Cũng may trong hôn lễ không có mấy người dám đi lên nói chuyện cùng Dương Thần, đỡ cho hắn phải nói nhiều.
Nhưng Lâm Nhược Khê lại khá quan trọng những trường hợp này, cùng Quách Tuyết Hoa và Dương Công Minh tiếp không ít người quan trọng trong quân đội và chính trị của các gia đình quyền quí ở Yến Kinh.
Đối với Lâm Nhược Khê mà nói, không khác gì một loại rèn luyện, tuy rằng việc làm ăn cô rất có nghề, nhưng về những việc xã giao này cũng không được tốt lắm.
Dương Thần vốn muốn lúc này rút lui, muốn đem bồ đề đan chia cho Thái Ngưng và Đường Uyển, nhưng hai cô đều đang bận bịu việc của mình, không định đi ra hội trường, nên hắn đành từ bỏ.
Đọi đến khuya vắng người, các vị khách đều đã đi về khá nhiều, Đường Uyển và Thái Ngưng cũng cùng người trong gia tộc đi về, có Lâm Nhược Khê ở đó các cô cũng ngại không nói chuyện với Dương Thần.
Dương Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng thở dài, cùng Lâm Nhược Khê đến trước mặt vợ chồng Lý Độn.
Lý Độn uống rượu cả ngày nhưng cũng không có vẻ gì là say, người có công lực của Tiên Thiên đại viên mãn mà uống say thì chỉ có thể là gặp quỉ.
Rượu của Đường Tâm hầu như cũng bị Lý Độn uống thay hết, dù sao Đường Tâm cũng đang mang bầu, việc này phần lớn người tham dự lễ cưới đều biết.
Nhìn thấy vợ chồng Dương Thần đi đến, Lý Độn bĩu môi nói:
- Lão Dương, anh cũng thật quá đáng, cả ngày chẳng thấy người đâu, sao giờ này mới chịu đến gặp tôi?
- Anh cũng không phải không biết, tôi là người đi đâu cũng nổi bật, sao lại có thể không biết xấu hổ, đi đoạt sự nổi bật của anh?
Nghe người đàn ông da mặt dày này nói chuyện, Lâm Nhược Khê bên cạnh cũng lắc đầu.
Lý Độn bị làm rối rắm, nhưng vẫn cười ha hả nói:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, anh cũng đừng khinh tôi, nói việc thực tế nhé, anh tặng tôi phong bao bao nhiêu tiền vậy?
Dương Thần sảng khoái nói:
- Không.
- Gì?
- Không, nghĩa là tôi chưa tặng lì xì.
Dương Thần đắc ý nói.
Lý Độn kêu to:
- Lão Dương được lắm, tôi nghèo hàn mới mời anh ăn tô mỳ, đồ khốn anh giàu nứt khố đổ vách không ngờ lại vắt cổ chày ra nước.
- Không có tiền lì xì, nhưng vật khác thì có chút ít.
Dương Thần cười thần bí.
Lý Độn nhất thời hai mắt sáng lên:
- Cái gì vậy, lấy ra xem nào, có phải kim cương hơn 10 ca ra không?
Dương Thần mỉm cười, quay đầu nhìn Lâm Nhược Khê nói:
- Bà xã, tên Lý Độn này giống em, đều mơ tưởng đến viên đá quý to bằng mắt trâu.
- Em đâu có…
Lâm Nhược Khê than thở, nhưng trong trí nhớ cũng hiện lên mình cũng từng đề cập việc này.
Đường Tâm nghe xong cảm thấy thẹn thùng, không khỏi lặng lẽ nhéo nhéo thịt ở thắt lưng Lý Độn, nhưng Lý Độn đâu thèm để ý.
Dương Thần chỉ chỉ ngoài đại sảnh nói:
- Vật đó ở bên ngoài, phải lái xe đi xem, cô dâu chú rể nếu không vội động phòng, vậy ra ngoài đi dạo chút.
- Hừm, còn thừa nước đục thả câu…
Lý Độn không vui chép miệng, lại hỏi Đường Tâm:
- Tâm Nhi, em mệt không, nếu mệt anh không đi nữa.
Lý Độn có công lực trong người, tất nhiên không thấy mỏi mệt, nhưng Đường Tâm không luyện võ, lại có mang sáu tháng, vẫn nên chăm sóc kỹ chút.
Trong mắt Đường Tâm có một tia ngọt ngào, suy nghĩ quan tâm này của Lý Độn làm cô rất trân trọng, trước đó một thời gian dài, không ngờ suýt thì bỏ qua người đàn ông tốt như vậy, làm Đường Tâm cảm thấy đến giờ nghĩ lại vẫn thấy ngu ngốc.
Nhưng cũng may, kết cục này đều khiến hai người hài lòng.
- Đi xem đi, em cũng rất tò mò.
Đường Tâm cười ngọt nói.
Sau khi quyết định đi, dặn dò người của Lý gia vài câu, Dương Thần liền lái xe, bốn người rời khỏi nhà khách chính phủ.
Vì Lý Độn và Đường Tâm đã thay bộ đồ cưới trắng, mặc áo quần thoải mái, thoạt nhìn không thấy có gì thay đổi.
Lâm Nhược Khê tuy không hợp với Đường Uyển, nhưng với cô em gái Đường Tâm của Đường Uyển, lại có thiện cảm, dọc đường đi cũng khó thấy được cô nói chuyện nhiều thế bao giờ, Dương Thần thấy vậy cũng rất vui.
Yến Kinh đêm khuya xe cộ cũng không nhiều, không bị tắc đường, qua nửa giờ sau đã đến một khu buôn bán ở ngoài đường vành đai 3.
Sau khi xuống xe, hai đôi vợ chồng trẻ đi lên đường dành riêng cho người đi bộ.
Gió đêm hiu quạnh mang theo nhiều mùi hương trên đường, trong sự ồn ào náo động lại làm cho tâm hồn người ta an bình lại.
Đi dạo chậm rãi hơn 10 phút sau, Lý Độn mới nhớ tới “chính sự”, hỏi:
- Lão Dương, anh nói quà ở đâu vậy? Không phải lừa tôi chứ?
Dương Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay chỉ trước mặt hơn mười mét, có một cửa hàng có đèn LED màu cà phê và màu trắng, trước mặt tiền cửa hàng chỉ có hàng chữ tiếng Anh “ice cream”
- Đây rồi…
Lý Độn và Đường Tâm nhìn một cái, đều hơi nghi hoặc.
- Đây không phải cửa hàng kem sao? Chẳng lẽ quà tặng là kem?
Đường Tâm hỏi.
Mặt Lý Độn co giật:
- Tâm Nhi, lão Dương đúng là biết em thích ăn kem, cố ý tặng kem đó.
- Thôi thôi, đi vào xem rồi nói.
Dương Thần không để ý đến hắn, cùng Lâm Nhược Khê đi vào trong.
Bốn người họ vào cửa hàng kem, hai vợ chồng Lý Độn mới phát hiện không gian bên trong không gian trang hoàng cực kỳ thanh lịch, hoa lệ.
Bên trong trang trí thuần túy kiểu hoài cổ, phối hợp phong cách Italy, thiết kế sắc thái Baroque phong phú làm người ta có cảm giác mắt sáng lên.
Mà ở giữa, là quầy làm kem bao quanh, hai người thợ làm kem cùng mấy người giúp việc đang bận rộn, làm kem cho một số đôi nam nữ đến đây.
Tất cả kem đều là dùng dụng cụ tinh xảo làm, từ xa có thể ngửi thấy mùi vani và ca cao nồng đậm, chắc chắn là chất lượng kem vô cùng tuyệt hảo.
- Lý phu nhân thích nơi này không?
Dương Thần trêu đùa hỏi.
Đường Tâm khuôn mặt đỏ lên, ánh mắt sáng long lanh, gật đầu:
- Trước em cũng đã đến đây, nhưng không phát hiện ra ở đây có cửa hàng kem thế này.
- Đây là cửa hàng mới mở đó, là một sư phụ làm kem ở Pháp, sau khi làm việc ở gia tộc Vivoli mười mấy năm, đến Hoa Hạ mở một cửa hàng, cho nên kem ở đây chất lượng rất bảo đảm,
Dương Thần giới thiệu.
- Lão Dương, không phải là đến đây thật sự chỉ để ăn chút kem chứ?
Lý Độn rất bi thương nói.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng đau buồn này mà buồn cười.
- Bà xã, em nói với cậu ta đi, anh không đành lòng nhìn bộ mặt này của cậu ta nữa rồi.
Dương Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Nhược Khê hé miệng cười cười nói:
- Tôi nghe Dương Thần nói, Đường Tâm thích kem, vậy thì chắc chắn là Lý Độn anh cũng sẽ thích. Tặng châu báu gì đó sẽ không ý nghĩa, chúng tôi đơn giản là tìm cửa hàng này, mua tặng hai người.
- Tiệm này?!
Lý Độn sửng sốt.
Đường Tâm cũng có chút không phản ứng lại kịp, thật lâu sau mới vội khoát tay nói:
- Như vậy không được, như vậy thì quá quý giá, cửa hàng ở mặt tiền đoạn đường này đã hơn năm triệu rồi, tiệm kem này lại cao cấp như thế, món quà này đắt quá…
- Ha ha, Tâm Nhi, em không cần tiết kiệm tiền thay bọn họ, cửa hàng này cũng chỉ là chút tiền, lão Dương coi như là mất hạt cát, cũng không đáng kể.
Lý Độn cười híp mắt nói:
- Tôi biết lão Dương anh sao nhỏ mọn như vậy được, quả nhiên đầy nghĩa khí, ha ha… không có gì, anh không tặng phong bao lì xì, tặng cửa hàng kem cũng được, cùng lắm thì tôi bán đi, cũng là tiền cả…
- Anh dám?!!
Đường Tâm nũng nịu một tiếng:
- Sao anh lại có thể làm việc không lễ phép vậy! Đây là tâm ý của bọn họ mà!
Lý Độn ngượng ngùng cười nói:
- Tâm Nhi, đây là anh nói đùa thôi mà…
Đường Tâm hừ nhẹ một tiếng nói:
- Hừm, biết là anh không dám mà.
Lý Độn cúi đầu, bộ dạng ngoan ngoãn nge lời, hắn cũng chỉ là đùa, nhưng Đường Tâm lại lo thật.
Dương Thần thầm khinh, quả nhiên là cái đồ bị vợ quản nghiêm, nhưng dường như chính mình cũng chẳng tốt hơn.
- Thôi nào, đừng làm ầm lên.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
- Tôi bảo người ta để biển tên ở ngoài để trống, hai người nghĩ tên gì hai người thích, cài đặt đèn LED là được.
- Nhược Khê, chị thật chu đáo.
Đường Tâm cảm kích cười.
Nhìn thấy hai vợ chồng đều vừa lòng với món quà này, Lâm Nhược Khê cũng có cảm giác rất thành công.
Sau đó, bốn người ngồi vào một bàn gần cửa sổ trang nhã, gọi kem theo sở thích, ngồi nói chuyện thân mật.
Có lẽ vì Đường Tâm tuổi không lớn, lại có tâm tính điển hình của thiếu nữ, tâm tư cũng đơn thuần, cho nên cũng khiến Lâm Nhược Khê vô cùng thả lỏng trong cuộc nói chuyện.
Hai cô gái nói chuyện từ bộ sưu tập mèo Hello Kitty, cho tới mấy bộ phim Hàn sốt dẻo, thảo luận mấy nhân vật nam nào đáng chết, nhân vật nữ nào bị coi thường, vô cùng căm phẫn, hoàn toàn bỏ hai người đàn ông kia qua một bên.
Mấy thứ này, Đường Tâm trước kia chỉ phụ trách chăm sóc Đường Triết Sâm, nhàn hạ không có việc gì làm nên cũng hiểu rất nhiều, cùng Lâm Nhược Khê tàn gẫu rất nhiều.
Càng về sau, lại nói về đứa nhỏ trong bụng Đường Tâm, nói về việc làm sao để chăm sóc và giáo dục bé, lại nói vô cùng phấn khích.
Vốn đứa nhỏ trong bụng Đường Tâm không phải là của Lý Độn, cô cũng có chút xấu hổ, nhưng Lý Độn sớm đã không để bụng việc đó, nên cũng không bận tâm.
Dương Thần và Lý Độn chỉ biết giương mắt nhìn, ăn kem hết lại kêu tiếp.
Đã gần sáng, Đường Tâm lấy điện thoại ra, cho Lâm Nhược Khê xem một số ảnh chụp.
- Nhược Khê, chị xem, đây là ảnh chụp trước kia của Lý Độn, ông nội cho em xem đó, có phải nhìn vô cùng chất phác, thật thà không?
Đường Tâm chỉ vào màn hình điện thoại, một cậu bé béo mặc quần cộc lớn, cầm súng trường gỗ, cười duyên không ngừng.
Lý Độn hận không thể đào lỗ chui vào, vẻ mặt cầu xin:
- Tâm Nhi, em không được khi dễ ông xã như vậy!
- Xem kìa, có gì đâu, đâu phải là đăng báo chứ.
Đường Tâm bác bỏ Lý Độn tố khổ, tiếp tục cho Lâm Nhược Khê xem ảnh khác.
Sau đó, Đường Tâm lại chia sẻ hình của mình, còn có ảnh ghép ảnh hai người hồi nhỏ lại, có thể thấy ngày thường cô vô cùng rảnh rỗi.
Lâm Nhược Khê cũng rất hứng thú xem ảnh, đúng là phụ nữ vốn đã có tính hay buôn chuyện, những việc với cánh đàn ông xem ra không có ý nghĩa, lại có thể là đề tài vui vẻ.
Cuối cùng, Lâm Nhược Khê cũng lấy điện thoại di động ra, cho Đường Tâm xem ảnh chụp, đa số là ảnh cũ chụp từ thời học sinh và ảnh lúc nhỏ, được cho up lên mạng, lúc cần lấy ra xem cũng tiện.
Đường Tâm không khỏi hưng phấn khen ngợi:
- Nhược Khê, chị trước đây thật xinh đẹp quá, chị muốn làm minh tinh nhỏ tuổi chắc chắn đã phải nổi danh rồi!
Dương Thần tự nhiên cũng tràn đầy hứng thú, xem từng tấm hình non nớt, ngây ngô của cô thiếu nữ, đắc ý nói:
- Nói thế nào nhỉ, Nhược Khê nhà ta đám minh tinh kia so bì được hay sao?
- Cũng đúng…
Đường Tâm chấp nhận, gật đầu.
- Đúng rồi, Dương Thần, hình của anh đâu, chúng tôi đều đã lấy ra xem rồi, còn anh thôi, không được trốn!
Dương Thần nét mặt hơi cứng đờ, trong nháy mắt vẻ tươi cười biến mất, trầm mặc lại.