"Đồ sộ!"
"Thật là quá đồ sộ!"
"Đúng vậy, từ khi có thành Bất Quy đến giờ, chưa từng xuất hiện cục diện như vậy".
"Có lẽ, chỉ có Trần Trường An mới có thể tạo ra trường hợp như thế".
Thành Bất Quy là nơi rất nhiều người muốn tiến vào, nói thế nào, ở nơi này cũng xem như một mảnh đất lành tại khu Hỗn Loạn.
Không ai muốn đi ra ngoài, bởi một ra một vào sẽ tốn một ngàn linh thạch trung phẩm.
Nhưng riêng hôm nay, tất cả những người có thể đi ra khỏi thành Bất Quy đều chạy ra ngoài, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng kiến tận mắt người sở hữu huy chương tử kim xuất hiện.
Năm mươi dặm bên ngoài thành Bất Quy là một mảnh đất trống, lúc này bốn phía đã đông nghìn nghịt người.
Phạm vi khoảng chừng mười dặm chính giữa mảnh đất đã bị kết giới bao vây, trong này chính là chiến trường chính ngày hôm nay.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy tuyển thủ bên trong, ai ai cũng bối rối! "Này... Phủ thành chủ này thật sự làm việc như thế?"
"Không phải chứ? Phái mười người này xuất chiến? Này... Thật đúng là chẳng cần mặt mũi nữa".
"** má, bọn họ làm như vậy quá đáng quá đi? Dù có không muốn để Trần Trường An giành được huy chương tử kim thì cũng không cần làm đến rõ ràng như thế chứ".
"Ngay cả Ngụy Phong Đường cũng ở trong đó, sao Trần Trường An thắng được?"
Ngụy Phong Đường, chủ quản chiến trường huy chương, tu vi đạt đến Động Hư cảnh tầng thứ bảy, còn chín người khác cũng đều là tồn tại đạt tu vi Động Hư cảnh tầng thứ năm.
Trần Trường An đối mặt với mười người này tuyệt đối không có khả năng chiến thắng, cho dù bảo hắn chống đỡ một canh giờ vẫn không hề dễ dàng.
"Đội hình như vậy, Trần Trường An gặp khó khăn lớn rồi".
"Thiếu điều phái ra cả ba vị thống soái thôi, ba vị kia chính là tâm phúc của thành chủ, đều là Động Hư cảnh tầng thứ chín đỉnh phong".
"Đúng vậy, phỏng chừng chính thành chủ cũng biết nếu phái ra ba vị này thì quá không thể nào nói nổi".
"Suy cho cùng, quy củ năm đó không phải như thế. Có điều, bản thân quy củ này do thành chủ định ra, thành chủ muốn sửa đổi, người khác không tiện nói thêm gì".
"Các ngươi nói, sau khi Trần Trường An đến, thấy được cảnh tượng này có thể nhảy dựng lên chửi đổng không?"
"Chửi đổng? Nếu đổi thành ta, có mà muốn giết chết luôn ấy".
"Hầy, chẳng có cách gì cả, tại địa bàn của người ta thì phải nghe người ta sắp xếp, yêu nghiệt như Trần Trường An cũng không ngoại lệ".
Đang lúc mọi người nghị luận hăng say, Trần Trường An nhanh chóng bay tới từ đằng xa, chỉ nháy mắt đã đi đến chiến trường.
Khi thấy bên trong đứng mười người, biểu cảm của Trần Trường An vô cùng bình tĩnh, dường như kết quả này không hề khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Sau khi tiến vào bên trong kết giới, Trần Trường An nhìn về phía Ngụy Phong Đường, dù gì thì hắn cũng không nhận ra chín người khác.
"Xem, Tu La thành chủ quả nhiên để mắt đến Trần Trường An ta".
"Đội hình như vậy quả thật không tệ", Trần Trường An cười nhạt.
"Trân Trường An, tất cả đều do thành chủ sắp xếp, chúng ta cũng không có lựa chọn khác".
"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Một khi chấp nhận, ngươi sẽ đối mặt với mười người chúng ta cùng nhau tấn công".
"Ngươi đã thắng liên tiếp một trăm trận huy chương bạch kim, thua ở nơi này sẽ không ai nói gì".
"Nếu bây giờ ngươi muốn từ bỏ vẫn còn kịp", Ngụy Phong Đường vừa cười vừa nói.
Từ bở?
Từ trước đến giờ, đây không phải là phong cách của Trần Trường An.
"Nếu ta không nhớ lầm, chống đỡ được một canh giờ hẳn cũng xem như thông qua?”
Hả? Chống đỡ một canh giờ?
Trong lòng Ngụy Phong Đường đột nhiên chấn động, sao hắn ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Chẳng lẽ, Trần Trường An có lòng tin dựa vào thân xác của mình là có thể chống đỡ được mười người bọn họ liên thủ tấn công trong một canh giờ?
"Nhưng hôm nay ta không có tâm tình chậm rãi lăng phí thời gian".
"Mà vừa vặn, ta cũng muốn biết, thực lực chân chính của ta rốt cuộc đã đạt đến tình trạng gì rồi".
"Chư vị, chuẩn bị xong chưa?" Lời này vừa nói ra, mấy người Ngụy Phong Đường đồng loạt biến sắc. Hắn có ý gì? Trước đó Trần Trường An vẫn chưa bày ra thực lực chân chính?
"Thật là quá đồ sộ!"
"Đúng vậy, từ khi có thành Bất Quy đến giờ, chưa từng xuất hiện cục diện như vậy".
"Có lẽ, chỉ có Trần Trường An mới có thể tạo ra trường hợp như thế".
Thành Bất Quy là nơi rất nhiều người muốn tiến vào, nói thế nào, ở nơi này cũng xem như một mảnh đất lành tại khu Hỗn Loạn.
Không ai muốn đi ra ngoài, bởi một ra một vào sẽ tốn một ngàn linh thạch trung phẩm.
Nhưng riêng hôm nay, tất cả những người có thể đi ra khỏi thành Bất Quy đều chạy ra ngoài, bọn họ chỉ có một mục đích, chính là muốn chứng kiến tận mắt người sở hữu huy chương tử kim xuất hiện.
Năm mươi dặm bên ngoài thành Bất Quy là một mảnh đất trống, lúc này bốn phía đã đông nghìn nghịt người.
Phạm vi khoảng chừng mười dặm chính giữa mảnh đất đã bị kết giới bao vây, trong này chính là chiến trường chính ngày hôm nay.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy tuyển thủ bên trong, ai ai cũng bối rối! "Này... Phủ thành chủ này thật sự làm việc như thế?"
"Không phải chứ? Phái mười người này xuất chiến? Này... Thật đúng là chẳng cần mặt mũi nữa".
"** má, bọn họ làm như vậy quá đáng quá đi? Dù có không muốn để Trần Trường An giành được huy chương tử kim thì cũng không cần làm đến rõ ràng như thế chứ".
"Ngay cả Ngụy Phong Đường cũng ở trong đó, sao Trần Trường An thắng được?"
Ngụy Phong Đường, chủ quản chiến trường huy chương, tu vi đạt đến Động Hư cảnh tầng thứ bảy, còn chín người khác cũng đều là tồn tại đạt tu vi Động Hư cảnh tầng thứ năm.
Trần Trường An đối mặt với mười người này tuyệt đối không có khả năng chiến thắng, cho dù bảo hắn chống đỡ một canh giờ vẫn không hề dễ dàng.
"Đội hình như vậy, Trần Trường An gặp khó khăn lớn rồi".
"Thiếu điều phái ra cả ba vị thống soái thôi, ba vị kia chính là tâm phúc của thành chủ, đều là Động Hư cảnh tầng thứ chín đỉnh phong".
"Đúng vậy, phỏng chừng chính thành chủ cũng biết nếu phái ra ba vị này thì quá không thể nào nói nổi".
"Suy cho cùng, quy củ năm đó không phải như thế. Có điều, bản thân quy củ này do thành chủ định ra, thành chủ muốn sửa đổi, người khác không tiện nói thêm gì".
"Các ngươi nói, sau khi Trần Trường An đến, thấy được cảnh tượng này có thể nhảy dựng lên chửi đổng không?"
"Chửi đổng? Nếu đổi thành ta, có mà muốn giết chết luôn ấy".
"Hầy, chẳng có cách gì cả, tại địa bàn của người ta thì phải nghe người ta sắp xếp, yêu nghiệt như Trần Trường An cũng không ngoại lệ".
Đang lúc mọi người nghị luận hăng say, Trần Trường An nhanh chóng bay tới từ đằng xa, chỉ nháy mắt đã đi đến chiến trường.
Khi thấy bên trong đứng mười người, biểu cảm của Trần Trường An vô cùng bình tĩnh, dường như kết quả này không hề khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Sau khi tiến vào bên trong kết giới, Trần Trường An nhìn về phía Ngụy Phong Đường, dù gì thì hắn cũng không nhận ra chín người khác.
"Xem, Tu La thành chủ quả nhiên để mắt đến Trần Trường An ta".
"Đội hình như vậy quả thật không tệ", Trần Trường An cười nhạt.
"Trân Trường An, tất cả đều do thành chủ sắp xếp, chúng ta cũng không có lựa chọn khác".
"Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Một khi chấp nhận, ngươi sẽ đối mặt với mười người chúng ta cùng nhau tấn công".
"Ngươi đã thắng liên tiếp một trăm trận huy chương bạch kim, thua ở nơi này sẽ không ai nói gì".
"Nếu bây giờ ngươi muốn từ bỏ vẫn còn kịp", Ngụy Phong Đường vừa cười vừa nói.
Từ bở?
Từ trước đến giờ, đây không phải là phong cách của Trần Trường An.
"Nếu ta không nhớ lầm, chống đỡ được một canh giờ hẳn cũng xem như thông qua?”
Hả? Chống đỡ một canh giờ?
Trong lòng Ngụy Phong Đường đột nhiên chấn động, sao hắn ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Chẳng lẽ, Trần Trường An có lòng tin dựa vào thân xác của mình là có thể chống đỡ được mười người bọn họ liên thủ tấn công trong một canh giờ?
"Nhưng hôm nay ta không có tâm tình chậm rãi lăng phí thời gian".
"Mà vừa vặn, ta cũng muốn biết, thực lực chân chính của ta rốt cuộc đã đạt đến tình trạng gì rồi".
"Chư vị, chuẩn bị xong chưa?" Lời này vừa nói ra, mấy người Ngụy Phong Đường đồng loạt biến sắc. Hắn có ý gì? Trước đó Trần Trường An vẫn chưa bày ra thực lực chân chính?