Nữ Shaman kia, vẻn vẹn chỉ cần vẽ bức tranh “ Chữ như gà bới” trong mắt cô như vậy đã có thể làm cho năm người vốn không phải đối thủ của anh chàng lỗ mãng thành chiếm ưu thế áp đảo?
Suy nghĩ khác đi, nếu bản thân mình thực lực không sàn sàn như nhau, có được Shaman cùng phe, há chẳng phải trực tiếp giết chết được đối phương trong chớp mắt?
- Shaman kia… Đang làm cái gì?
Vân Miểu sư thái không kìm nổi hỏi.
Dương Thần cũng nhìn với vẻ rất nồng nhiệt, chậm rãi giải thích:
- Là bùa, có thể đem phù chú đạo gia Hoa Hạ sử dụng lý giải, khác nhau ở chỗ, người ta không cần dùng hiện vật chu sa các loại, chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần tự thân Shaman miêu tả là có thể hoàn thành bức tranh rồi.
Bùa cũng coi như một loại pháp thuật, có thể khiến cho các mặt cơ thể chiến sĩ báo châu Mỹ trở nên mạnh mẽ, bà xem, bọn họ hiện tại bất luận ở sức mạnh, cường độ và sự nhanh nhẹn đều đã quay ngoắt 180 độ, như hai người khác hẳn, những người dị năng của Blue Storm đều đã không có cách nào tạo thành hiệu quả thương tổn cho bọn họ.
Vân Miểu sư thái tất nhiên xem hiểu được, mấy người Blue Storm kia sớm đã sứt đầu mẻ trán, chỉ là vật lộn khổ sở như vậy nếu không phải vì sợ mất mặt trước các tổ chức nhiều quốc gia đang vây lấy xem, phỏng chừng bọn họ đã sớm trốn chạy rồi.
- Cô gái kia không phải có thể sử dụng sóng âm tấn công sao, chẳng lẽ có thể ngăn cản được sóng âm sao?
Vân Miểu sư thái buồn bực hỏi.
Dương Thần nói như lẽ tất nhiên:
- Cái này có gì khó chứ, sóng âm chỉ là kích thích não lớn, đạt tới hiệu quả khống chế thần kinh con người, Shaman kia bây giờ làm cho thần kinh nhạy cảm của năm người kia giảm xuống điểm thấp nhất, bọn họ dù bị kích thích rồi cũng không có cảm giác gì cả, nói đơn giản, năm người này…chính là máy móc mang thân xác người sống.
Vân Miểu sư thái trong lòng nghiêm nghị, máy móc mang thân xác người? Đúng là có thể đạt đến tình trạng dã man đó sao?
- Sư thái nhìn kỹ xem, nữ Shaman kia định chấm dứt cuộc chiến rồi.
Dương Thần nhấc ly rượu nhắc nhở.
Đúng lúc này, đôi mắt nâu của nữ Shaman đột nhiên biến thành màu đỏ như máu, tiếp sau đó, miệng cô lẩm bẩm từ gì, hai tay cực nhanh bay bổng vẽ ra tất cả những đường hoa văn vật tổ phức tạp so với trước đó.
Khi vật tổ đỏ như máu kia bay về phía đầu trọc Rhino, bao phủ lên thân hình to lớn của gã, Rhino lập tức có thay đổi lớn.
Dưới tình hình tất cả mọi người đều nhìn thấy, nửa người trên của Rhino, không ngờ cứng rắn bắt đầu nâng cao, cùng với tiếng xương rung động “bùm bôm bốp”, bắt đầu từ thắt lưng, ngực, cánh tay, thậm chí là bộ mặt cũng bắt đầu giãn nở không ngừng.
Trong nháy mắt, Rhino vốn thân cao trên dưới hai mét, chừng cao đạt đến hai mét rưỡi.
Bộ đồ màu đen ngắn tay bó sát người Rhino sớm đã bị thân hình khổng lồ xé toang, nửa người trên da thịt màu đồng cổ giống như điêu khắc đá cẩm thạch thời kì văn hóa phục hưng, chỉ có điều, tạo hình quả thực là một quái vật trong điện ảnh khoa học viễn tưởng.
Rhino đột nhiên phát sinh biến cố, khiến có bốn người Blue Storm suýt chút nữa quên tình cảnh của mình, ngơ ngác nhìn đầu trọc Rhino, nói không nên lời.
Mà bốn gã chiến sĩ báo châu Mỹ kia thì rút lui qua một bên, nhìn bốn người Blue Storm trêu tức.
Bỗng nhiên..
Đôi mắt hổ của Rhino lóe lên ánh nhìn màu đỏ như máu, rống lớn một tiếng, nắm tay quăng lên như trái bóng hướng về phía Ellen người cao đập xuống.
- Cẩn thận!
Một người đàn ông trung niên khác trong Blue Storm vẫn không sử dụng dị năng, kêu to một tiếng sau đó mở rộng hai tay về phía trước, có thể thấy liền một vòng bảo vệ màu lam nhạt chắn trước mặt bốn người, để chặn nắm đấm điên cuồng kia.
- Hự
Một âm thanh vang lên, vòng bảo vệ màu lam nhạt kia đã bị đánh lõm vào một khối lớn.
- Là hạt phản vòng bảo vệ, chả trách người đàn ông này vẫn không sử dụng dị năng, chiêu này cũng phòng ngự lợi hại đấy.
Dương Thần cười ranh mãnh nói:
- Đáng tiếc, bọn họ quá coi thường sức mạnh “Thuật khát máu” của Shaman rồi…
Vân Miểu sư thái bên cạnh cho rằng Dương Thần sẽ nói uy lực “Phản hạt” không tầm thường, không ngờ, lại cho rằng không đủ để chống cự.
Giây tiếp theo, Vân Miểu sư thái liền ngay lập tức hiểu vì sao Dương Thần nói như vậy.
Chỉ thấy được tiếng Rhino nhe răng cười thực hiện “Thuật khát máu”, nắm tay vừa mới bị ngăn trở kia, vẫn không thu về, tiến thẳng thêm một bước.
- Rầm!
Nắm đấm xuyên qua vòng phản hạt có thể ngăn cản tên lửa tấn công, chặn đầu đập trúng ngay Ellen chưa kịp né tránh.
Nắm tay kia cũng không biết có bao nhiêu sức nặng, nhìn như Ellen cường tráng chỉ bị ngấm một chút, cả người liền nghiêng bay ra ngoài, nửa khuôn mặt đã bị biến dạng.
Rhino vẫn chưa trả thù xong, không đợi ba người lùi bước, nắm đấm của hắn lại vung đập lại phía sau.
Bất luận là tốc độ, sức mạnh hay là sự chính xác, Rhino đều khiến cho ba người Blue Storm không có sức chống cự gần như là mỗi người một chút, ba người cũng đều bị bay ngược ra ngoài, nện mạnh vào vách tường.
Cả phòng, ngoại trừ tiếng âm nhạc truyền phát ra, không một ai phát ra âm thanh nào, mọi người sững sờ nhìn Rhino như một quái vật, một người vừa làm cho bốn người Mỹ ngạo mạn không chịu nổi lật đổ trên mặt đất.
- Đó là thuật khát máu?
Vân Miểu sư thái nhìn kỹ càng, tốc độ vừa mới này, cho dù là mình, cũng chưa chắc có thể hiện qua, mà loại sức mạnh đó, cũng không phải bà có thể chống đỡ nổi, bất giác trong lòng dao động.
Dương Thần gật gật đầu:
- Không sai, thuật khát máu tuy rằng mạnh mẽ nhưng nếu không phải khiến cho gã lính đánh thuê Rhino kia có tinh thần và thể xác dũng mãnh, chỉ biết nổ tan xác mình mà chết, cho nên nếu nói những chiến sĩ báo châu Mỹ là thân hình, màu thịt của con báo, như vậy những Shaman bên trong báo châu Mỹ chính là đại não của con báo.
- Những cái đó?
Vân Miểu sư giọng kinh hãi nói:
- Chẳng lẽ nói, Shaman giống cô gái kia, báo châu Mỹ không chỉ có một người?
Dương Thần cảm thấy có chút buồn cười:
- Sư thái cũng đừng quá coi thường báo châu Mỹ, đội hình chính quy của báo châu Mỹ ít nhất có trên ngàn quân, cho dù không nhiều làm sao có thể chỉ có một Shaman, nhưng nguyên nhân chính Shaman tồn tại cũng không phải chỉ số lượng có bản lĩnh lớn là được, bọn họ mới có thể tung hoành ngang dọc châu Mỹ, bằng không đã sớm bị quân đội đặc biệt của tổ chức chính phủ tiêu diệt rồi.
Vân Miểu sư thái trong lòng xáo động không hiểu, cuối cùng chỉ đành thở dài:
- Nước ngoài quả thực ngọa hổ tàng long, Viêm Hoàng Thiết Lữ chúng ta tùy rằng luôn luôn cố gắng bổ sung nguồn màu tươi, nhưng bây giờ xem ra vẫn là lơi lỏng quá mức, lần này về nước, ta muốn thương lượng rõ ràng với Thái tướng quân, xem có thể gia tăng một vài người như đội dự bị Long Tổ không.
Dương Thần không quan tâm tới những chuyện như thế, nghe Vân Miểu sư thái nhắc tới, làm như không nghe thấy, bằng không hắn tham gia rồi, lại muốn hắn huấn luyện bọn họ giúp, há chẳng phải tự tìm lấy phiền phức sao?
Vì lời nói mâu thuẫn mà dẫn tới trận chiến đấu này, xảy ra rất nhanh mà kết thúc cũng rất nhanh, tình huống cuối cùng đa phần mọi người không ai ngờ tới, Blue Storm bị báo châu Mỹ lật ngược tình thế.
Mấy người của báo châu Mỹ cũng không tính tiếp tục ở lại phòng khiêu vũ, đợi trận chiến kết thúc, cơ thể khôi phục lại trạng thái bình thường, liền đi theo nữ Shaman, ngẩng đầu, ưỡn ngực rời khỏi.
Và bốn người Blue Storm vốn bị đánh ngã xuống đất dậy không nổi, đợi cho đối thủ đi rồi mới dè dặt đứng dậy, ỉu xìu từng người một theo một cửa nhỏ rời khỏi đại sảnh, khiến không ít người cười nhạo không ngớt.
Nhưng cũng bởi vì trận đấu này, rất nhiều tổ chức tranh đoạt “Kiếm tử thần” lần này đều đã lên kế hoạch tính toán, tất cả mọi người đều ý thức được, có vài đối thủ, chưa chắc đã mạnh như họ nghĩ, cũng có những đối thủ cũng chưa chắc yếu như họ thoạt nhìn…
Dương Thần uống cạn ly Whiskey trên tay, đứng dậy, khoát khoát tay Vân Miểu sư thái:
- Sư thái, ta đi gặp người bạn cũ, để tránh bị người ta hiểu nhầm ta có ý “Bất kính” với sư thái.
Diện mạo Vân Miểu sư thái nhìn qua cũng là một phụ nữ mỹ miều mười phần thướt tha, nếu chẳng may bị người ta hiểu lầm, Dương Thần vẫn đúng là chịu không nổi.
- Hừ.
Vân Miểu sư thái khinh thường liếc mắt một cái, bà tuy rằng vẻ ngoài trẻ trung, nhưng dù sao cũng đáng tuổi ông tuổi bà rồi, lại không quá chú ý những kiểu chuyện bị người khác hiểu lầm đó.
Dương Thần nhàn nhã lách mình qua mấy cây trụ lớn, đi qua sàn nhảy, đến gần một góc hướng gần sân khấu.
Khu vực này rất yên tĩnh, lại không có bao nhiêu người, dù sao trên cả con thuyền này cũng không có nhiều người.
Tụ tập chỗ mấy cái ghế sô-pha hình tròn, có mấy người đàn ông mặc âu phục, thoạt nhìn tư thế rất oai hùng, rắn rỏi, sớm đã đứng lên, trong đó đúng lúc Solon đã sớm lên thuyền, một đám người chăm chú nhìn Dương Thần đi đến.
Khi Dương Thần đi đến trước mặt bọn họ gần như đồng thời khom lưng, dùng thói quen các ngôn ngữ khắp nơi trên thế giới của mỗi người chào Dương Thần.
Dương Thần ra hiệu cho mọi người mau ngồi xuống:
- Đừng khuếch trương thanh thế như vậy, ta vừa mới thấy các ngươi không chủ động lại, còn tưởng các người hiểu ý ta chứ, Solon à không phải ngươi đã nói với mọi người giả bộ không biết sao.
- Minh Vương các hạ, tôi tưởng ngài tự mình lại đây, là không muốn che giấu nữa.
Solon mặt không chút thay đổi, giải thích.
Dương Thần nhìn xung quanh, cũng may không có ai chú ý phía này, cười nói:
- Các người cũng không phải không biết, kẻ thù của ta nhiều như vậy, hơn một nửa tổ chức trên thuyền này là có thù với ta, bọn họ nếu biết ta lên thuyền rồi, cho dù coi như không có gì đáng sợ, nhưng cũng phiền phức.
Mọi người nở nụ cười sảng khoái, có thể gặp lại Dương Thần sau hai năm xa cách, bọn họ vốn vui vẻ, nhớ đến năm đó cảm xúc mãnh liệt dâng trào, ngày gây oán thù khắp nơi, cũng đều nhớ tới không ít chuyện thú vị.
Dương Thần ngồi vào giữa mọi người, cẩn thận nhìn khắp mọi người đang ngồi, trong mắt cũng đong đầy những hoài niệm, giọng nói không khỏi vài phần điềm đạm:
- Hai năm nay không có ta, một mình Solon quản lý hai khối Hải Ưng và ZERO, xem ra cũng vất vả, bây giờ có vẻ mọi người sống tốt lắm, trên người thiếu chút máu tươi, lại thêm chút tình người.
- Minh Vương các hạ, ZERO bây giờ mỗi năm danh sách tiếp nhận đã là một phần ba những năm trước, nếu không phải sát thủ của chúng ta vẫn tiêu chuẩn cao nhất thế giới, chỉ nói lượng tiếp nhận số lẻ, đã không tính tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới rồi, thời điểm mọi người đa số đã làm nghề khác rồi, tự nhiên liền biến dạng khác nhau rồi.
Một người đàn ông đang ngồi để râu quai nón Trung Đông cười nói.
- Ngươi là Abdle? Sao lại nuôi râu dài thế?
Dương Thần cố nhịn cười nói.
Abdel sửng sốt, cao hứng nói:
- Không ngờ Minh Vương các hạ vẫn còn nhớ tôi, thực là được sủng ái mà lo sợ, về phần râu này, là bởi vì tôi kết hôn rồi, vợ tôi cảm thấy tôi để râu đẹp.
Dương Thần có chút ngạc nhiên:
- Kết hôn rồi? Ngươi không làm sát thủ nữa?
- Không làm nữa, thực ra sớm đã chán ngán, hiện tại tôi chỉ là người nắm quyền ở khu ZERO thay mặt cho Minh Vương các hạ về Hoa Hạ, năm đó tôi cũng đem vũ khí của mình ném xuống Biển Đỏ, bây giờ tôi đã là bố của cậu bé một tuổi rồi.
Abdel tự hào nói.
Solon nét mặt cứng nhắc nói:
- Tuy rằng nghề sát thủ này, phần nhiều kết cục không tốt, nhưng vì có ngài Minh Vương các hạ che chở, sát thủ của ZERO chúng ta sau này về hưu, thường cũng sẽ không có người dễ dàng trả thù, sợ chịu lửa giận của ngài, còn có rất nhiều người chuyển cả gia đình vào “FORGOTTENREALMS”
(Ghi chú: Đất nước bị lãng quên.)
Minh Vương các hạ nếu có thời gian rỗi, có thể đến nơi đó xem, lão Ron kia săn sóc nơi đó rất tốt, nói là đợi Minh Vương các hạ trở về, cho các hạ một bất ngờ.
Thành viên đội Hải Ưng và ZERO khác cũng không ngớt lời khen ngợi, thành khẩn hy vọng Dương Thần mau quay về xem xem.
Dương Thần nhìn một đám thuộc hạ vẻ mặt rạng rỡ, trong lòng không bị cảm động thì đúng là gạt người, chậm rãi lấy từ trong túi ra một gói thuốc, một người bên cạnh liền lập tức giúp hắn châm lửa.
Dương Thần hút một hơi, nói:
- Lão Ron ấy, ta phải bớt chút thời gian đi thăm, đến lúc đó cũng đi xem cuộc sống của mọi người thế nào, ta đã từng tỏ ý công khai khu vực đó chịu sự bảo hộ của ta, dù sao không thể nhiều năm không đến.
Hơn hết tôi vui mừng nhất vẫn là ánh mắt ảm đạm trên gương mặt mọi người không giống như trước nữa, quá khứ đều là khoảng trống chết lặng, như bây giờ khiến ta cảm thấy ấm áp xem ra lúc trước ta về Hoa Hạ đình chỉ chiến lược khếch trương, chính xác các ngươi bây giờ mới làm ta có cảm giác thành công thực sự.
Nghe lời Dương Thần nói, những người liên quan cũng đều yên lặng, miệng mỉm cười, dễ nhận thấy tràn đầy vẻ cảm động thông hiểu.
Chợt lúc này, Dương Thần cảm giác được cái gì, nhíu nhìu mày, ngẩng đầu nhìn về tấm sô pha bên cạnh, đang nằm dựa vào sô pha kia là một bóng dáng xa lạ…
Đó là một người đàn ông tóc bạc mặc trang phục võ sĩ Nhật Bản màu lam, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, mắt xếch có chút quái dị, mái tóc bạc rất dài, chải ngược ra sau có vẻ rất cẩn thận tỉ mỉ.
Bên hông giắt một thanh đao võ sĩ hình trụ có sáu cạnh, vỏ gỗ, một loại đao võ sĩ cũng khá bình thường, cái đao này giống như một vật bài trí mà phụ nữ hay dùng vậy.
Điều khiến Dương Thần cảm thấy ông ta không tầm thường chính là sự xuất hiện đột ngột, đang nằm ngang kia, đến năng lực cảm giác của Dương Thần cũng thiếu chút nữa không phát hiện được ông ta đến.
Người đàn ông tóc bạc thấy Dương Thần nhìn thấy mình, nhe răng cười ranh mãnh, cũng không biết từ đâu lấy ra một bình rượu, kiểu bình sứ nhìn đã biết đựng Thanh Tửu rất đặc trưng của Nhật Bản.
Nhấc bình rượu lên, người đàn ông tóc bạc uống một ngụm, thở một hơi dài hưởng thụ.
Lúc này, những người khác đang ngồi cũng trông thấy vẻ khác thường của Dương Thần, nhìn theo ánh mắt Dương Thần, phát hiện ra võ sĩ Nhật Bản tóc bạc này.
Lần này, người đang ngồi đều để tâm nhắc đến cổ họng, mắt nhạc nhiên nhìn.
Tại sao? Rất đơn giản, mỗi người ở nơi này đều là lính đánh thuê hoặc sát thủ đứng đầu thế giới, một gã thình lình nằm trên sô-pha bên cạnh họ, bọn họ không ngờ lại đến lúc này mới phát hiện ra.