Trước đây khi ông ta nhậm chức ở quân khu Giang Nam, đương nhiên có biết đến Lâm Nhược Khê là một nữ triệu phú, còn khiến không ít những thương nhân khác phải run sợ trước cô tổng giám đốc máu lạnh, hủy hoại cả cơ đồ, sản nghiệp nhà họ Hứa và nhà họ Tằng.
Trước đây, mặc dù đã từng gặp qua vài lần, nhưng cũng chỉ là nói chuyện xã giao, chỉ cảm thấy cô gái này được nuông chiều từ nhỏ, tâm địa độc ác, tính tình tiểu thư hách dịch, không ngờ lại còn đi làm từ thiện vì trẻ em mồ côi ở cô nhi viện.
Chỉ có điều ông ta cũng không quan tâm đến chuyện làm từ thiện, chỉ cảm thấy Lâm Nhược Khê còn quá trẻ, có gì đó không được đàng hoàng cho lắm.
Trên thực tế, đối với chuyện Quách Tuyết Hoa làm từ thiện nhiều năm, ông ta cũng không ủng hộ như vậy, một là sai bộ nọ ngành kia đi làm, hai là phu nhân nhà họ Dương không thuộc trong cái vòng luẩn quẩn của mấy bà mệnh phụ phu nhân, ngược lại quanh năm suốt tháng xuất hiện ở mấy tổ chức làm từ thiện, quyên góp, chuyện này cũng khiến cho giá trị bị hạ thấp.
Nhưng Dương Công Minh luôn ủng hộ, nên Dương Phá Quân cũng không dám nói gì.
Nhưng cho dù thế nào, sau khi hai người phụ nữ chọn bánh trung thu xong rồi quay về, Dương Phá Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, trên tay ông ta đang xách đủ thứ nào là quần áo, nào là đồ dùng hàng ngày, cứ như vậy đi bộ hai ba tiếng đồng hồ, mặt cũng sắp tái xanh đến nơi rồi.
Dương Thần bên cạnh hai tay cũng treo đủ thứ, rồi lại khịt khịt mũi, giống như đang ngửi mùi hương của mấy cái bánh trung thu vậy, liên quan đến việc ngửi thấy cái gì, thì cũng chỉ có một mình nó biết
Chờ đến khi hai người phụ nữ chọn xong bánh trung thu, liền ra khỏi trung tâm mua sắm, đi về phía chỗ đỗ xe.
Lúc sắp qua đường, đột nhiên một chiếc xe jeep màu xanh lục đỗ ngay trước mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong lộ ra gương mặt của hai người đàn ông trung niên.
- He, tôi nói rồi, sao nhìn lại quen đến như vậy, đây chẳng phải là Dương tư lệnh sao?
Dương Phá Quân nhìn hai người đàn ông ngồi trong xe, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không muốn nói:
- Hóa ra là Ninh tướng quân và Chu tướng quân.
Dương Thần nhíu mày nhìn quân hàm trên vai hai người đàn ông này, một người là trung tướng, một người là thiếu tướng, rồi lại nhìn biển số chiếc xe jeep, là biển của quân khu Yến Kinh, không cần nghĩ cũng biết ngay lai lịch của hai người này.
- Lão Chu, anh nói vậy là không đúng rồi, Dương lão đệ bây giờ không còn là tư lệnh nữa, bây giờ đang định dạy quân sự ở trường, nên gọi là giáo sư Dương.
Ninh tướng quân, nghiêm nghị nói, nhưng tướng mạo vô cùng chế nhạo.
Dương Phá Quân quả nhiên xuống sắc, bằng mặt mà không bằng lòng nói:
- Nếu như không có chuyện gì, thì chúng tôi đi trước.
- Xem ra Dương lão đệ đang rất vội
Ninh tướng quân quét mắt nhìn một lượt những người đứng bên cạnh,
- Quả thực là ngưỡng mộ, thiên luân chị nhạc, Dương lão đệ, cậu quả thực là có diễm phúc, rảnh rỗi đến mức có thời gian đi mua sắm cùng tôn phu nhân, chà chà, mua được gì rồi... ay, hình như đều là quần áo phụ nữ, lão đệ đúng là rất thương vợ a.
- Ha ha, lão Ninh, Dương tư... ồ không, giáo sư Dương nếu không thương hoa tiếc ngọc thì đã không về hưu sớm như vậy.
Chu tướng quân cười quái dị nói:
- Tôi thấy chúng ta cũng không nên làm chậm trễ việc nhà người ta nữa, không chừng việc mang giúp đồ cho phụ nữ lại là một sở thích lớn của giáo sư Dương đấy.
Gân zanh nổi lên trên trán Dương Phá Quân, nhưng nửa chữ cũng không thốt ra được.
Dương Thần dường như coi như không liên quan đến mình, đến lúc bị Lâm Nhược Khê véo cho một cái vào eo mới nhỏ tiếng hỏi. “sao thế”
- Anh... anh ra giúp một tay đi.
Dương Thần khẽ cười,
- Giúp cái gì, chuyện đâu có liên quan đến anh.
Lâm Nhược Khê cắn cắn môi, nhưng cũng khôn nói được lý do.
- Thôi được rồi, được rồi.
Ninh tướng quân vung tay lên nói:
- Dương lão đệ, tôi và lão Chu còn phải đi dự tiệc, cháu đích tôn của Trương tổng tham mưu mời chúng tôi đến uống rượu, ay... đúng là bận thật, tạm biệt a!
Nói rồi, khởi động xe, rồi phóng vút đi.
Mơ hồ, trước khi cửa xe đóng lại, có truyền đến tai một tiếng khinh miệt “dã chủng”
Không cần đoán cũng biết, là nói những người nhà họ Dương bây giờ, mặc dù Dương Công Minh đã ra quyết định xử lý những chuyện phong ba bão táp của nhà họ Dương, nhưng những chính khách cao sang quyền quý, vẫn âm thầm coi thường huyết thống của nhà họ Dương.
Dương Phá Quân hít một hơi thật sâu, nhưng mặt vẫn đỏ bừng bừng.
Là người nhận được sự ghẻ lạnh, mất đi quyền lực, trong lòng tràn ngập cảm giác không cam tâm, bất đắc dĩ.
Chuyện đau khổ nhất chính là, những vinh quang hiển hách của mình trước đây bây giờ đã không còn tồn tại nữa.
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy chồng khó chịu như vậy liền nói:
- Đừng tức giận nữa, lại ảnh hưởng đến vết thương, anh không cần để ý đến bọn họ là được, bây giờ họ nắm được toàn bộ quyền lực về quân sự ở Yến Kinh trong tay rồi, đương nhiên là phải khoe khoang, tiêu nhân bỉ ổi, khó có thể trở thành châu báu được.
- Hừ!
Dương Phá Quân hừ lạnh nói:
- Liệt Nhi tên tiểu tử này rốt cuộc đã đi đâu rồi!? Cả nhà họ Dương bây giờ chỉ trông chờ vào mình nói, thế mà lại chạy đi đâu mất dạng!
Nhắc tới Dương Liệt Quách Tuyết Hoa cũng có chút lo lắng,
- Ai biết được, cũng không thèm liên lạc về nhà, Ngọc Ki Tử đạo trưởng ở Côn Luân phái cũng nói là không thấy tung tích gì..., thằng bé đó, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Đột nhiên nhớ tới hai vợ chồng Dương Thần đang đứng bên cạnh, Quách Tuyết Hoa sợ Dương Thần tức giận liền cười nói:
- Được rồi, vui vẻ lên nào, chuyện đã qua thì cho nó qua, chúng ta mau quay về chỗ để xe thôi.
Dương Thần cũng coi như không có chuyện gì, loại muốn giết lúc nào cũng được như vậy, đương nhiên chỉ là một vở hài kịch mà thôi, cho dù không nói với hắn những lời như thế này, nhìn thấy bộ dạng đau khổ không nói nên lời của Dương Phá Quân, ngược lại nghĩ cũng thấy có chút buồng cười, muốn hạ uy phong của người khác, lại còn gọi mình là “dã chủng” quả thật có chút kinh ngạc khi bản thân mình lại có thể chấp nhận được điều này.
- Mẹ, hai người đó cũng bất lịch sự quá, lẽ nào bọn họ không sợ nhà họ Dương sao?
Lâm Nhược Khê không hiểu hỏi.
Quách Tuyết Hoa thở dài
- Con không nghe thấy họ của một trong hai người đó sao? Ninh tướng quân đó, là người nhà họ Ninh, người còn lại họ Chu cũng là người có quan hệ với nhà họ Ninh, bây giờ quân sự của Yến Kinh đều nằm trong tay nhà họ Ninh.
Lâm Nhược Khê lúc này mới chợt nhớ ra, trong lòng hơi lo lắng, nhà họ Ninh đối với cô mà nói... quả thức là rất đặc biệt
Kể từ lần nhắc đến chuyện này, mặc dù vẫn chưa công khai công kích, nhưng nhà họ Ninh vẫn ngấm ngầm tìm cách triệt hạ nhà họ Dương.
Đến lúc qua đường, bốn người vẫn lặng lẽ đi về phía xe, không nói năng với nhau câu nào.
Đúng lúc này, từ góc phố, chạy đến mấy cô bé ăn mặc bẩn thỉu đầu tóc bù xù.
Mấy cô bé này cũng chỉ tầm bảy tám tuổi, là học sinh tiểu học là cùng, ăn mặc rách rưới, hình như do không được ăn uống đầy đủ, nên mắt hơi trố, da ngăm ngăm đen.
Bốn đứa nhỏ, tay cầm mấy túi nhựa đen, túi nặng trình trịch, hình như bên trong đựng rất nhiều đồ.
- Chú ơi chú, cô ơi cô! Cô chú mua bánh trung thu đi ạ!!
Mấy đứa nhỏ đứng vây xung quanh, mở chiếc túi nhựa đen, bên trong là đủ loại bánh trung thu.
Nhìn ánh mắt như cầu xin của mấy đứa trẻ, rưng rưng nước mắt, thật khiến người ta không thể kìm lòng nổi.
Lòng thương người của Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê lập tức nổi lên, đau lòng nhìn mấy đứa trẻ.
- Các con, đừng vội, mấy cái bánh này thì bán thế nào?
Quách Tuyết Hoa xoa đầu một đứa trẻ hỏi.
Cô gái nhỏ vừa nghe thấy vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng sung sướng, mở miệng làm lộ mấy chiếc răng mới thay còn chưa kịp mọc, giọng nói ngọt ngào nói:
- Một đồng một chiếc, cô muốn mua mấy cái?
Giá rẻ quá, Quách Tuyết Hoa nhìn nhìn, mấy cái túi lớn như vậy, chắc cũng phải đựng đến cả trăm cái bánh, liếc nhìn Lâm Nhược Khê một cái, Lâm Nhược Khê hiểu ý gật đầu.
- Chị mua tất.
Lâm Nhược Khê nói.
- Chờ chút.
Dương Thần hét lên một câu, lấy từ trong túi ra một chiếc bánh, đưa cho cô xem, nói:
- Mọi người xem cho kĩ, bánh này đều đã hết hạn rồi, đều mốc hết cả rồi, chắc chắn là chất lượng có vấn đề, không chừng còn chết người đấy.
Quách Tuyết Hoa vừa nhìn, quả nhiên là đã bị mốc, nhìn cẩn thận hơn, đến tên nơi sản xuất cũng đã bị làm mờ đi rồi.
Cô gái nhỏ khóc nức nở,
- Anh... cầu xin anh, mua mấy cái đi mà... cầu xin mọi người...
- Ay ya, đừng khóc, đừng khóc,
Quách Tuyết Hoa đau lòng nói:
- Cô mua, cô mua, đừng khóc mà...
- Hết hạn thì hết hạn, cùng lắm mua rồi không ăn được thì thôi,
Lâm Nhược Khê cũng cảm thấy không chịu được nữa rồi, vừa nói vừa lấy tiền trong túi ra.
Dương Phá Quân cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa, mặc dù nhìn những đứa trẻ này rất đáng thương, nhưng ông ta cũng không biết nói gì, chỉ muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.
- Vội cái gì chứ, không làm rõ mọi chuyện mà đã bỏ tiền ra thì không phải là kẻ ngốc sao.
Dương Thần kéo tay Lâm Nhược Khê nói.
Lâm Nhược Khê bực bội ngẩng đầu lên,
- Dương Thần anh có lương tâm không vậy! Nhưng đứa trẻ này đều đói đến gầy người rồi, mua mấy cái bánh trung thu cho những đứa trẻ đáng thương này thì sao chứ? Anh không ăn thì em ăn được chưa! chết rồi cũng không cần anh lo!
Dương Thần không nói được gì nữa, cười đau khổ lắc đầu,
- Cô Lâm Nhược Khê, Lâm tổng, Lâm tiểu thư, Lâm nương nương... cô đừng có hiểu lầm tôi được không, ý tôi là, những đứa trẻ này rõ ràng là bị người khác ép phải đi bán những chiếc bánh trung thu kém chất lượng này, mấy người không thấy bỏ tiền ra cho bọn chúng, không bằng đi tìm những kẻ xấu xa đứng sau lưng chỉ đạo sao? Nói cách khác, mấy người cho rằng tiền mau bánh trung thu này sẽ rơi vào tay bọn trẻ sao?
Lâm Nhược Khê và Quách Tuyết Hoa vô cùng sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau, dường như chuyện này rất có lý.
Hai người phụ nữ này kỳ thực cũng không ngốc, chỉ là nhìn thấy những khuôn mặt đáng thương như thế này, đều rơi lệ đồng cảm, nên không để ý gì đến các chuyện khác.
- Đúng đúng, Dương Thần nói có lý, chúng ta không thể không quản chuyện này được,
Quách Tuyết Hoa vội vàng cúi đầu, hỏi cô nhóc:
- Các con, đừng sợ, là ai sai các con đi bán bánh trung thu? Có phải là người xấu ép các con không?
Cô nhóc vừa nghe đến vấn đề này, sắc mặt vàng ệch, ngăm đen trở nên vô cùng khó coi, đôi nước mắt ngập nước ánh lên sự sợ hãi, ba đứa trẻ còn lại cũng đều quay đầu nhìn lại phía sau, đột nhiên một kẻ bỗng xoay người chạy vội vào góc khuất!