“Nghe chuyện gì chưa? Ô Thông Thiên bị sát hại rồi!”
“Cái gì? Ô Thông Thiên bị sát hại ư? Không thể nào, hắn ta chính là cường giả Thần Thông Cảnh đấy, dù làm việc ác biết bao năm mà vẫn không hề gì, sao giờ lại bỗng nhiên bị giết rồi?"
“Không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, nửa tháng trước, có người vốn định tìm Ô Thông Thiên so tài, đúng lúc tình cờ bắt gặp Ô Thông Thiên ở... ngươi cũng biết hắn ta có vài sở thích rồi đấy”.
“Sau đó hắn ta đã bị người nọ giết chết, nghe nói chết thảm lắm”.
“Ôi vãi, chuyện nửa tháng trước rồi sao? Sao ta không nghe chút phong phanh gì thế?”
“Lúc ấy có kha khá người chứng kiến, ngươi không nghe nói gì thật sao?”
“Thật sự không có mà, rốt cuộc là ai giết Ô Thông Thiên thế?”
“Nghe nói là một người thiếu niên”.
Thiếu niên ư?
Hung danh của Ô Thông Thiên vang dội khắp chốn, làm xăng làm bậy suốt bao nhiêu năm mà vẫn bình yên vô sự, thế mà giờ lại bị một thiếu niên giết chết sao?
Đây chính là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba đấy, cho dù là bị người sát hại thì hung thủ cũng không thể nào là một thiếu niên được?
“Ngươi nói quá rồi đấy, thiếu niên ư? Trong Bắc Vực này, cho dù là thiếu niên thiên tài thì e rằng chưa chắc là đối thủ của Ô Thông Thiên đấy chứ?”
“Có người tận mắt chứng kiến, tuổi của người nọ nhiều nhất là mười tám tuổi”.
“Phải không? Ta không tin!”
“Ta lừa ngươi làm gì”.
“Chuyện này ta cũng có nghe nói, chắc không phải giả, ta nghỉ ngờ rằng sợ rằng người nọ là đệ tử của đại gia tộc nào đó đi rèn luyện để ghi tên trên Nhân Bảng thôi”.
“Nói tiếp, thật ra cũng không phải không có ai”.
“Đúng rồi, các ngươi có nghe nói gì không? Sắp tới sẽ đến Bắc Vực tranh tài đó”.
“Chuyện này ta cũng nghe qua, hình như là để chuẩn bị cho Nhân Bảng, tạo điều kiện cho mấy đệ tử đồng lứa có sân chơi tỉ thí so tài với nhau”.
“Các người nói xem liệu thiếu niên kia có tham gia Bắc Vực tranh tài hay không?”
“Nếu người nọ có thể giết cường giả Thần Thông Cảnh thật thì chắc gì đã tham gia?”
“Chậc, các ngươi biết cái quái gì, Bắc Vực tranh tài chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, mục đích chính là chọn ra những người nổi bật trong lứa trẻ để tham gia Hội võ Tứ Vực!”
Hội võ Tứ Vực ư?
Không ít người nghe nói đến chuyện Bắc Vực tranh tài nhưng Hội võ Bắc Vực lại có chút lạ tai.
Mọi người nhìn về phía người vừa lên tiếng thì phát hiện người nọ cũng khá trẻ.
Tuổi tác người nọ khoảng tâm hai mươi, dáng vẻ điển trai, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người thường.
“Chẳng hay vị công tử này có thể giảng giải cho chúng ta chuyện về Hội võ Tứ Vực không?”
“Đúng đúng đúng, liệu vị công tử này có thể nói cho chúng ta biết đôi chút để chúng ta mở mang tầm mắt được không ạ?
Người trẻ tuổi ấy hình như rất thích cảm giác làm tâm điểm của đám đông, mặt nở một nụ cười đầy đắc ý, đi đến một bên rồi ngồi xuống.
“Hôm nay tâm trạng của thiếu gia ta rất tốt nên sẽ nói cho các ngươi nghe vậy”.
Lời nói của người trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, họ tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào người trẻ tuổi kia.
“Nhắc tới Bắc Vực tranh tài, vốn dĩ là mười năm tổ chức một lần".
“Nhưng bây giờ Nhân Bảng giáng trần, vậy nên mới tổ chức trước, nhưng nguyên nhân chân chính ấy là cường giả của Tứ Vực sẽ tổ chức Hội võ Tứ Vực”.
“Mục đích chính là tạo động lực phát triển cho thiếu niên đồng trang lứa của Tứ Vực”.
“Cho dù trong Tứ Vực chúng ta có một người lên bảng thì cũng coi như là vinh quang”.
“Nên biết rằng Tứ Vực chúng ta luôn được coi là nơi căn cỗi, người của Trung Thiên Vực vẫn luôn coi thường chúng ta”.
“Vậy nên đây là một cơ hội rửa sạch tên tuổi, các ngươi nói phải hay không?”
Cho tới bây giờ Tứ Vực vẫn luôn bị xem thường, người ở đây hiểu rất rõ nhưng bọn họ biết làm gì giờ?
Dù sao Trung Thiên Vực được trời cao ưu ái, cũng không biết thực lực chênh lệch nhau bao nhiêu vạn lần.
Nhưng nay đã khác, Nhân Bảng giáng trần, nếu có người bộc lộ tài năng thì cũng coi như xả giận lâu nay cho Tứ Vực.
“Vị công tử này, theo như lời ngươi nói, mặc kệ là Bắc Vực tranh tài sắp tới hay Hội võ Tứ Vực thì mục đích chính vẫn là chọn ra người có thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất phải không?”
“Sau khi tuyển chọn xong thì sao?”
“Hỏi hay lắm!”
“Cái gì? Ô Thông Thiên bị sát hại ư? Không thể nào, hắn ta chính là cường giả Thần Thông Cảnh đấy, dù làm việc ác biết bao năm mà vẫn không hề gì, sao giờ lại bỗng nhiên bị giết rồi?"
“Không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, nửa tháng trước, có người vốn định tìm Ô Thông Thiên so tài, đúng lúc tình cờ bắt gặp Ô Thông Thiên ở... ngươi cũng biết hắn ta có vài sở thích rồi đấy”.
“Sau đó hắn ta đã bị người nọ giết chết, nghe nói chết thảm lắm”.
“Ôi vãi, chuyện nửa tháng trước rồi sao? Sao ta không nghe chút phong phanh gì thế?”
“Lúc ấy có kha khá người chứng kiến, ngươi không nghe nói gì thật sao?”
“Thật sự không có mà, rốt cuộc là ai giết Ô Thông Thiên thế?”
“Nghe nói là một người thiếu niên”.
Thiếu niên ư?
Hung danh của Ô Thông Thiên vang dội khắp chốn, làm xăng làm bậy suốt bao nhiêu năm mà vẫn bình yên vô sự, thế mà giờ lại bị một thiếu niên giết chết sao?
Đây chính là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba đấy, cho dù là bị người sát hại thì hung thủ cũng không thể nào là một thiếu niên được?
“Ngươi nói quá rồi đấy, thiếu niên ư? Trong Bắc Vực này, cho dù là thiếu niên thiên tài thì e rằng chưa chắc là đối thủ của Ô Thông Thiên đấy chứ?”
“Có người tận mắt chứng kiến, tuổi của người nọ nhiều nhất là mười tám tuổi”.
“Phải không? Ta không tin!”
“Ta lừa ngươi làm gì”.
“Chuyện này ta cũng có nghe nói, chắc không phải giả, ta nghỉ ngờ rằng sợ rằng người nọ là đệ tử của đại gia tộc nào đó đi rèn luyện để ghi tên trên Nhân Bảng thôi”.
“Nói tiếp, thật ra cũng không phải không có ai”.
“Đúng rồi, các ngươi có nghe nói gì không? Sắp tới sẽ đến Bắc Vực tranh tài đó”.
“Chuyện này ta cũng nghe qua, hình như là để chuẩn bị cho Nhân Bảng, tạo điều kiện cho mấy đệ tử đồng lứa có sân chơi tỉ thí so tài với nhau”.
“Các người nói xem liệu thiếu niên kia có tham gia Bắc Vực tranh tài hay không?”
“Nếu người nọ có thể giết cường giả Thần Thông Cảnh thật thì chắc gì đã tham gia?”
“Chậc, các ngươi biết cái quái gì, Bắc Vực tranh tài chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, mục đích chính là chọn ra những người nổi bật trong lứa trẻ để tham gia Hội võ Tứ Vực!”
Hội võ Tứ Vực ư?
Không ít người nghe nói đến chuyện Bắc Vực tranh tài nhưng Hội võ Bắc Vực lại có chút lạ tai.
Mọi người nhìn về phía người vừa lên tiếng thì phát hiện người nọ cũng khá trẻ.
Tuổi tác người nọ khoảng tâm hai mươi, dáng vẻ điển trai, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người thường.
“Chẳng hay vị công tử này có thể giảng giải cho chúng ta chuyện về Hội võ Tứ Vực không?”
“Đúng đúng đúng, liệu vị công tử này có thể nói cho chúng ta biết đôi chút để chúng ta mở mang tầm mắt được không ạ?
Người trẻ tuổi ấy hình như rất thích cảm giác làm tâm điểm của đám đông, mặt nở một nụ cười đầy đắc ý, đi đến một bên rồi ngồi xuống.
“Hôm nay tâm trạng của thiếu gia ta rất tốt nên sẽ nói cho các ngươi nghe vậy”.
Lời nói của người trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, họ tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào người trẻ tuổi kia.
“Nhắc tới Bắc Vực tranh tài, vốn dĩ là mười năm tổ chức một lần".
“Nhưng bây giờ Nhân Bảng giáng trần, vậy nên mới tổ chức trước, nhưng nguyên nhân chân chính ấy là cường giả của Tứ Vực sẽ tổ chức Hội võ Tứ Vực”.
“Mục đích chính là tạo động lực phát triển cho thiếu niên đồng trang lứa của Tứ Vực”.
“Cho dù trong Tứ Vực chúng ta có một người lên bảng thì cũng coi như là vinh quang”.
“Nên biết rằng Tứ Vực chúng ta luôn được coi là nơi căn cỗi, người của Trung Thiên Vực vẫn luôn coi thường chúng ta”.
“Vậy nên đây là một cơ hội rửa sạch tên tuổi, các ngươi nói phải hay không?”
Cho tới bây giờ Tứ Vực vẫn luôn bị xem thường, người ở đây hiểu rất rõ nhưng bọn họ biết làm gì giờ?
Dù sao Trung Thiên Vực được trời cao ưu ái, cũng không biết thực lực chênh lệch nhau bao nhiêu vạn lần.
Nhưng nay đã khác, Nhân Bảng giáng trần, nếu có người bộc lộ tài năng thì cũng coi như xả giận lâu nay cho Tứ Vực.
“Vị công tử này, theo như lời ngươi nói, mặc kệ là Bắc Vực tranh tài sắp tới hay Hội võ Tứ Vực thì mục đích chính vẫn là chọn ra người có thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất phải không?”
“Sau khi tuyển chọn xong thì sao?”
“Hỏi hay lắm!”