"Hay là bây giờ không còn trong tay hoàng thất nữa?"
Thứ này dù sao cũng ở trong tay hoàng thất nhiều năm, nếu không còn thì cũng không phải không có khả năng.
"Chẳng lẽ ngươi không tò mò một chuyện à?" Đột nhiên, Đại Hoàng ở bên cạnh hỏi.
"Cái gì?"
"Thứ này, đám hoàng thất ngày xưa lấy về làm gì?"
Có ích gì?
Đúng đấy, người khác Thai Châu lấy đi dường như thật sự không có tác dụng gì, ngoại trừ Trân Trường An, ai cũng không thể dung nhập Thai Châu.
Vậy người khác lấy đi làm gì?
Nghĩ mãi, một người một chó đột nhiên nhìn nhau.
"Khà khài"
Đại Hoàng không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa, khiến Trần Trường An trừng mắt nhìn nó.
"Ngươi trừng ta thì có ích lợi gì, ta cũng không phải người nhà họ Trần của ngươi." Đại Hoàng nhìn Trần Trường An với vẻ khinh bỉ.
"Mẹ nó, bọn con cháu bất tài!"
"Đồ phá gia chỉ tử!"
"Điều này không phải bình thường lắm sao, nhà họ Trần đã qua nhiều đời."
"Trong quá trình đó, xuất hiện vài đứa phá gia chỉ tử là bình thường thôi, không thể ai cũng giống Trần Chính Nguyên."
"Nếu không thì chín quả Thai Châu của nhà ngươi cũng đâu chỉ còn lại một." Đại Hoàng dù có vẻ đang an ủi, nhưng giọng điệu lại đầy chế nhạo.
Trần Trường An này lại bị con cháu hậu duệ chơi một vố đấy, thật hả dại
Trước sự chế giễu của Đại Hoàng, Trần Trường An cũng bất lực, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Mười ngàn năm, trước đây gia tộc họ Trần đã làm gì mà để mất Thai Châu, Trần Trường An không rõ.
Nhưng một quả ở trong tay Đại Chu, trong lòng hắn đã có phần suy đoán.
Khi nhà họ Trần suy tàn, cần tìm nơi cắm rễ, họ đã chọn Đại Chu.
Lúc mới đến, tất nhiên phải làm thân với nhiều người, trong đó không thể thiếu hoàng tộc.
Nhà họ Trần lấy gì để làm thân? Cái gì quý giá nhất? Thai Châu!
Dù sao cũng là báu vật truyền lại hàng nghìn năm, nói ra chắc chăn khẽ dọa người ta.
Hơn nữa, Thai Châu trong suốt lung linh, rất đẹp mắt, lại không có khí tức, không thể dò xét.
Ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là bảo vật, cần nghiên cứu công dụng.
Thai Châu nhất định là thứ nhà họ Trần chủ động tặng hoàng tộc.
"Trong hoàng tộc, lúc đầu thứ này có lẽ sẽ kích thích sự tò mò của họ."
"Nhưng theo thời gian, không nghiên cứu ra được, sẽ trở thành vật vô dụng."
"Vật vô dụng nhưng đẹp thì sẽ ra sao?”
"Vương miện, hậu quan!"
"Mẹ nó, xúi quẩy!"
Trân Trường An nghĩ mà toàn thân cũng khó chịu, Thai Châu của mình thực sự được đính lên vương miện hay hậu quan ư.
Nhưng đó cũng chỉ là một khả năng, cũng có thể không phải.
"Vậy bây giờ ngươi định làm gì?" Đại Hoàng hỏi.
"Hmm... trong hoàng cung này, nữ quyến rất nhiều."
"Hay là... hehe, chúng ta gặp mấy người này trước nhé?" Trần Trường An cười khà khà nói.
"Khà khà, cái này ta thích."
"Đi thôi!"
Thứ này dù sao cũng ở trong tay hoàng thất nhiều năm, nếu không còn thì cũng không phải không có khả năng.
"Chẳng lẽ ngươi không tò mò một chuyện à?" Đột nhiên, Đại Hoàng ở bên cạnh hỏi.
"Cái gì?"
"Thứ này, đám hoàng thất ngày xưa lấy về làm gì?"
Có ích gì?
Đúng đấy, người khác Thai Châu lấy đi dường như thật sự không có tác dụng gì, ngoại trừ Trân Trường An, ai cũng không thể dung nhập Thai Châu.
Vậy người khác lấy đi làm gì?
Nghĩ mãi, một người một chó đột nhiên nhìn nhau.
"Khà khài"
Đại Hoàng không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa, khiến Trần Trường An trừng mắt nhìn nó.
"Ngươi trừng ta thì có ích lợi gì, ta cũng không phải người nhà họ Trần của ngươi." Đại Hoàng nhìn Trần Trường An với vẻ khinh bỉ.
"Mẹ nó, bọn con cháu bất tài!"
"Đồ phá gia chỉ tử!"
"Điều này không phải bình thường lắm sao, nhà họ Trần đã qua nhiều đời."
"Trong quá trình đó, xuất hiện vài đứa phá gia chỉ tử là bình thường thôi, không thể ai cũng giống Trần Chính Nguyên."
"Nếu không thì chín quả Thai Châu của nhà ngươi cũng đâu chỉ còn lại một." Đại Hoàng dù có vẻ đang an ủi, nhưng giọng điệu lại đầy chế nhạo.
Trần Trường An này lại bị con cháu hậu duệ chơi một vố đấy, thật hả dại
Trước sự chế giễu của Đại Hoàng, Trần Trường An cũng bất lực, đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Mười ngàn năm, trước đây gia tộc họ Trần đã làm gì mà để mất Thai Châu, Trần Trường An không rõ.
Nhưng một quả ở trong tay Đại Chu, trong lòng hắn đã có phần suy đoán.
Khi nhà họ Trần suy tàn, cần tìm nơi cắm rễ, họ đã chọn Đại Chu.
Lúc mới đến, tất nhiên phải làm thân với nhiều người, trong đó không thể thiếu hoàng tộc.
Nhà họ Trần lấy gì để làm thân? Cái gì quý giá nhất? Thai Châu!
Dù sao cũng là báu vật truyền lại hàng nghìn năm, nói ra chắc chăn khẽ dọa người ta.
Hơn nữa, Thai Châu trong suốt lung linh, rất đẹp mắt, lại không có khí tức, không thể dò xét.
Ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là bảo vật, cần nghiên cứu công dụng.
Thai Châu nhất định là thứ nhà họ Trần chủ động tặng hoàng tộc.
"Trong hoàng tộc, lúc đầu thứ này có lẽ sẽ kích thích sự tò mò của họ."
"Nhưng theo thời gian, không nghiên cứu ra được, sẽ trở thành vật vô dụng."
"Vật vô dụng nhưng đẹp thì sẽ ra sao?”
"Vương miện, hậu quan!"
"Mẹ nó, xúi quẩy!"
Trân Trường An nghĩ mà toàn thân cũng khó chịu, Thai Châu của mình thực sự được đính lên vương miện hay hậu quan ư.
Nhưng đó cũng chỉ là một khả năng, cũng có thể không phải.
"Vậy bây giờ ngươi định làm gì?" Đại Hoàng hỏi.
"Hmm... trong hoàng cung này, nữ quyến rất nhiều."
"Hay là... hehe, chúng ta gặp mấy người này trước nhé?" Trần Trường An cười khà khà nói.
"Khà khà, cái này ta thích."
"Đi thôi!"