- Anh rể, anh đừng mang em đi, em muốn ở đây, em không về!
- Anh không hỏi ý kiến em, anh nói đi thì em phải đi, em có hai sự lựa chọn, một, tỉnh táo mà về Trung Hải, hai, anh sẽ đánh em bất tỉnh rồi mang em về, phương án một thì khi về đến nhà em mới nhận được sự trừng phạt, còn phương án hai, thì ở đây hay về nhà đều bị trừng phạt.
Lưu Minh Hào vẻ mặt nghẹn khuất:
- Không có phương án ba sao?
- Phương án ba là anh sẽ thiến em, như thế thì về hay không cũng không sao.
Dương Thần miêu tả sơ lược nói.
Lưu Minh Hào che đũng quần,
- Em sẽ đi cùng anh rể, phương án một, kiên quyết phương án một!
- Xem ra em còn chưa bị sâu ăn vô não.
Dương Thần vỗ vỗ đầu cậu thiếu niên, rồi đi trước ra cửa chính.
Lưu Minh Hào cười đau khổ quay đầu chào tạm biệt Cao Vũ, sau đó gấp rút chạy theo.
Đợi khi ra khỏi tổng bộ Trường Kình, Dương Thần lôi Lưu Minh Hào vào một góc tường, hỏi:
- Tại sao lại qua lại với hội Trường Kình, cái tên Cao Vũ đã nói gì với em, hãy nói hết cho anh biết, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Dương Thần cứ cảm thấy sự việc thật kỳ quái.
Lưu Minh Hào nhìn Dương Thần ra vẻ nghiêm túc, cũng không dám nói đùa, nhớ lại thật kỹ càng, rồi nói:
- Mẹ em lúc còn sống là bạn tốt của chú Cao Phong, Hội trưởng hội Trường Kình, nhưng vì lúc trước hội Trường Kình chỉ mua bán giao dịch ngoài biển, rất ít khi liên lạc được. Mấy ngày trước Thái Tử Ca liên lạc với em, còn đến tận Trung Hải để mời em ăn cơm hội ngộ, anh ta đối xử tốt với em lắm.
Sáng nay sau khi cãi nhau với ba em, em nói với anh ta rằng em muốn đến đây để nhờ vả anh ta. Em muốn làm bắt đầu từ một tên lính quèn trong hội Trường Kình, đợi sau khi em đủ năng lực, thì sẽ đánh bại ba em! Nhưng Thái Tử Ca nói em vẫn còn nhỏ lắm, không hiểu chuyện, bảo em hãy suy nghĩ kỹ rồi nói, lại mời em ăn chơi…Sau đó, thì anh rể đến đây rồi.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Chỉ nhiêu đó thôi sao?
Lưu Minh Hào nghĩ một lát, gật gật đầu:
- Thật đấy, anh rể, sao anh lại biết em ở đây? Em đã vứt điện thoại đi rồi mà!
Dương Thần đấm một cú vào đầu cậu em rể:
- Chưa đủ lông đủ cánh mà đòi bỏ nhà ra đi, lại còn giúp người ngoài lật đổ cha ruột mình, anh không đến, chẳng lẽ cứ ngày ngày phải thấy cảnh chị và mẹ em dùng nước mắt rửa mặt hay sao?
Lưu Minh Hào có chút bất nhẫn nói:
- Em cũng biết là rất có lỗi với mẹ lớn và chị, nhưng mẹ em…Bà ấy là bị tên khốn nạn ấy giết chết mà! Làm sao em chấp nhận được người đàn ông đó là cha ruột em chứ?
- Ai nói với em như vậy?
Dương Thần nhíu mày.
Lưu Minh Hào nhăn nhó nói:
- Là một người quen biết với mẹ em…Nhưng em không thể nói, em đã hứa là sẽ giữ bí mật, nếu không người này sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Thần khinh thường nói:
- Thật hư thế nào em đã đi xác minh chưa?
Lưu Minh Hào nghẹn ngào nói:
- Không cần điều tra cũng biết, mẹ em đã chết một cách kỳ lạ, đột ngột quá! Mà lúc người này nói cho em biết, đến các chi tiết đều rõ ràng, người của hội Thanh Long cũng không thèm nói nhiều với em, hiển nhiên đã được mua chuộc rồi!
Trong lòng Dương Thần cũng thấy buồn cho Lưu Thanh Sơn, cái tên này đúng là không giỏi về việc tự bào chữa, đến cái tên Lưu Minh Hào mà cũng không lừa được. Nhưng mà, sợ rằng Lưu Thanh Phong cũng không thật sự muốn giấu con mình, nên mới có sơ hở này.
- Nếu như em nói đã biết được chi tiết, vậy theo em, nếu là ba em, thì ông ta sẽ vô duyên vô cớ giết hại mẹ em sao?
Lưu Minh Hào cắn răng một cái:
- Cho dù mẹ em có gì sai đi chăng nữa, thì bà ấy cũng là mẹ ruột của em! Người đã giúp ông ta trong bao nhiêu năm, dựa vào đâu mà nói giết là giết chứ?
- Nếu như mẹ em muốn giết ba em, mà ba em chỉ muốn tự vệ thì sao?
Dương Thần hỏi.
Lưu Minh Hào hồ nghi:
- Anh rể, sao giống như anh biết rất rõ vậy? Anh đã biết từ lâu rồi đúng không?
Dương Thần chỉ tay một cái vào trán cậu thiếu niên:
- Em chỉ nghĩ rằng, mẹ em là mẹ ruột, sao lại không nghĩ, ba em cũng là ba ruột. Nếu như người chết không phải là mẹ em, mà là ba em, vậy có phải em cũng muốn giết chết mẹ em hay không? Cha mẹ em nếu như có mâu thuẫn gì, thì họ cũng đều không muốn làm hại em. Em có nghĩ, họ giấu em là vì không muốn đầu óc em chứa đầy những thứ bậy bạ như bây giờ, để cho em sống không phải đau khổ nhiều. Đừng quên, em hãy còn một gia đình khác, họ vẫn còn quan tâm đến em.
Lưu Minh Hào cắn răng, vẻ mặt quật cường, chỉ là không thành tiếng mà thôi.
Dương Thần mặc kệ không nói nhiều đạo lý với cậu ta nữa, trong đầu luôn nghĩ về chuyện của hội Trường Kình, trong một lúc, thật không thể nghĩ ra hội Trường Kình đang muốn diễn vai diễn nào đây, vì thế lắc lắc đầu, túm lấy Lưu Minh Hào, lôi thẳng ra xe, lập tức khởi hành về Trung Hải.
Sau hai mươi mấy phút, xe đã ra đường cao tốc.
Bởi vì không phải là ngày nghỉ lễ, lúc này trên đường cao tốc xe cộ tương đối ít, trong màn đêm, chiếc BMW màu trắng phóng vuốt đi như tên bắn.
Lưu Minh Hào nhìn thấy kim đồng hồ tốc độ trên xe chỉ vào 240km, phấn khích la lên:
- Anh rể! Anh chính là thần tượng của em! Sao anh lái nhanh thế?
Dương Thần thản nhiên liếc anh ta một cái:
- 240km mà em cũng đã phấn khích như thế, xem ra em chẳng được tích sự gì cả, anh thấy em cũng nên về nhà, làm được chuyện gì hay chuyện nấy, đừng có ăn không ngồi rồi lại bỏ nhà ra đi, nếu như lần sau em còn bắt anh phải đi tỉnh Tô tìm em trong đêm khuya như thế, anh sẽ quăng em từ trên cầu xuống, để cho nước sông Giang cuốn em ra biển luôn.
Lưu Minh Hào cười cộc lốc:
- Nếu như anh rể là cha em thì tốt biết mấy, chỉ tiếc mẹ em tuổi đã cao, anh rể chắc sẽ không để mắt tới đâu.
Dương Thần chút nữa đã cho xe tông cả vào lan can ngăn cách!
Theo đúng lý thì hai chị em cùng huyết thống với nhau, sao Lưu Minh Ngọc lại có thằng em trai tệ thế nhỉ?
Vì không muốn tiếp tục nghe những lời của tên kia, Dương Thần định mở nhạc, để cho tên kia biết điều mà im lặng.
Nhưng đúng lúc Dương Thần đang chuẩn bị ấn nút trên đài, trong đầu chợt lóe lên một tia nguy hiểm.
“Ầm!”
Một đám lửa, bốc lên từ động cơ trước, thoáng chốc đã bao trùm cả xe, chiếc BMW giống như một quả cầu lửa đang di chuyển cực nhanh, một giây sau đó, trực tiếp phát ra một vụ nổ cực lớn.
Nhìn xa xa, chiếc xe vừa mới bình thường kia, trong thoáng chốc, đã bị nuốt chửng bởi quả cầu lửa phát ra từ vụ nổ, những linh kiện trong xe chia năm xẻ bảy, toàn bộ đều bốc cháy, văng tứ tung xung quanh đường cao tốc.
Cũng may là xung quanh không có chiếc xe nào, nếu không trận nổ sẽ lan cả ra những xe quanh đó.
Xăng đã dấy lên một ngọn lửa cực lớn, trong cơn cháy dữ dội, có một bóng người quắp mang theo một người khác, đang rời khỏi đó một cách chậm rãi.
Dương Thần mang theo một Lưu Minh Hào đã sợ đến mức ngu muội đến một trạm dừng xe an toàn cách đó không xa, quay đầu nhìn lại thì xe đã cháy rụi thì một cục đen thui.
Ánh lửa đang nhảy múa trong mắt của Dương Thần, từ trong ánh mắt hiện lên một cơn phẫn nộ khó mà kiềm nén.
Đôi chân của Lưu Minh Hào phát run, cậu ta chỉ biết được là sau một tiếng nổ cực lớn, mình đã được Dương Thần mang đi, trong một trận lửa kinh hoàng, những thứ cực nóng đã không thể chạm vào mình, sau đó chậm rãi đi ra.
- Anh…Anh rể…chuyện này là thế nào…
Dương Thần quay đầu lại, khuôn mặt không chút thay đổi:
- Nhất định là có kẻ trong lúc anh đậu xe, đã lắp một quả bom ở sàn xe, sau đó cho phát nổ bằng nút điều khiển từ xa.
- Bom à?
Lưu Minh Hào ngơ ngác hỏi:
- Là ai...
- Em nói xem.
Dương Thần cười lạnh nhạt.
Trong đầu Lưu Minh Hào đang quay cuồng, thất thần hỏi:
- Là Thái Tử Ca sao? Không thể nào chứ! Tạo sao anh ta lại muốn giết chúng ta?
- Chuyện này thì phải đi hỏi tên đó.
Dương Thần nói, đi chậm chậm đến đường cao tốc trung ương.
Lưu Minh Hào vẻ mặt kinh sợ:
- Anh rể, vậy…Vậy chúng ta phải làm thế nào?
Dương Thần thản nhiên nói:
- Nếu ngày thường em bị ức hiếp thì em sẽ làm thế nào?
- Đương nhiên là liều chết quay lại! Đập chết cái tên đó!
Lưu Minh Hào vừa nói xong, khẩu khí đã đảo ngược:
- Anh rể! Không lẽ anh định quay lại trả thù bọn Thái Tử Ca chứ? Hội Trường Kình dữ dằn lắm! Em nghe ba em nói, bọn họ đều có mua bán với bọn buôn vũ khí và ma túy đó, nếu họ không chủ ý buôn lậu, thì tuyệt đối là một trong những bang hội mạnh nhất ở đại lục đấy! Chúng ta hãy quay về Trung Hải tập trung người lại mới đến đó hỏi cho ra lẽ vậy!
Dương Thần nhíu mày liếc cậu ta một cái:
- Nếu em muốn về thì về, anh không nói nhất định phải mang em theo, không có việc gì thì đừng có theo anh làm vướng chân.
Đúng lúc này, có một chiếc xe tải Volvo từ xa, đang lao tới với tốc độ trên 100km tên đường cao tốc!
- Anh rể mau tránh ra đi! Anh sẽ đi tông phải đấy!!
Lưu Minh Hào la thất thanh.
Nhưng Dương Thần đã để lộ nụ cười, có hưng phấn nói:
- Không tệ, không tệ, cái tên này đến thật đúng lúc, ây…Chơi ở đây, hình như còn vui hơn kia đấy…