- Dương Thần!?
Dư Huy và Triệu Hồng Yến cùng lúc quay đầu lại nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Dương Thần, nhưng tâm tình của hai người lại có chút ngạc nhiên.
- Là anh?
Dư Huy vẫn nhớ nam nhân này là người ngồi cùng bàn với Triệu Hồng Yến, đột nhiên nhìn thấy Dương Thần xuất hiện sau khi có chút hoảng hốt ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Triệu Hồng Yến vội vàng cài lại cúc áo, thừa lúc Dư Huy không chú ý vội chạy tới sau lưng Dương Thần.
- Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện?
Sắc mặt Dư Huy không được tốt cho lắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Thần.
- Giọng của anh lớn như thế tôi muốn không nghe cũng không được, tuy rằng tôi không thích nghe anh nói chuyện cho lắm.
Dương Thần cười nói.
Dư Huy trừng mắt hung tợn nhìn Dương Thần, gã biết việc này xem như thất bại, suy cho cùng thì gã cũng không thể trước mặt nam nhân khác mà làm những chuyện như thế với Triệu Hồng Yến nhưng nỗi hận trong lòng lại trở nên càng nhiều, ánh mắt mang hàm ý nhìn Triệu Hồng Yến hừ lạnh một tiếng, rồi rời khỏi bãi đỗ xe.
Triệu Hồng Yến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu cười miễn cưỡng:
- Cảm ơn anh.
- Có cần tôi đưa về không?
Dương Thần cảm thấy sự việc kia cũng đã xảy ra rồi, để lại Triệu Hồng Yến tiếp tục uống rượu như thế sẽ là sự hành hạ với nữ nhân.
Triệu Hồng Yến lắc đầu:
- Không cần đâu, tôi tự mình có thể lái xe về được rồi tôi muốn yên tĩnh một mình.
Dương Thần gật đầu, tuy là có biết đôi chút về gia cảnh nhà Triệu Hồng Yến, nhưng bản thân cũng chỉ là đồng nghiệp nhiều nhất cũng chỉ có thể làm một người bạn tốt, không có lí do cũng như không đủ tư cách để xen vào đời tư của người khác.
- Đừng làm chuyện ngốc nghếch, dù có bất cứ chuyện gì đều có cách giải quyết.
Đó là câu nói quan tâm cuối cùng.
Mắt Triệu Hồng Yến đỏ lên cảm nhận được tấm lòng chân thành của Dương Thần trong lòng cảm động nói:
- Anh yên tâm, thực ra có rất nhiều chuyện tôi đã nghĩ thông suốt rồi, những điều phải tới thì nó sẽ tới, cứ như vậy nhé tạm biệt…
- Tạm biệt.
Dõi theo hình bóng lẻ loi của Triệu Hồng Yến đi về phía chiếc xe Toyota nhỏ kia Dương Thần có chút cảm thán.
Mỗi nhà mỗi cảnh, so với Triệu Hồng Yến bản thân với Lâm Nhược Khê là một cặp vợ chồng như thế cũng không phải là quá tồi.
Làm hắn nhớ tới một câu nói, cuộc sống chính là khắc nghiệt như thế không có cách nào cưỡng lại được, vậy chúng ta cứ từ từ hưởng thụ đi…
Sau khi tiễn Triệu Hồng Yến hắn mới quay trở lại trong quán Lam Môi, Lưu Minh Ngọc và mấy nữ nhân kia đã uống kha khá rồi bộ dạng thật khó coi.
Nhìn thấy Dương Thần quay trở vào lại không nhìn thấy Triệu Hồng Yến đâu Lưu Minh Ngọc vẫn được coi là tỉnh táo hỏi:
- Hồng Yến đâu?
- À, cô ấy có chút việc gấp về trước rồi, bảo tôi nói lại với mọi người.
Lưu Minh Ngọc thoáng chút suy nghĩ hỏi:
- Chắc không có việc gì quan trọng đấy chứ?
- Không có việc gì.
Hắn cười rồi cầm ly rượu vừa rồi chưa uống hết về phía mấy đồng nghiệp nữ nói:
- Chúng ta vẫn là nên uống rượu trước đã, chúc sự nghiệp của trưởng phòng Lưu thuận buồm xuôi gió.
- Cạn ly!
Mấy nữ nhân cũng cùng nâng ly cười vui vẻ.
Rốt cuộc là một đám nữ nhân uống tới khoảng mười giờ đêm, thì cũng ai về nhà nấy rồi hắn còn lo lắng những nữ nhân kia lái xe về liệu có nguy hiểm gì không, không ngờ vừa ra khỏi quán bar mỗi người giống như thay khuôn mặt tỉnh táo mà nói tạm biệt với hắn còn làm trò cười.
Trương Thái dường như cảm thấy sự kinh ngạc của hắn cười đắc ý nói:
- Có gì kì lạ đâu, anh đừng quên công việc của chúng tôi, ban quan hệ xã hội không ai là không biết uống rượu, nếu mà ngay cả việc tự mình lái xe đều làm không xong thì đừng nói đến chuyện lăn lộn trên thương trường.
Hắn ngượng ngùng vì ở công ty không làm công to việc lớn, còn quên cả chức vụ của đồng nghiệp là gì.
Khi hắn lái xe về tới biệt thự Long Cảnh Uyển, nhận ra đèn tầng một vẫn sáng. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là cửa ven đường lại đỗ một chiếc xe mà lại không phải là xe của Nhược Khê vẫn dùng, một chiếc màu đen hãng MDX dòng ACURA. Đây tuy là loại xe kiểu Nhật sang trọng nhưng lại được lắp ráp ở Mỹ, nếu như xuất hiện ở Trung Quốc thì tất nhiên là hàng nhập khẩu giá xa xỉ.
Chẳng lẽ lại có người thân nào của Nhược Khê tới? Vậy nên vào hay không đây?
Ngẫm nghĩ một chút, hắn thấy lời này quả là thừa bản thân cũng chẳng phải là người có ảnh hưởng làm gì có tư cách gặp người khác?
Bước thật chậm vào cửa trên sofa ở phòng khách quả nhiên có một người khách đang ngồi, nhưng hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của hắn mà là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo sơ mi hiệu Versace.
Tóc ngắn gọn gàng các đường trên khuôn mặt rõ ràng mũi cao ít cũng phải mét tám da dẻ tốt, ngồi trên sofa, người ngồi ngay ngắn dáng vẻ điềm tĩnh nho nhã khiến người khác khó đoán được chính xác tuổi.
Lúc đó, Lâm Nhược Khê cùng nam nhân kia mỗi người ngồi một bên ghế, trên bàn là cốc trà xanh nóng đang bốc hơi chắc là đang bàn chuyện gì đó.
Nhìn thấy cửa mở hắn đi vào phòng, sau khi nam nhân kia nhíu nhíu mày lập tức lộ ra một nụ cười thoải mái đứng dậy gật đầu với Dương Thần.
Người ta chẳng có việc gì lại cười với mình, bản thân cũng không thể thất lễ Dương Thần cũng cười với y hỏi người ngồi bên cạnh không nói gì là Lâm Nhược Khê:
- Vị này là…?
Không đợi Nhược Khê giới thiệu nam nhân kia liền nói rõ ràng:
- Tôi tên là Tăng Tâm Lâm, là bạn cùng trường hồi còn học đại học với Nhược Khê, Xin hỏi vị tiên sinh này là?
Có biết nhìn người không vậy, tới nhà người ta lại hỏi nam chủ nhân là ai?
Hắn thấy nam nhân này không thân thiện như vẻ bề ngoài của anh ta, thậm chí lòng kiêu ngạo trong lòng lớn hơn người khác rất nhiều, bất giác lấy ra chìa khóa biệt thự.
- Nam nhân có chìa khóa biệt thự này anh nói xem tôi là ai?
Tăng Tâm Lâm lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Chẳng hay là anh hay em của Nhược Khê, trước đây chưa từng gặp mặt, lần đầu gặp xin đừng để bụng.
Nhìn thấu bộ mặt giả dối của Tăng Tâm Lâm hắn nhận ra rằng mặt nam nhân này còn dày hơn mặt hắn, hơi hơi nhíu mày.
Lúc đó Lâm Nhược Khê nhìn qua Dương Thần quay sang nói với Tăng Tâm Lâm:
- Học trưởng( tên thường gọi trong trường đại học Trung Quốc, là cách xưng hô giữa bạn học có sự chênh lệch tuổi tác với nhau), anh ấy là Dương Thần chồng tôi.
Sắc mặt Tăng Tâm Lâm hơi biến sắc những lời muốn nói kìm nén xuống cười nói:
- Thì ra là chồng của Nhược Khê, tại sao không nói với tôi là cô đã kết hôn. Không đợi tôi về đã quyết định rồi, đến chén rượu hỷ cũng không mời tôi.
Lâm Nhược Khê làm ra vẻ áy náy:
- Thật ngại quá tôi chẳng qua cũng chỉ là đi đăng kí, chưa tổ chức hôn lễ tới lúc đó sẽ mời học trưởng tới dự.
- Chưa tổ chức hôn lễ?
Ánh mắt Tăng Tâm Lâm lộ ra vài phần biểu cảm, ý nghĩ sâu xa nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê nói:
- Vậy thì tốt quá tới lúc đó đừng quên mời tôi, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một món quà lớn bởi vì tình cảm của hai người cũng không như bình thường mà.
Dương Thần đứng một bên nghe những lời này trong lòng có chút không thoải mái, lý gì mà kết hôn phải đợi ngươi quay về chứ? Cái gì gọi là tình cảm của hai người không như bình thường?
Cũng coi như là biết rõ tên này lại là một tình địch Dương Thần liền không khách sáo, tới bên Lâm Nhược Khê ngồi trên sofa mà Nhược Khê ngồi.
Lâm Nhược Khê nhíu mày vì vẫn chưa quen ở khoảng cách quá gần với Dương Thần, vì thế hơi cách xa hắn một chút.
Đây là động tác vô tình bị ánh mắt của Tăng Tâm Lâm để ý tới dường như hiểu điều gì đó vẻ mặt cũng có vài phần thư giãn.
- Chẳng hay Dương tiên sinh công tác ở đâu?
Tăng Tâm Lâm hỏi như không có việc gì rất thản nhiên.
Dương Thần tự rót cho mình một ly nước uống một ngụm nói:
- Chẳng ở đâu cả, tôi làm ở công ty bà xã, là một người nhàn rỗi.
Vẻ mặt của Tăng Tâm Lâm càng ngày càng tự tin cười rồi nói:
- Vậy cũng rất tốt, tôi cũng hy vọng ngày ngày được nhìn thấy Nhược Khê nhớ lại thời gian là sinh viên năm ba, có thể mỗi khắc mỗi giờ nhìn thấy Nhược Khê thật khiến người ta nhớ mãi.
Lâm Nhược Khê hơi mất tự nhiên nâng chén trà im lặng nhấp từng ngụm mà không nói gì.
Tính tình Dương Thần có chịu nhịn tới đâu khi nghe những lời này vẫn là có chút ghen tuông, xem ra nam nhân này có sức uy hiếp lớn hơn nhiều so với Hứa Trí Hoành, khi học đại học lại ở gần với Nhược Khê như thế nhưng Tăng Tâm Lâm không chủ động nói ra bản thân mình, hắn lại không thể nhỏ mọn hẹp hòi mà chỉ trích anh ta điều gì chỉ có thể im lặng uống nước nghe anh ta và Nhược Khê nói chuyện.
Tăng Tâm Lâm lại trở về với bộ dạng thản nhiên ban đầu không để ý Dương Thần nhiều nữa giống như có không ít cảm thán:
- Ban đầu tôi còn học nghiên cứu sinh Nhược Khê học đại học chính quy, thầy giáo hướng dẫn muốn tôi làm trợ giảng cho lớp của Nhược Khê. Tôi vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Nhược Khê ngồi đọc sách lúc đó tôi còn tò mò, tại sao giáo trình nữ sinh này đọc lại là giáo trình của nghiên cứu sinh. Sau này tiếp xúc nhiều hơn với Nhược Khê giống như Bá Nha Tử Kì tìm được tri âm mới có hồi ức đẹp hai năm đại học bây giờ nghĩ lại có thể là duyên phận.
- Học trưởng! Đã qua rồi không nên nhắc lại nữa chẳng phải vừa rồi anh nói về lại Trung Quốc phải mở một công ty sao?
Lâm Nhược Khê có không hiểu sự tình đến đâu cũng cảm thấy không khí gượng gạo, thế là gợi mở chủ đề khác.
Tăng Tâm Lâm ung dung cười đáp:
- Không sai, tuy là công việc làm ăn của Yến Kinh lão gia muốn giao cho tôi, nhưng tôi muốn mở một công ty truyền thông giải trí ở Trung Quốc. Nói ra cũng là cùng chung chiến lược làm ăn với Quốc Tế Ngọc Lôi của cô. Tới lúc đó nhờ cô chiếu cố học trưởng tôi đây.
Học trưởng tài giỏi hơn tôi nhất định làm tốt.
Lâm Nhược Khê nói khéo léo cũng là lời thật lòng.
- Cũng chưa hẳn, ba năm trước cô bỏ ngang việc học để làm chủ tịch Ngọc Lôi dù thế nào cũng là có tiếng tăm trong giới thương nhân. Còn tôi bị mấy trưởng bối trong nhà ép đi Tây Nam làm lính, ba năm nay chưa tiếp xúc với thương trường mọi thứ học trước đây đã quên hết rồi.
Tăng Tâm Lâm cảm thán nói.
Lâm Nhược Khê nhớ lại:
- Tôi khi đó nghe một số bạn học kể, anh làm lính rồi, tôi còn không tin, không ngờ anh lại đi thật.
- Lâm Nhược Khê, cô không biết đấy thôi, đất nước ta không yên bình như cô nghĩ đâu, 3 năm tôi ở Tây Nam là khoảng thời gian vô cùng gian khổ, còn phải ra trận nữa.
Với những người như Dương Thần, chiến tranh chả có gì lạ, nhưng với những người trưởng thành ở đô thị như Lâm Nhược Khê thì lại khác, cô mở tròn mắt:
- Anh từng ra trận ư?
Dương Thần ngồi bên cạnh phát hiện Lâm Nhược Khê rất có hứng thú với chủ đề này, cười gượng nghĩ thầm, như thế thì có là gì.
Cứ nghĩ đến chiến tranh, Dương Thần lại thấy phiền muộn, những kí ức ấy lại chợt hiện về, nhìn lại điếu thuốc trên tay đã tàn, lại không tiện châm thêm, đành ngồi cạnh Lâm Nhược Khê chịu trận nghe Tăng Tâm Lâm tiếp tục “diễn thuyết”.