Khói thuốc trắng từ trong xe bay ra tan trong bầu không khí, ở bãi đỗ xe không một bóng người, hiện lên vẻ tĩnh lặng, trống vắng.
Dương Thần cố gắng quên đi tất cả những lời nói và những hành động của Lý Tinh Tinh đã làm hắn tổn thương. Hắn định thần lại, cho qua tất cả.
Mặc dù đó là thủ đoạn trả thù của Tăng Tâm Lâm, nhưng cũng là do việc xử lí không thỏa đáng của hắn, mà đã tạo cho lão ta cơ hội.
Cũng không phải Dương Thần quá hận Tăng Tâm Lâm, như thế thì hắn coi trọng gã quá rồi, chỉ có điều hắn cũng không ưa gì gã ta. Chẳng qua, cho dù là thương trường hay tình trường, âm mưu đọ sức cũng là chuyện bình thường. Lần này có thua thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ là Dương Thần cũng ý thức được, mặc dù công ty của Tăng Tâm Lâm không còn ở Trung Hải nữa, nhưng mà phiền toái đến hắn chưa chắc đã hết. Xem ra hắn phải sử dụng thủ đoạn.
Đương nhiên là một thủ đoạn đơn giản và trực tiếp đó là giết gã ta. Nhưng nhà họ Tăng không chỉ có một mình Tăng Tâm Lâm, giết một người sẽ động đến nhiều người,cứ cho là có thể bí mật giết được lão, nhưng vời khả năng của nhà họ Tăng muốn tìm ra thủ phạm là hắn thì cũng không phải là một việc khó.
Lẽ nào không dám làm cũng không thể đối diện với bản thân. Ra tay với người bên cạnh mình, là điều khó phòng bị.
Chó đến đường cùng dứt giậu, con thỏ đến đường cùng cũng phải cắn người.
Đã về nước, hi vọng rằng hắn có thể sống một cuộc sông thoải mái như trước đây. Không thể tiếp tục việc nhìn ai không ưa thì giết người ấy nữa.
Không cần nói gì khác, suy nghĩ của hắn hiện tại cũng không ổn định, một khi thường xuyên nghĩ đến việc giết người, như vậy khó có thể đảm bảo không mất đi sự khống chế.
Nều như chính mình mất đi lý trí, lại trong trường hợp những người hiểu mình không ở cạnh mình, như vậy làm điều khủng bố thì khó có thể cứu vãn sự việc,nhưng cũng không hoàn toàn là không thể cứu vãn.
Nếu như nói trên thế giới này Dương Thần thật sự sợ nhất điều gì, thì đó chính là hắn sợ chính bản thân hắn mất đi lý trí.
Nghĩ đi nghĩ lại, biện pháp tốt nhất đó là để cho người khác giúp mình xử lý Tăng Tâm Lâm. Nhưng để ai làm việc này, đây cũng là vấn đề cần phải suy nghĩ.
Trong lúc Dương Thần đang suy nghĩ, thì điện thoại của hắn rung lên.
Hắn nhìn điện thoại, thì ra là điện thoại của đội trưởng Hải Ưng lại gọi đến.
- Các hạ Minh Vương, có chuyện bất thường xảy ra ở chỗ ngài. Mạc lâm nói với giọng nghiêm túc.
Dương Thần Nhíu mày:
- Anh nói rõ hơn xem nào.
- Chúng tôi thông qua thiết bị để giám sát và các đội viên thay phiên nhau làm việc, báo cáo luân phiên, mười phút trước, phát hiện gần hai mươi người trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, giống như những binh lính nước ngoài đi đánh thuê, đang ẩn núp gần biệt thự của ngài, cũng có một chiếc xe lạ mang biển số Lincoln, xe có rèm che, đậu ngay phía sau biệt thự, và cũng không biết người bên trong xe đó ra sao,có lẽ là người đó đang đợi ngài về.
Sắc mặt Dương Thần thay đổi, hắn nghĩ dường như có kẻ không kịp đợi hắn ra tay mà đã chuẩn bị ra tay trước, chẳng lẽ ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao?
- Giúp tôi giám sát cẩn thận, không được cho chúng hành động trước.
Dương Thần nói.
- Rõ, thưa các hạ Minh Vương. Chỉ cần có mệnh lệnh của ngài, hai chúng tôi cứ năm phút lại thay phiên nhau giám sát, cần phải xử lý bọn đánh thuê này. Thực lực bọn chúng cũng không phải là quá mạnh.
Mạc Lâm nói.
Dương Thần cười cười:
- Không cần đâu, mặc dù tôi biết các anh rất muốn ra tay, nhưng ta muốn tự mình ra tay với bọn chúng.
- Nhưng bọn chúng không xưng đáng để ngài đích thân phải ra tay như vậy.
Mạc Lâm tỏ vẻ ngạc nhiên nói.
- Mạc Lâm à, có những lúc vì một lý do nào đó mà ra tay còn quan trọng hơn là ra tay vì một mục đích nào đó.
Dương Thần thản nhiên nói.
Mạc Lâm không nói thêm gì nữa, dường như anh ta cũng hiểu được tâm trạng không tốt của Dương Thần lúc này.
Hơn chục phút sau, Dương Thần đã trở về biệt thự của mình, và hắn coi như không hề biết có người đang mai phục ở xung quanh biệt thự của hắn, hắn bước vào phòng với vẻ mặt khó coi.
Vú Vương cảm thấy có điều khác lạ thấy Dương Thần về bà liền quan tâm hỏi:
- Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy cậu, tại sao tự dưng thấy tiểu thư vào phòng đóng cửa lại từ lúc ấy không thấy tiểu thư ra ngoài?
Dương Thần nở nụ cười ấm áp:
- Không phải lo, có một số chuyện phức tạp nhưng tôi có thể tự mình giải quyết được.
Vú Vương thấy Dương Thần có vẻ không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi thêm nữa, nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông gọi cưa reo lên.
Vú Vương hơi ngạc nhiên, đang định ra mở cửa thì bị Dương Thần ngăn lại và nói:
Vú Vương để tôi ra mở cửa cho.
Đi tới cửa, Dương Thần mở cửa ra, ngoài cửa rõ ràng là hai gương mặt quen thuộc, chỉ có điều lúc này gặp mặt làm Dương Thần cảm thấy rất ngạc nhiên.
Một trong hai người họ là Tăng Tâm Lâm người mà Dương Thần đang nghĩ tới. Với vẻ bảnh bao, nhìn Dương Thần cười chể giễu.
Người còn lại, chính là Hứa Trí Hoành, người ở đảng Đông Hưng, khi đảng Đông Hưng diệt vong đã chạy trốn ra nước ngoài.
Nhìn Hứa Trí Hoành già hơn rất nhiều so với tuổi của hắn, vốn là một tên chỉ mới ngoài 20 tuổi, nhưng trên khuôn mặt hiện rõ có dấu vết của người từng trải, râu tóc rậm rạp, quần áo luộm thuộm, mắt nhìn Dương Thần với vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Dương Thần, đã lâu không gặp.
Hứa Trí Hoành nói xong cười với giọng sở khanh.
Dương Thần mỉn cười, vẻ mặt vẫn bình thường, nhường lối đi, đưa tay làm động tác mời bọn chúng, Dương Thần nói:
- Đã lâu không gặp, dạo này ăn uống không được tốt à, chẳng nhẽ đến đây rồi lại không vào trong ngồi hay sao.
Tăng Tâm Lâm nói chế giễu:
- Xem ra tôi có tặng anh quà anh cũng không thích, hay là anh thích nhưng giả vờ như không thích vậy?
- Anh thử đoán xem?
Dương Thần nói.
Điều này thì tôi thật sự không biết. Đúng rồi, Nhược Khê không phải là cũng có ở nhà hay sao, tại sao thấy đồng môn đến mà không ra đón tiếp gì vậy.
Tăng Tâm Lâm vừa dứt lời, từ trong phòng vọng ra giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhược Khê.
- Tôi vừa mới xuống đây, cũng mong là đến kịp để tiếp đón anh.
Quả nhiên thấy Lâm Nhược Khê từ trên tầng đi xuống, đi bên cạnh cô là Vú Vương, khi thấy khách đến Vú Vương liền lên gọi cô.
Khóe mắt Nhược Khê có chút gợn đỏ, lúc này tâm trạng cô cũng ổn định trở lại rồi, nhưng vẻ mặt lạnh như băng của cô vẫn vậy, dường như đã gợi nhớ lại hồi mà cô mới quen Dương Thần
Nhìn thấy Hứa Trí Hoành, cô cũng không có chút gì ngạc nhiên và hỏi:
Anh là phạm tội đang bị truy nã, không sợ sẽ bị họ bắt được hay sao?
Hứa Trí Hoành nghĩ lại những ngày mà gã theo đuổi cô, đôi mắt gã trở nên lạnh lùng và đáp:
- Có thiếu gia Tăng ở đây, thiếu gia không để tôi dễ dàng bị bắt đến thế đâu.
- Xem ra các anh đã hoàn thành được một loại giao dịch nào đó.
Lâm Nhược Khê liếc mắt nhìn Tăng Tâm Lâm:
- Anh à, tuy rằng tôi đã làm những việc không giữ thể diện cho công ty anh, nhưng nếu như với bản thân tôi mà nói, tôi vẫn tôn trọng anh, nhưng tôi muốn hỏi anh một điều, chuyện của Tinh Tinh có phải anh là người đứng sau làm không.
Trong mắt Tăng Tâm Lâm có một tia sáng kỳ lạ, nhìn Dương Thần một cái rồi mới đáp:
- Mặc dù hôm nay tôi đến cũng không dự định giấu diếm chuyện gì,nhưng cô có thể đoán được tôi là người đứng sau việc đấy, tôi thực sự khâm phục tư duy nhạy bén của cô, như vậy thì sao. Sự việc của Lý Tinh Tinh là do một tay tôi sắp xếp cả, nhưng nếu như không phải trong lòng Dương Thần nảy sinh ý nghĩ có mối quan hệ với Lý tiểu thư, thì mọi chuyện làm sao có thể thành công được chứ. Có người thứ nhất thì cũng sẽ có người thứ hai, điều này chắc cô cũng có thể nghĩ tới. Vì vậy, cô nên cảm ơn tôi mới đúng, tôi đã giúp cô biết rõ được chồng cô là một người như thế nào.
- Anh ấy là người như thế nào, đấy là việc của tôi.
Khi xác nhận rõ sự việc,Lâm Nhược Khê không hề do dự nói:
- Tăng Tâm Lâm, anh đúng thật là đê tiện.
- Haha...
Tăng Tâm Lâm dường như nghe giọng chê cười của Lâm Nhược Khê:
- Đê tiện? Tôi đã mang đến cho các người cơ hội phát triển, cô đã không biết điều lại còn đánh lén huynh đệ Hứa của tôi khiến hơn mười năm cơ nghiệp của Hứa gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cô cho rằng cô có tư cách nói tôi đê tiện hay sao?
- Cạnh tranh thị trường là cá lớn nuốt cá bé.
Lâm Nhược Khê nói:
- Các anh đã tham gia cuộc chơi này thì nên tuân thủ quy luật của trò chơi. Nên biết nhận sự thất bại của mình, đem nỗi căm hận ở thương trường thành của cá nhân lại còn làm liên lụy đến người khác. Điều này chỉ làm tôi thấy ghê tởm hơn.