tế hay sao? Hôm nay ngài hành động như vậy, không sợ sẽ khiến cho khắp nơi bất mãn ư?
- Quả thực ta xưa nay không can thiệp vào các sự vụ quốc tế, nhưng Dương Thần tôi cũng không bao giờ nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện có liên quan tới những người thân cận xung quanh mình. Cuộc sống của Jane do cô ấy tự quyết định, trừ phi là cô ấy tự nguyện lấy người ta, bằng không không kẻ nào được phép có ý đồ đen tối với cô ấy. Các ông muốn kiếm tiền, tôi không quan tâm, các ông muốn lợi dụng chiến tranh để phát tài, tôi cũng không bận tâm. Chỉ mong ông nhớ cho một điều, tốt nhất là đừng bao giờ quấy nhiễu cuộc sống của tôi.
Dương Thần cười khinh bỉ:
- Không phục ư? Kẻ nào không phục, kẻ đó có thể đứng lên! Kẻ nào dám phản ta, giết không tha! Khỏi phải trình bày đạo lý, điều kiện gì cho rách việc. Từ lúc sinh ra đến giờ, trong mắt tôi chỉ có 1 phép tắc, đó là trên cõi đòi chỉ có tôi sống thì anh nhất định phải chết. Phải rồi, bọn sói của gia tộc Khắc Nhĩ Thiết Duy Tư Cơ cũng đã chống cự được nửa ngày, không biết nếu là người như các vị ở Rothschild đây sẽ cầm cự nổi bao lâu nhỉ?
Lão già nghe xong toàn thân tê dại, bất giác lùi về phía sau, cúi đầu không dám hé nửa lời.
Dương Thần thản nhiên liếc mắt nhìn lão rồi quay sang anh chàng tóc vàng đứng bên từ đầu đến giờ vẫn chưa nói câu nào:
- Edward, cậu liệu mà khuyên bảo những kẻ tự cho rằng có chút tiền thì có thể một tay che trời trong gia tộc nhà cậu. Mặc dù cậu cũng được coi là một nửa bằng hữu của tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là cả gia tộc nhà cậu cũng vậy.
Edward cười khổ:
- Tôi cho rằng ngài trở về Hoa Hạ 2 năm nay, sẽ không làm những chuyện tàn sát bất nhân như vậy nữa. Thật không ngờ, máu vẫn chảy thành sông. Hiện nay chính phủ nước Nga chúng tôi đã tiến thêm một bước phòng bị quân sự. Chỉ sợ ngài cứ tiếp tục tàn sát như thế này sẽ làm liên lụy đến các vị lãnh đạo quốc gia của ngài.
Dương Thần tỏ ra chẳng chút thú vị nói:
- Kệ họ đi. Chuẩn bị cho tôi một chiếc phi cơ, đợi tôi tắm táp cái đã rồi lập tức trở về Hoa hạ.
Trung Hải, mặt trời vừa hé rạng đã toả ra muôn ngàn tia nắng chói chang.
Ở phương Nam vào mùa hạ, trời luôn luôn sáng từ rất sớm.
Tại biệt viện khu ngoại thành phía Tây. Lâm Nhược Khê mặc trên mình chiếc váy liền áo màu xám nhạt mát mẻ, đứng bên cửa hít thở thứ không khí trong lành của buổi sớm. Tóc cô nhẹ nhàng tung bay trong gió, trông xa tựa như Hằng Nga chốn Quảng Hàn cung đang ngắm xuống nhân gian.
Nhưng trong mắt cô gái vằn lên 1 tia máu, có thể dễ dàng đoán được, cô đã thức trắng cả đêm qua.
Từ buổi chiều ngày hôm qua, khi Dương Thần thông báo sẽ đi nước ngoài xử lý vài công chuyện đến nay vẫn không có chút tin tức gì.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút kì lạ. Chuyện của Jane, Dương Thần không hề tỏ ra tức giận, cũng chẳng có ý kiến gì. Điều này thật khiến cô không thể an tâm.
Lúc này, một chiếc Cadillac màu trắng từ từ đỗ lại trước mặt Lâm Nhược Khê.
Một quý bà ăn vận hết sức lộng lẫy từ trong xe bước xuống. Bà mặc trên mình bộ âu phục màu đen quý phái, khắp người là đủ các loại trang sức rực rỡ đắt tiền. Phía sau bà là một người đàn ông trung niên, tướng mạo oai nghiêm bệ vệ, khắp người toát ra vẻ quyền uy và đầy thế lực.
Hẳn nhiên không phải ai khác, đây chính là vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư.
Dương Tiệp Dư nhìn thấy Lâm Nhược Khê đang đứng ở sân cửa thì tỏ ra vô cùng mừng rỡ, rảo bước lại gần ôm chầm lấy Nhược Khê:
- Yô, Nhược Khê, cháu không phải là đang đợi cô đó chứ?
Lâm Nhược Khê thoáng chút ngại ngùng, nở nụ cười không được tự nhiên cho lắm, gật gật đầu. Khi nãy nhận được điện thoại của Dương Tiệp Dư nói sẽ đến bàn chút chuyện, thấy cũng sắp tới giờ, Nhược Khê bèn lập tức ra cổng đứng đợi.
- Vẫn là cháu dâu bảo bối của cô hiểu chuyện ngoan ngoãn biết điều nhất, còn biết ra đứng đợi cô, chậc chậc, Nhược Khê à, chồng cháu ấy à, thật chẳng biết lớn nhỏ trên dưới gì cả, sao lại chỉ có mỗi cháu ra đón thế này?
Dương Tiệp dư cười mắng.
Lâm Nhược Khê ánh mắt buồn bã, đáp:
- Anh ấy vẫn chưa về ạ.
Dương Tiệp dư sớm đã dự tính được chuy ệnnày, cười nói:
- Vậy chắc cũng sắp rồi, chúng ta vào trong nói chuyện, đợi Dương Thần trở về rồi bàn chuyện chính cũng không muộn mà.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có đôi chút nghi hoặc, làm sao Dương Tiệp Dư dám khẳng định rằng Dương Thần sắp trở về. Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, lễ phép mời hai vợ chồng Dương Tiệp Dư vào nhà nói chuyện.
Quách Tuyết Hoa biết em gái và em rể sắp tới nên cũng cảm thấy đôi chút vui mừng. Ngày thường mặc dù đều ở Trung Hải, nhưng vợ chồng Viên Hoà Vĩ đều phải lo công việc ở vùng Giang Nam. Việc làm ăn bận rộn nên chẳng mấy khi có dịp đoàn tụ với gia đình. Hôm nay không hiểu có chuyện gì mà khiến cả hai vợ chồng từ sáng sớm đã có mặt ở đây.
Tiếng nói cười râm ran làm căn nhà bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Ngoại trừ Trinh Tú đã đi làm từ sớm, giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu thì cả nhà chưa ai ăn uống gì, liền ngồi lại ăn một bữa đơn giản với ít bánh chưng còn dở và chút cháo nhạt cùng đợi Dương Thần trở về.
- Tiệp Dư, cô bảo Dương Thần sắp về rồi, vậy làm sao mà cô biết được?
Quách Tuyết Hoa tò mò hỏi.
Dương Tiệp Dư cười nói:
- Là ba phái người thông báo cho bọn em. Vốn dĩ thực ra có thể để thư kí Phương Trung Bình qua thông báo với Dương Thần những việc này, nhưng chắc Phương Trung Bình bị Dương Thần nó làm cho sợ mất mật rồi, nên vợ chồng em đành phải đích thân tới đây vậy.
Quách Tuyết Hoa đương nhiên rất quan tâm đến chuyện của con trai, vội hỏi:
- Đừng vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc là tin xấu hay tin tốt? Hay thằng Dương Thần nó gặp bất trắc gì rồi?
Viên Hoà Vĩ cười ha hả nói:
- Chị dâu, nếu là chuyện xấu, chúng em sao có thể thảnh thơi ngồi ăn bữa sáng như vậy? Là chuyện tốt. Dương Thần lần nãy đã lập được đại công cho Hoa Hạ, cứu được hàng ngàn hàng vạn người rồi.
- Nói một cách chính xác là, Dương Thần đóng một vai trò tác động rất lớn. Nếu không nhờ quan hệ của nó, tiểu thư Jane sẽ không đưa ra trợ giúp lớn như vậy.
Dương Tiệp Dư hoan hỉ tiếp lời.
Lâm Nhược Khê từ đầu đến giờ chưa nói câu nào, nghe thấy cái tên “Jane” mới lên tiếng:
-Cô ơi, tiểu thư Jane đã làm gì, có thể kể cho cháu biết không?
Dương Tiệp Dư nghe Nhược Khê gọi mình là cô thì trong lòng vui như mở hội. Bởi đối với một người hay e thẹn và ngại ngùng như Lâm Nhược Khê thì đây quả là chuyện hiếm gặp.
- Thực ra cũng chẳng có gì mà giấu giếm, đều là người nhà mình cả. Chính phủ và quân đội vẫn che giấu không cho để lộ tin tức, chứ thật ra trước kia Trung Hải và địa giới tỉnh Tô đều nằm trong tầm ngắm của một nhóm tên lửa đạn đạo, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra vụ tàn sát khủng bố gây thương vong hàng loạt. Nhưng hiện giờ, nhờ có tiểu thư Jane đứng ra ngăn con sóng dữ, nguy cơ đó đã được giải trừ rồi. Trung Ương cũng rất cảm kích trước hành động hiệp nghĩa của tiểu thư Jane, hy vọng có thể thông qua mối quan hệ của Dương Thần để mời cô ấy tới Yên Kinh. Một là có thể bày tỏ sự cảm kích một cách long trọng, hai là nhân đó bàn bạc chuyện hợp tác lâu dài.
Trong mắt Lâm Nhược Khê ánh lên một tia kinh ngạc, còn Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều tỏ ra hết sức lo âu.
Dương Tiệp Dư vừa mở miệng đã tuôn ra hết tất cả tình hình vụ việc rồi.
Dương Thần trước khi rời khỏi Hoa Hạ đã đưa Jane tới giao phó cho cục An ninh. Về việc điều chế thuốc giải, Maria hết lời tán dương. Vì thành phẩm đã có đủ cả nên việc còn lại chỉ là sao chép lại và điều chế y nguyên như trong tài liệu mà thôi.
Mặc dù sức công phá rất mạnh, nhưng có 1 nhược điểm là cần phải gần 3 ngày mới phát huy tác dụng. Trong tình hình như hiện nay, cho dù tất cả tên lửa đạn đạo được phóng thành công, quân đội cũng có thể tranh thủ thời gian trong 2 ngày sản xuất ra đủ số thuốc giải.
Và như vậy, bùa hộ mệnh của Tường Kình hội đã mất đi hiệu lực. Chúng bị lục quân quân khu Giang Nam cùng với lực lương hải quân tiêu diệt hoàn toàn.
Dương Tiệp Dư lại bổ sung:
- Phải rồi, Nhược Khê cháu biết không, cái gã Maxime mà tham dự hội nghị thương mại kinh tế quốc tế ấy, gia tộc Reeves của y đã bị chính phủ Nga tuyên bố phạm tội phản bội nhân loại. Bây giờ tất cả xí nghiệp của gia tộc Reeves đều bị chính phủ Nga điều tra xét xử thu ngân sách quốc gia. Lần này là do bọn chúng lợi dụng năng lượng vũ khí đạn đạo uy hiếp chính phủ Hoa Hạ chúng ta, may mà có Dương Thần kịp thời phát hiện, nhờ tiểu thư Jane chuẩn bị thuốc giải.
Lâm Nhược Khê vô cùng kinh ngạc, nhưng cô mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh để suy xét rõ ràng lại một số chuyện.
Maxime cố chấp như vậy, nhất quyết theo đuổi Jane không chịu buông. Xem ra lý do vợ sắp cưới chỉ là cái cớ, mà điều y thực sự muốn có liên quan tới âm mưu này.
Vì lợi ích của bản thân mà để Dương Thần thả Jane ra, khiến cho tên Maxime dễ dàng bắt cô đi. Nếu không phải Dương Thần kịp thời tìm ra mấu chốt, có lẽ hậu quả sẽ thật khôn lường.
Lâm Nhược Khê Không khỏi tức giận chính mình, vì sao không suy nghĩ xem đối phương rốt cuộc là thế nào? Từ khi nào cô đã trở nên hẹp hòi nhỏ nhen và thiển cận như vậy?
Đùng lúc đó, phía cổng lớn truyền đến tiếng nổ vang của mô tơ. Quách Tuyết Hoa mặt mày rạng rỡ, biết chắc Dương Thần đã trở về.