Các cô gái từ sáng sớm đã đến ngồi đợi, nhìn thấy Dương Thần bước vào, liền đến nói ngọt mấy câu rồi mang phần ăn sáng của mình đi, có mấy cô còn táo bạo để lại trên mặt Dương Thần vài dấu son còn ướt.
Triệu Hồng Yến, cười trêu ghẹo nói:
- Chắc là cậu biết trước mua đồ ăn sáng sẽ có được sự đãi ngộ này, nên mới tranh làm có phải không?
Dương Thần cũng không có vẻ gì là ngại ngùng, vừa gặm bánh quẩy vừa cười nói:
- Nếu như cô cũng hôn tôi một cái, thì tôi sẽ nói cho cô nghe.
- Chỉ biết chọc ghẹo con gái nhà lành.
Triệu Hồng Yến lườm hắn một cái rồi không thèm để ý đến hắn nữa.
Đột nhiên nhớ đến một việc, Dương Thần mang theo cái bánh bao thịt đi đến chỗ bàn làm việc của một đồng nghiệp gay là Trần Bác ở cách đó không xa, quả nhiên phát hiện Trần Bác mới sáng sớm đã ngủ gật trên bàn làm việc rồi.
- Nè, Trần Bác, dậy ăn sáng thôi.
Dương Thần đẩy đẩy.
Trần Bác giọng nói mềm nhũn, ánh mắt ướt át, ngồi thẳng dậy, phong thái đầy nữ tính nhìn Dương Thần đưa bánh bao đến lộ ra nụ cười “quyến rũ” người khác rằng:
- Cảm ơn anh, mỗi ngày đều mang điểm tâm cho tôi.
Dương Thần nói một cách đầy thâm ý:
Không cần làm việc quá mệt mỏi, có gì cần hỗ trợ cứ nói ra, mọi người có thể giúp anh.
Sắc mặt Trần Bác bỗng nhiên có chút khó coi, tái nhợt và mang vài phần sợ sệt, chớp mắt nói:
- Không … Không có gì, chắc do tối hôm qua ngủ không được ngon.
- Không cần miễn cưỡng đâu.
Dương Thần cũng không hỏi nhiều, vỗ vỗ vai Trần Bác, rồi quay về bàn mình bắt đầu chơi game.
Không lâu sau đó, một cô gái dung mạo diễm lệ bước vào trong phòng, bước đến chỗ của Lưu Minh Ngọc nói chuyện gì đó.
Lưu Minh Ngọc mặc một bộ váy màu ánh trăng rất đẹp, mặt lộ chút vẻ khó xử, nhưng cuối cùng dường như cũng miễn cưỡng đưa ra tập văn kiện, rồi cùng cô gái kia đi ra ngoài.
Hai người vừa đi, thì Trương Thái, cô gái có khuôn mặt tròn, vừa ăn bánh xốp vừa hấp tấp chạy đến, mặt không giấu vẻ lo lắng nói với Triệu Hồng Yến:
- Chị Hồng Yến, chị Minh Ngọc sẽ không sao chứ, em thấy Mã bộ trưởng kia bám theo chị ấy lâu như vậy mà cũng chưa chịu từ bỏ ý định.
- Cô gái kia là do bộ trưởng Mã phái đến sao?
Dương Thần hỏi.
Triệu Hồng Yến nhíu mày gật gật đầu:
- Đó là một vị chủ nhiệm, thuộc hạ của bộ trưởng Mã. Cả công ty ai cũng biết ả là người tình của bộ trưởng, chỉ là không nói ra thì sẽ không biết bộ trưởng Mã tìm chị Minh Ngọc qua đó có chuyện gì, trước đây toàn là bộ trưởng Mã tự mình qua tìm Minh Ngọc, lần này không hiểu sao lại phái đến một người phụ nữ.
Dương Thần ngẫm nghĩ một lúc, lấy điện thoại nhắn tin cho Lưu Minh Ngọc.
Không lâu sau đó, Minh Ngọc liền trả lời tin nhắn của Dương Thần.
Dương Thần chỉ nhìn thoáng qua, liền cất điện thoại vào túi, cầm hai cái bánh bao thịt trên bàn, đi ra khỏi văn phòng.
- Dương Thần, anh đi đâu?
Triệu Hồng Yến vội vã nói:
- Chút nữa Trưởng phòng Mạc không nhìn thấy anh, thì anh tiêu đó.
- Bụng tôi không được ổn, tôi mang vào nhà vệ sinh ăn.
Dương Thần quay đầu lại nói.
Một đám nhân viên nữ xinh đẹp lập tức sầm mặt lại, có vẻ hờn dỗi.
Dương Thần đương nhiên không thể thật sự đi vào nhà vệ sinh ăn bánh bao, cho dù khẩu vị của hắn vẫn rất tốt đi nữa.
Đi ra khỏi đại sảnh của ban Quan hệ xã hội, Dương Thần đi thẳng vào thang máy, một mạch đi xuống bãi đỗ xe ở tầng ngầm.
Trước đó Dương Thần gửi tin nhắn cho Minh Ngọc hỏi cô đang đi đâu. Lưu Minh Ngọc đương nhiên biết rõ hàm ý của Dương Thần, liền nhắn lại một câu “Khách sạn Lưu Vân”.
Tuy không biết lần này có phải là cái bẫy của bộ trưởng Mã hay không, nhưng Lưu Minh Ngọc là người có ý thức tự bảo vệ mình rất cao, cô cũng rất sáng suốt khi lựa chọn cho Dương Thần biêt cô đi đâu, như vậy ít ra người khác biết được hành tung của mình.
Còn Dương Thần sau khi biết được sẽ làm gì, thì Lưu Minh Ngọc không thể nào biết được.
Dương Thần cũng không tùy ý đi đến khách sạn Lưu Vân, mà tìm cách đi bằng tốc độ nhanh nhất là lái xe đến, đi vào đại sảnh của khách sạn, cầm một tờ báo lặng lẽ ngồi ở sô pha tại một góc của đại sảnh.
Khách sạn Lưu Vân được bài trí như khách sạn 4 sao, ở trung tâm của thành phố Trung Hải này, cũng thuộc loại có tiếng trong việc đón tiếp các khách thương vụ lưu trú, người ra ra vào vào nhộn nhịp, bỗng nhiên có một gã ngồi đọc báo ở một góc đại sảnh chắc cũng không ai chú ý tới.
Chờ khoảng 5 phút sau, Dương Thần chú ý thấy phía cửa của khách sạn xuất hiện 2 bóng người.
Chính là cô gái có dung mạo diễm lệ đưa một người mặc bộ váy màu ánh trăng tiến vào khách sạn, đó là Lưu Minh Ngọc.
Cả hai người đều có dung mạo hơn người, vóc dáng yêu kiều, nóng bỏng. Lưu Minh Ngọc dường như đã trang điểm lại lúc trên xe, mái tóc duỗi dài, vài sợi được nhuộm đỏ như màu rượu vang, phối với khuôn mặt tươi sáng, hấ dẫn rất nhiều ánh mắt của đàn ông trong sảnh.
Sau khi vào cửa, Lưu Minh Ngọc không biết vô tình hay cố ý, nhìn trước nhìn sau mấy lần, thoáng nhíu mày, có vài phần thất vọng, nhưng cũng không lâu.
Cô gái kia và cô nói chuyện vài câu. Sau đó Minh Ngọc có chút do dự, nhưng cô vẫn bước vào thang máy, đi lên lầu.
Dương Thần bước nhanh đến cửa thang máy, nhìn con số hiện lên trên đó, bắt đầu từ tầng 1, đến tầng 5 thì ngừng một lúc, tiếp đó lại đến tầng 13, lại ngừng một lúc, sau cùng tiếp tục đi thẳng lên tầng thượng thì bắt đầu đi xuống lại.
Nhìn sang bảng giới thiệu bên cạnh thang máy, lầu 5 là trung tâm tắm hơi thư giãn, từ tầng 10 đến tầng 15 là phòng khách, sân thượng là khu vực hội nghị.
Hiển nhiên, trong tình huống này khả năng lớn nhất là đến phòng khách, Dương Thần sau khi bước vào thang máy, gọi điện cho Lưu Minh Ngọc xác định vị trí.
- Thuê bao quý khách vừa gọi …
Giọng nói trong điện thoại vang lên khiến Dương Thần có chút dự cảm không tốt, đối với nhân viên quan hệ khách hàng như Minh Ngọc, vì công việc lẽ ra điện thoại phải mở 24/24 mới phải, thông thường thì không thể tùy ý tắt máy, huống chi vừa rồi còn mới nhắn tin cho hắn.
Thang máy lên đến tầng 13, Dương Thần bước ra, hành lang rất dài, nhìn sơ có khoảng ba, bốn chục gian phòng, vì đang trong giờ đi làm buổi sáng nên hành lang vắng vẻ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng chưa có mặt.
Không có ai để hỏi thăm, Dương Thần cũng không thể kiểm tra từng phòng, hơn nữa khiến người ta đau đầu nhất là tất cả các phòng đều dùng khóa điện tử, có nghĩa là nếu không có thẻ từ thì không có cách nào mở khóa.
Trừ phi, Dương Thần nghĩ đến đề mục trên báo lần trước đọc được, dùng sức phá cửa, như thế chắc sẽ nổi danh sớm.
- Cái tên họ Mã này thật biết chọn địa điểm…
Dương Thần lầm bầm tự nói, suy nghĩ xem có thật sự là nên dùng đến bạo lực không.
Tuy nói là mới quen biết cô đồng nghiệp Lưu Minh Ngọc có nửa tháng, nhưng quan hệ cũng khá tốt, tình cảm giữa người với người cũng không phải là dựa vào thời gian dài ngắn, đặc biệt là giữa nam và nữ, có thể tin tưởng nhau, thì cũng đáng để vì đối phương mà làm chút chuyện.
Ngược lại mà nói, nếu như một cô gái xinh đẹp như vậy bị họ Mã kia ức hiếp, thì Dương Thần chắc là sẽ khó chịu hơn cả việc phải ăn mấy con ruồi sống nữa.
Đang lúc đau đầu, thì nghe thấy cách đó không xa về phía đông của góc hành lang có tiếng mở cửa. Cô ả xinh đẹp vừa dẫn Lưu Minh Ngọc đến đang cười duyên bước ra…