Mục lục
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Mai Can Thái Thiếu Bính (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua một thời gian bận rộn, cuộc sống của Dương Thần cuối cùng cũng trở lại như trước.

Sắc Vi bận với việc chỉnh đốn các thế lực ngầm ở khu Tây, giống như một nữ vương đáng nể trong thế giới ngầm, xóa bỏ tất cả những tay chân trước đây, sắp xếp một thứ tự mới mà cô hi vọng, mà phía Đông khu Đông Hưng, có vẻ khiêm tốn rất nhiều, ngoài vẻ bể ngoài thể hiện thiện chí ra, không có bất cứ động tĩnh nào khác, dường như chấp nhận sự có mặt của chủ nhân mới.

Tư Đồ Minh Trạch bị Sắc Vi đưa đến một quốc gia nhỏ bé ở Đông Âu, ở đó sẽ có một người phụ nữ câm điếc chăm sóc ông ta nửa đời còn lại, tiền không nhiều, nhưng đủ để ông ta sống, nhà không lớn, chỉ có ghế sofa cho ông ta xem ti vi.

Khi rời khỏi Trung Quốc, nghe Tiểu Triệu nói, ông ta lại khóc, khóc với vẻ mặt khẩn cầu sự thương hại của Sắc Vi, cầu xin cô ấy đừng ép ông ta đi, ông ta biết đi rồi, sẽ mất tất cả.

Sắc Vi không mềm lòng, cô rất rõ sự lựa chọn của cô quan trọng như thế nào.

Sự việc viên mãn bằng một dấu chấm hết.

Lý Tinh Tinh mời Dương Thần đến một nơi mà cô ta cho là thần bí, nhưng phải đợi một lúc nữa, ngoài ra còn nói với hắn rằng, bà Lý sau khi loại trừ cha con Tưởng gia, đã có cho mình một người bạn trai mới, khiến cô ta rất đau đầu, từ lâu đã muốn chuyển ra ngoài ở.

Thậm chí Tưởng Thạc và cha của hắn Tưởng Mông, sau khi xem xong đoạn băng nặc danh được gửi tới, đều giật mình run lên, ở trường mỗi khi nhìn thấy Lý Tinh Tinh thì giống như chó gặp chủ mà ve vẩy cái đuôi nịnh hót, chỉ là Lý Tinh Tinh làm ra vẻ như không biết gì.

Cô bé Đường Đường kia, đã là học sinh lớp 12 rồi, tuy là đôi khi gọi vài cuộc điện thoại quấy rầy Dương Thần, nhưng bị mẹ quản rất chặt, chẳng có cách nào để chạy ra ngoài chơi, điều này khiến cho hắn cảm thấy buồn cười, cô gái giống như bà cụ non kia cuối cùng đã ngoan ngoãn chịu học.

Toàn bộ công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đều đang bận rộn với sự trở lại của Lâm Nhược Khê, buổi trình diễn thời trang mùa thu, cùng với những đồ dùng thịnh hành lúc giao mùa, đều cần nắm bắt chuẩn xác thời gian, là một trong những công ty có tiếng thuộc top đầu ở Trung Quốc Quốc Tế Ngọc Lôi không thể để mất mặt.

Tuy nhiên bên trong vẻ bận rộn cũng xảy ra một số việc không thuận mắt cho lắm.

Phòng quan hệ xã hội ngoại trừ Dương Thần ra chỉ có duy nhất Trần Bác là đồng nghiệp nam, trong thời gian này đã từ chức rồi. Lí do Tiểu Trần từ chức là cảm thấy anh ta không phù hợp với nơi này, mà anh ta đã quyết định đi tìm một công việc ở nhà xuất bản, công việc biên tập sẽ phù hợp với tính cách của anh ta hơn.

Dương Thần ngược lại rất rõ nguyên nhân chủ yếu là vì em gái của Trần Bác, Trần Dung ở bên cạnh Sắc Vi đã nhận được rất nhiều, thậm chí nghiễm nhiên trở thành hạt nhân quan trọng trong số những người được Sắc Vi bồi dưỡng, vì vậy những vấn đề gia đình của Trần Bác đã được giải quyết ổn thỏa, anh ta không cần phải vì kiếm một chút tiền mà phải làm công việc mình không thích nữa.

Lúc rời khỏi Trần Bác nước mắt nước mũi nói với Dương Thần những lời cảm ơn, chỉ còn thiếu là chưa ôm hôn mà thôi.

Sự ra đi của Trần Bác cũng không đem tới cho mọi người trong văn phòng quá nhiều lưu luyến hoặc là sự tồn tại của anh ta không quan trọng với mọi người.

Lưu Minh Ngọc từ sau khi ngồi lên vị trí Trưởng ban cũng đã dốc sức vì công ty không giống như trước đây suốt ngày ngồi tám với các chị em. Ngồi ở trên cao phải có uy nghiêm của cấp trên ít nhất cũng phải làm gương về thời gian đi làm.

Thậm chí như Mạc Thiện Ny khi đã làm việc ở Bộ tài chính rồi Dương Thần có rất ít cơ hội để gặp mặt, mấy lần tình cờ gặp ở thang máy cũng chỉ là chào hỏi xã giao.

Sự lạnh nhạt của Mạc Thiện Ny làm hắn có chút thất vọng nhưng cũng không để bụng.

Khi trong lòng một cô gái xinh đẹp đang không biết phải dựa vào ai thì có một nam nhân đưa bàn tay ra giúp đỡ, đem tới một chỗ dựa khó khăn đã qua, hai người không ai nợ ai nữa, đây là cách lí giải của hắn.


Điều khiến hắn dở khóc dở cười là bỗng nhiên trở thành người nhà của bà xã phu nhân kia, người trong công ty căn bản không hiểu được nữ Chủ tịch lạnh lùng xinh đẹp.

Lâm Nhược Khê buổi tối hôm đó còn nói phải làm một người vợ tốt khiến hắn không thể nào rời xa Nhược Khê, nhưng không thể nào nghĩ được rằng “người trong lòng “ của hắn lại thay đổi đến mức không nhận ra được nữa.

Tâm hồn thuần khiết đến nỗi không giống một người phụ nữ thành đạt như cô dường như là tức giận thật, theo cô nghĩ tâm tư của hắn thật sự xấu xa! Kết quả là, Nhược Khê càng khó gần, nếu như hắn không nói câu gì, Nhược Khê tỏ ra không thèm đếm xỉa tới hắn. Càng không cần nói đến những hành động làm cho quan hệ tiến thêm một bước.

Cả ngày không vui, bận rộn công việc, hai quyển sách mà Nhược Khê mới mua bị ném vào đáy tủ sách.

Hắn hỏi Nhược Khê:

- Em còn muốn trở thành vợ chồng ân ái?

Lâm Nhược Khê trả lời thẳng thắn:

- Muốn.

- Vậy tại sao còn chiến tranh lạnh với anh?

Lâm Nhược Khê trả lời nghiêm túc:

- Em đang tìm cảm giác.



Hắn cảm thấy nếu ở nhà bà xã giải quyết nhu cầu trên cơ thể của bà xã, e rằng đời này chẳng mấy hi vọng.

Công việc ban ngày vẫn rất nhàn nhã ngoài việc chơi với mấy người đẹp bé nhỏ ra, kể một số chuyện cười thì đều là ngồi chơi điện tử nhưng Dương Thần sau khi biết chơi trò Ma Thú Tranh Bá đã quen biết với Viên Dã, trò chơi điện tử cuối cùng không chỉ đơn thuần là xem nữa.

Ngoài sự mong đợi Viên Dã rất nhiệt tình dường như ngày nào cũng liên lạc với Dương Thần mời hắn lên mạng giao đấu.

Bởi vì có ưu thế nên hắn nghĩ đánh bại Viên Dã là việc dễ dàng nhưng vì trò chơi thú vị hắn thường sử dụng một số chiến thuật sơ hở, cùng với việc tăng tính thú vị của trò chơi cũng giúp Viên Dã giành được chiến thắng.

Viên Dã rất khâm phục kỹ thuật của Dương Thần, lại nghĩ tới những lời chỉ giáo của hắn trước đây, tưởng như người như hắn sẽ không thể nào nói ra được những lời như vậy, muốn thật lòng kết giao. Bên cạnh anh ta không thiếu bạn bè là những thiếu gia công tử nhà giàu ăn chơi nhưng bạn bè thật tâm thì quả là thiếu.

Hắn cũng dần dần cảm nhận được Viên Dã không giống với những thiếu gia nhà giàu khác chỉ toàn làm việc ngu xuẩn, không ngờ lại rất vừa mắt, đối phương lại có thái độ thiện chí như thế quan hệ của hai người dần dần trở nên thân thiết.

Thời điểm tan làm ngày cuối tuần sắp tới, hắn cùng với Viên Dã chơi xong một trận cuối cùng.

Hắn ở trên MSN muốn nói tạm biệt, Viên Dã gửi tới một tin nhắn.

- Dương ca, ngày 9 tháng sau là sinh nhật tôi, tôi muốn mời anh tới tham gia.

Hắn do dự, theo tình hình trước mắt cho thấy gia cảnh của Viên Dã thuộc loại hào phú tuy là hắn sẽ không vì gia cảnh mà cảm thấy áp lực, nhưng có thể gặp phải một số người không thuận mắt tới lúc đó chơi không vui sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.

Viên Dã dường như hiểu được sự lo lắng của hắn, lại gửi tin nhắn tới.

- Dương ca yên tâm, tôi chỉ mời mấy người bạn thân thiết với mấy người nhà, không có người mà anh ghét.

Đối phương đã nói như vậy không tiện từ chối, thế là nhận lời mời vui vẻ nói lời tạm biệt.

Đúng lúc hắn tắt máy tính để ra về ngồi gần hắn nhất Triệu Hồng Yến gọi hắn lại hỏi:

- Dương Thần, anh tan làm có bận gì không?

- Không bận, có việc gì không?

Triệu Hồng Yến cười nói:

- Sau khi chị Minh Ngọc thăng chức, chúng ta đều bận rộn chưa có dịp chúc mừng chị ấy, tối nay tôi và Trương Thái cùng nhau kêu gọi mọi người cùng đến quán rượu Lam Môi chúc mừng Minh Ngọc, muốn gọi anh cùng đi suy cho cùng chúng tôi toàn là nữ nhân, không có nam nhân vậy mất vui, hơn nữa đến những quán rượu như thế có nam nhân đi cùng sẽ an toàn hơn.

Dương Thần mới chợt nhớ ra, đúng là chưa chúc mừng Minh Ngọc, nhìn ánh mắt cầu xin của người đẹp cũng không đành từ chối, vui vẻ nhận lời.

Sau khi gọi điện cho vú Vương ở nhà, hắn liền nhìn thấy Lưu Minh Ngọc ăn bận một cách thoải mái đi ra từ văn phòng trang điểm lại nhẹ nhàng, mái tóc cột lên cũng xõa xuống một chiếc thắt lưng màu lam, bên ngoài là mặc sơ mi nữ trắng, lượn lờ thướt tha, vẻ đẹp đó khiến người ta hoa mắt.

Bắt gặp ánh mắt Dương Thần nhìn mình Lưu Minh Ngọc tự thỏa mãn mà hỏi:

- Đẹp không?

- Lưu Trưởng ban không hổ là đệ nhất mỹ nhân của phòng quan hệ xã hội.

- Tan làm rồi đừng gọi Trưởng ban này nọ nữa khó nghe chết được.

Lưu Minh Ngọc lườm hắn một cái rồi cười nói vui vẻ cùng các chị em đi ra ngoài.

Quán rượu Lam Môi cũng được coi là có chút danh tiếng trong số những quán bar ở Trung Hải, bởi vì bố trí cách điệu tương đối trang nhã giá cả cũng dễ chịu, rất được lòng dân văn phòng tìm đến.

Hắn lần đầu tiên tới theo sau là sáu bảy nữ đồng nghiệp, vừa vào cửa đã bị không ít người đàn ông hâm mộ tới mức ghen tỵ, bởi vì những đồng nghiệp nữ đó đều là mỹ nhân, cách ăn vận mỗi người một vẻ, có vẻ thanh xuân, cũng có kiều diễm thướt tha, làm sao không khỏi khiến cho ánh mắt của lũ đàn ông trong quán thèm khát?

Mấy người sau khi ngồi xuống một chiếc ghế sofa gọi rượu chai to chai nhỏ cũng đến mười mấy chai, cũng không sợ uống say, cởi bỏ áo ngoài mấy nữ nhân tự mình chọn loại rượu tây mà mình thích không còn thấy vẻ thục nữ đâu nữa.

Người ta nói ba người đàn bà thành một cái chợ mà đây có tới bảy người, chuyện đương nhiên nói không hết uống rượu ăn trái cây chẳng mấy chốc mặt người nào người nấy đã đỏ lên.

Dương Thần cầm chai Vodka nhấp từng ngụm nhỏ, từ lần uống say trước liền không dám uống nhiều, cái thứ này ảnh hưởng tới thần kinh não bộ, hắn không dám giỡn.

Khi đám nữ nhân cười nói nghiêng ngả một nam nhân trẻ mặc đồ tây khuôn mặt tuấn tú, đi đến bên bàn, nói với Triệu Hồng Yến đang ngồi đối diện Dương Thần:

- Chị dâu, thật là trùng hợp.

Triệu Hồng Yến đang cười khanh khách bỗng nhiên dừng cười nhìn thấy nam nhân này cười gượng gạo mà nói:

- Tiểu Huy à, đúng vậy thật là trùng hợp...Cậu cũng tới đây uống rượu?

- Em là cùng đến với bạn gái cô ấy uống hơi nhiều nên đang trong toilet có thể hơi lâu, nếu không em đâu dám qua chào hỏi chị dâu, bạn gái em sẽ ghen mất.

Người đàn ông đó cười bí hiểm.

Lúc này Trương Thái ngẩn người hỏi:

- Triệu Hồng Yến, người này là ai?

Triệu Hồng Yến ngại ngùng giới thiệu:

- Đây là em ruột của chồng mình, tên là Dư Huy.

Dư Huy nhẹ nhàng chào các cô gái rồi quay sang hỏi Triệu Hồng Yến:

- Chị dâu, hôm nay chị đến đây uống rượu, đã nói với anh Hai chưa?

Triệu Hồng Yến cười miễn cưỡng:

- Hình như tôi quên mất rồi, may mà có chú nhắc, giờ tôi ra ngoài gọi đây.

Nói xong Triệu Hồng Yến vội ra ngoài.


Dư Huy cười nhạt rồi chào mấy người ngồi đó, sau đó mới đi ra ngoài theo Triệu Hồng Yến.


Lưu Minh Ngọc và mọi người lúc này đã uống nhiều, cũng không để ý nhiều nữa, tiếp tục vừa uống vừa nói cười.


Dương Thần đăm chiêu rồi đặt cốc rượu nói:


- Tôi ra ngoài 1 chút, mọi người cứ uống đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK