Người đàn ông tóc ngắn cà lơ phất phơ hỏi.
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, tránh ra, chuẩn bị tiếp tục đi.
- Ối, sao không trả lời chứ, khinh thường mấy anh sao?
Người đàn ông lại đưa tay cản Lâm Nhược Khê.
- Ai da, đừng thô lỗ như vậy chứ.
Người đàn ông tóc ngắn tủm tỉm bảo bạn mình lui về một bên, tiến sát bên người Lâm Nhược Khê, cái mũi đáng khinh ngửi thấy mùi hoa nhài trên người cô, thèm nhỏ dãi cười nói:
- Mỹ nữ, bọn anh đều là những người rất văn minh, sẽ không động tay đâu, cùng nhau uống một chén đi.
Không ít người trong quán rượu nhìn thấy một màn này đều chưa lên tiếng, ba người đàn ông này cũng là thứ đầu gấu vùng này, ỷ vào có chút quan hệ với cảnh cục, ngày thường làm không ít chuyện thiếu đạo đức, họ đều quen rồi.
Đường Uyển thấy Lâm Nhược Khê bị ngăn lại, lại không hề có động tác gì, nghĩ chắc là cô không biết xử lý như nào, liền đứng dậy đi tới chuẩn bị giúp cô một chút, dù sao cô cũng không muốn ở lại đây lâu, đi cùng nhau là được rồi.
Còn chưa chờ Đường Uyển đi đến chỗ Lâm Nhược Khê, thì cô bất ngờ động thủ!
Trong mắt Lâm Nhược Khê lộ ra hàn ý, mặt không biểu lộ đưa tay nhanh như chớp chế trụ cổ họng người đàn ông tóc ngắn kia!
Ngay sau đó, cánh tay Lâm Nhược Khê dễ dàng đảo về phía trước, thân thể người đàn ông giống như chày gỗ bị ném mạnh xuống nền nhà!
ẦM
Xương cốt toàn thân gã giống như muốn tan ra, cổ họng bị chế trụ vô cùng khó thở, tròng mắt trừng lên như muốn rơi ra ngoài.
Lâm Nhược Khê từ từ đứng thẳng dậy, đôi giày cao gót màu trắng bóng loáng không biết từ khi nào đã dẫm lên gương mặt tên kia, nghiền xuống mũi gã, một dòng máu đỏ tươi nóng bỏng chảy ra.
Trên đôi giày màu trắng, một bông hoa máu tươi đẹp hiện ra.
Đó cũng không phải chủ yếu, càng quan trọng hơn là xương cốt ba người đàn ông đều phát lạnh, giờ phút này trên người cô phát ra khí lạnh thấu xương!
Loại áp lực tâm lý khó mà nói được này khiến bọn chúng cảm thấy mình vô cùng yếu ớt, giống như lá khô phiêu linh trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá thành mảnh nhỏ.
Nếu bọn họ là nhân vật thế giới ngầm, thì họ tất nhiên biết được đây là sát khí ngưng thực không gì sánh được!
Lâm Nhược Khê còn đứng đó liếc mắt nhìn hai người đàn ông kia một cái, cả hai người đều rùng mình.
- Còn cần… uống một chén không?
Hai người đàn ông nuốt nước bọt, một người giọng run run nói:
- Không… không cần nữa…
Lâm Nhược Khê nhanh chóng thu chân, nhìn vết bẩn trên đôi giày trắng bóng cũng không chút nhíu mày, càng lười nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất đã muốn gãy cả sống mũi, đầu óc choáng váng, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Ngọn đèn trên đường quán bar vẫn lộng lẫy như thường, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy đều âm u trong lòng.
Đường Uyển kinh ngạc đứng tại chỗ hồi lâu sau mới hồi phục được tinh thần, Lâm Nhược Khê đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Thở dài một hơi, Đường Uyển phát hiện chưa bao giờ cô cảm thấy chỉ số thông minh của mình chưa đủ như giờ phút này, tất cả những chuyện này là sao vậy?
…
Thành phố Hán Trung, trong phòng nghị sự đại viện Mông gia.
Hộ đường Trưởng lão Mông Kỳ ngồi ở chủ vị, bên cạnh là gia chủ Mông Khai Nguyên, phía dưới là các nhân vật cấp cao của Hoa Nam bang và dòng chính Mông gia.
Sắc mặt người ở chỗ này đa phần đều có vẻ hổ thẹn, bởi vì từ trong không khí có thể đoán ra được, chuyện muốn tuyên bố không phải là chuyện gì đáng vui mừng.
Mông Kỳ do dự một hồi, cất cao giọng nói:
- Lão già cổ hủ này nhận được chỉ thị từ lão tổ tông, lần này, gút mắt cùng Dương Thần, tạm thời không thể gây chiến.
- Linh bảo hộ tộc của Mông gia ta, tất nhiên phải đoạt lại, nhưng vì lo lắng đến sự ổn định của quốc gia, gút mắt cùng Dương Thần, không thể làm quá ầm ĩ. Cho nên, sau ngày hôm nay nhất định phải bàn bạc kỹ hơn rồi mới quyết định.
- Từ nay về sau, nếu ai dám lén tìm Dương Thần cùng những người bên cạnh hắn để gây rắc rối, sẽ luận tội phản bội bang hội và gia tộc để xử phạt, nghiêm trị không tha!
Tất cả mọi người ở đây đều đồng ý trong sự nghẹn khuất, bọn họ không thể tin, với Mông gia thủ đoạn thông thiên mà lại bị Dương Thần nắm mũi dắt đi, tiểu tử kia chẳng lẽ là Như Lai chuyển thế, một bàn tay năm ngón hóa thành ngũ chỉ sơn?
Nhưng chỉ thị của các Trưởng lão, bọn họ không dám làm trái, Mông Triết Long đã chết cha và em trai cũng không dám nói nửa câu chứ đừng nói là những người khác.
Chờ mọi người đi rồi, chỉ còn lại cha con Mông Khai Nguyên và Mông Khuyết đối mặt với Mông Kỳ.
- Trưởng lão, Khai Nguyên thật xấu hổ, đã khiến Mông gia gặp đại nạn này.
Mông Khai Nguyên mặt toát mồ hôi nói.
Mông Kỳ thở dài,
- Cũng không trách được ngươi, gia môn bất hạnh sinh ra mấy kẻ nghiệp chướng kia, mới dẫn đến sự quấy rối của súc sinh Dương Thần kia. Nhóm các lão tổ tông cũng thừa nhận áp lực, cấp trên có đại thần thông đến xác minh chỉ thị, không được tiếp tục gây rắc rối với Dương Thần, không có mười phần chứng cứ, không được chém giết đoạt lại linh bảo hộ tộc. Nhóm các lão tổ tông cũng không dám cãi lời, chúng ta làm sao có thể đấu được.
- Vẫn là coi thường thằng nhóc Dương Thần kia, Ninh Quang Diệu trả lời tôi, Dương Thần dùng ba trăm triệu tấn dầu mỏ với nửa giá nhập khẩu để khiến Số 1 động tâm, Số 1 lần này không xử lý người của chúng ta đã là khai ân rồi.
Mông Khai Nguyên suy sụp nói.
Mông Khuyết líu lưỡi không nói nên lời,
- Ba trăm triệu tấn?? Thằng nhóc đó khai thác dầu mỏ ở nước ngoài?
Sắc mặt Mông Khai Nguyên vô cùng khó coi nói:
- Có thể có năng lực làm cho Số 1 vui vẻ ra mặt, không thể thiếu, chỉ bằng việc hắn có thể phái hạm đội đến oanh tạc Trung Hải, rồi lại thần không biết quỷ không hay rời đi, điều này đã không thể tưởng tượng rồi.
- Mặc kệ như thế nào, trước tiên sẽ không để ý hắn nữa, chờ sự việc lắng xuống, nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc chắn sẽ có một ngày có thể nắm được điểm yếu của thằng nhóc kia, đoạt lại linh bảo hộ tộc.
- Vợ chồng Lưu Thanh Sơn đã thả ra rồi, con bé Mông Nguyệt kia hẳn là rất nhanh sẽ về đến nơi, để nó biết cảm giác hổ thẹn sau khi dũng cảm, rồi xử lý bang hội cho cẩn thận.
Mông Kỳ trầm giọng nói:
- Mặt khác, những con cháu làm liên lụy đến nghiệp lớn Mông gia ta như Mông Khâm, Mông Triết Tân…, nếu lần tới lại xuất hiện, giết không tha!
- Vâng!
Mông Khai Nguyên cúi mạnh đầu xuống, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, chính mình tự tay giết con trai và cháu trai đã nhìn chúng lớn lên, cho dù máu lạnh hơn nữa cũng sẽ đau nhức trong lòng.
Nhưng, đại nghiệp gia tộc ở phía trước, hy sinh, là quá trình không thể tránh khỏi.
…
Cùng lúc đó, Erebos đã dừng lại ở bến tàu Trung Hải.
Dương Thần đã không thể chờ đợi được nữa mà muốn quay về ôm bé mập một cái, con nhóc này cũng không biết gọi điện thoại nói chuyện với mình, một chút cũng không dính mình, thật nhức đầu.
Tạm biệt lão Ruud, Cheryl và những người bạn cũ, vốn muốn giữ bọn họ ở lại Trung Hải chơi vài ngày, nhưng mấy lão này lười biếng quen rồi, không có hứng thú đối với không khí Trung Hải, đều dịu dàng nói lời từ chối.
Sau khi tạm biệt, Dương Thần chuẩn bị rời thuyền, Bàn Nhược bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Dương Thần, do dự nói:
- Chủ nhân, người phụ nữ kia nói, muốn gặp mặt ngài lần cuối, có chuyện muốn nói với ngài.
Mông Nguyệt?
Dương Thần nhíu mày, đều đã bảo thả cô ta đi rồi, sao vẫn chưa đi?
- Đưa cô ta đến đây.
Mông Nguyệt đã thay quần áo sạch sẽ, chải lại đầu tóc, thoạt nhìn gầy hơn một chút, mang theo tư thái khiến người thương tiếc.
Nhìn thấy Dương Thần, ánh mắt cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với lúc trước.
- Bàn Nhược nói cô có chuyện tìm tôi, tôi phải mau chóng trở về ôm con gái, cô có việc thì nói nhanh?
Dương Thần không có hứng mắt to trừng mắt nhỏ với cô gái này.
Mông Nguyệt cắn chặt răng, trên mặt hiện lên chút đấu tranh, đột nhiên ánh mắt trở nên quyết tuyệt rồi thở hắt ra.
Mông Nguyệt quỳ rạp xuống trước mặt Dương Thần!
Điều này khiến Dương Thần và Bàn Nhược đều kinh ngạc, cô ta lại phát điên cái gì đây?
- Dương tiên sinh, tôi muốn trở nên mạnh mẽ!
Ánh mắt Mông Nguyệt tràn đầy kiên định và khát vọng, tràn ngập khao khát nhìn Dương Thần.
Dương Thần sửng sốt một lát, hí mắt nói,
- Vì sao phải trở nên mạnh mẽ?
Đáy mắt Mông Nguyệt chứa oán hận sâu sắc, giống như đi vào đầm lầy đầy bụi gai.
- Anh nói đúng, trước mặt lợi ích của gia tộc, tôi không là cái gì cả… Tôi không cam tâm, những kẻ vô tích sự kia dựa vào tôi mới có những thứ như ngày hôm nay, mà khi tôi lâm vào nguy hiểm, dựa vào cái gì mà bọn họ đối xử với tôi như vậy…
- Tôi không muốn tiếp tục bán mạng cho đám người khiến tôi buồn nôn đó, tôi muốn sống vì chính mình… Tôi muốn trở nên mạnh mẽ, muốn làm bọn chúng phải hối hận vì tất cả những gì chúng làm với tôi hôm nay!
Dương Thần coi như là nghe rõ ràng, người này là bị đám người Mông Khai Nguyên làm cho đau lòng, cảm giác bị gia tộc vứt bỏ khiến cô từ yêu sinh hận, nhìn rõ tất cả, quyết tâm trả thù những người đó.
Nghĩ đến đây, Dương Thần ha ha cười:
- Hôm nay người ném cô xuống biển cho cá mập cắn là tôi, tuy rằng cô của hôm nay có lẽ hận người của Mông gia, người của Hoa Nam bang coi thường sinh mạng của cô hơn, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ đem những phẫn nộ của mình chuyển lên người tôi.
- Tới lúc đó, cô cảm thấy mình đủ mạnh mẽ rồi, có lẽ sẽ nghĩ cách để tìm tôi báo thù, chẳng lẽ không đúng sao?