Một vạn linh thạch cực phẩm?
Một vạn linh thạch cực phẩm đấy!
Thế này thì phải đền bù bao nhiêu? Cả thành Bất Quy cộng lại có thể thu thập được nhiều linh thạch như vậy sao?
“Ối mẹ ơi, nghe nói Trần Trường An có nhiều linh thạch, không ngờ hắn lại có nhiều đến mức đấy ư?”
“Ngươi nghe được thông tin này ở đâu?”
“Phòng bán đấu giá, trước khi đi vào rừng Sinh Tử, Trần Trường An đã mua một cây Bổ Linh Thảo ở phòng bán đấu giá, tốn một vạn linh thạch thượng phẩm”.
“Vãi, sao lại giàu thế?”
“Ta cho rằng lần đó đã đỉnh lắm rồi, không ngờ hôm nay hắn dứt khoát cược một vạn linh thạch cực phẩm, lần này thành chủ thành Bất Quy lỗ to rồi”.
“Đúng rồi, Trần Trường An cược gì? Tỷ lệ đặt cược là bao nhiêu?”
“Không rõ lắm, nhưng tỷ lệ đặt cược chắc chắn không thấp, cho dù là một ăn mười thì cũng là mười vạn linh thạch cực phẩm đấy”.
Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động đặt cược của Trần Trường An, cho dù thu nhập mỗi ngày của thành Bất Quy rất nhiều, nhưng cũng đâu thể gánh chịu được vụ thâm hụt nghiêm trọng đến vậy?
Quan trọng nhất là tiền cược là linh thạch cực phẩm, ai có thể lấy ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy trong thời gian ngắn chứ?
Hiện tại, Ngụy Phong Đường cũng bày ra vẻ mặt như cười mà như không cười, như khóc mà như không khóc, nói tóm lại, vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc, cực kỳ vặn vẹo.
“Khụ, khụ!”
Ngụy Phong Đường đằng hắng, hắn ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn an cảm xúc của mình, sau đó hỏi: “Không biết ngươi đặt cược cái gì?”
“À, ta cược ta thành công thăng cấp huy chương tử kim”. Bùm!
Hắn vừa nói xong, hiện trường lại sôi trào ngay lập tức, bởi vì khi mọi người đặt cược cũng để ý đến tỷ lệ cược.
Tỷ lệ đặt cược một ăn một vạn, tuy rất hấp dẫn, nhưng không ai đánh cược.
Sàn cá cược dám đưa ra tỷ lệ đặt cược như vậy là vì bọn họ chắc chắn không ai có thể thành công, người khác không làm được, Trần Trường An cũng không làm được.
Nếu thua chắc thì còn có tên ngốc nào dám cá cược nữa?
Nhưng ai có thể đoán được Trần Trường An sẽ đặt cược cho mình chứ?
Lúc này, Ngụy Phong Đường cũng ứa mồ hôi lạnh, hắn ta là người quản lý chính của chiến trường huy chương, bộ phận cá cược cũng do hắn ta phụ trách.
Làn này gây ra đại họa, hắn ta chỉ muốn đi giết hết tất cả những người chịu trách nhiệm bàn cá cược.
Tiền đặt cược như thế mà các ngươi cũng dám nhận à? Một vạn linh thạch cực phẩm, não các ngươi bị úng nước à?
“Một triệu! Một triệu linh thạch cực phẩm đấy”. “Ông trời ơi, đời này ta chưa từng nhìn thấy linh thạch cực phẩm trông ra sao, thế mà Trần Trường An đã thắng cược một triệu rồi?”
“Xong đời rồi, về sau thành Bất Quy có phải đổi họ không vậy?”
“Một triệu linh thạch cực phẩm, thế này thì thành chủ thua lỗ đến mức không còn quần lót mà mặc ấy nhỉ?”
“Dám nói thế à? Ngươi cẩn thận kẻo thành chủ giận cá chém thớt lây sang ngươi”.
“Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, người như thành chủ sao có thể chấp nhặt với ta được”.
Tiếng bàn tán xì xào của đám đông làm Ngụy Phong Đường chỉ muốn chết, biết phải trả lời thế nào đây? Liệu thành
chủ lột da mình không?
Một triệu linh thạch cực phẩm, bán mình đi cũng không đền nổi.
Hở? Không đúng!
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Ngụy Phong Đường, hắn ta sực nhớ ra cái gì.
“Trần Trường An, ngươi vừa mới nói ngươi cược mình thăng cấp huy chương tử kim đúng không?”, Ngụy Phong Đường hỏi.
“Đúng vậy”.
“Được, được, được, thế thì được”.
Nghe hắn trả lời, Ngụy Phong Đường thở phào một hơi, rồi hắn ta cười nói: “Bây giờ ngươi vẫn chưa sở hữu huy chương tử
kim, ngươi còn chưa hoàn thành phần khiêu chiến cuối cùng”.
“Vì vậy số tiền cược này tất nhiên không thể đưa cho ngươi ngay bây giờ được”.
“Khi nào ngươi thành công thăng cấp, phủ thành chủ bọn †a tự nhiên sẽ trả tiền cá cược cho ngươi”.
Một vạn linh thạch cực phẩm đấy!
Thế này thì phải đền bù bao nhiêu? Cả thành Bất Quy cộng lại có thể thu thập được nhiều linh thạch như vậy sao?
“Ối mẹ ơi, nghe nói Trần Trường An có nhiều linh thạch, không ngờ hắn lại có nhiều đến mức đấy ư?”
“Ngươi nghe được thông tin này ở đâu?”
“Phòng bán đấu giá, trước khi đi vào rừng Sinh Tử, Trần Trường An đã mua một cây Bổ Linh Thảo ở phòng bán đấu giá, tốn một vạn linh thạch thượng phẩm”.
“Vãi, sao lại giàu thế?”
“Ta cho rằng lần đó đã đỉnh lắm rồi, không ngờ hôm nay hắn dứt khoát cược một vạn linh thạch cực phẩm, lần này thành chủ thành Bất Quy lỗ to rồi”.
“Đúng rồi, Trần Trường An cược gì? Tỷ lệ đặt cược là bao nhiêu?”
“Không rõ lắm, nhưng tỷ lệ đặt cược chắc chắn không thấp, cho dù là một ăn mười thì cũng là mười vạn linh thạch cực phẩm đấy”.
Tất cả mọi người đều giật mình vì hành động đặt cược của Trần Trường An, cho dù thu nhập mỗi ngày của thành Bất Quy rất nhiều, nhưng cũng đâu thể gánh chịu được vụ thâm hụt nghiêm trọng đến vậy?
Quan trọng nhất là tiền cược là linh thạch cực phẩm, ai có thể lấy ra nhiều linh thạch cực phẩm như vậy trong thời gian ngắn chứ?
Hiện tại, Ngụy Phong Đường cũng bày ra vẻ mặt như cười mà như không cười, như khóc mà như không khóc, nói tóm lại, vẻ mặt của hắn vô cùng đặc sắc, cực kỳ vặn vẹo.
“Khụ, khụ!”
Ngụy Phong Đường đằng hắng, hắn ta hít sâu một hơi, cố gắng trấn an cảm xúc của mình, sau đó hỏi: “Không biết ngươi đặt cược cái gì?”
“À, ta cược ta thành công thăng cấp huy chương tử kim”. Bùm!
Hắn vừa nói xong, hiện trường lại sôi trào ngay lập tức, bởi vì khi mọi người đặt cược cũng để ý đến tỷ lệ cược.
Tỷ lệ đặt cược một ăn một vạn, tuy rất hấp dẫn, nhưng không ai đánh cược.
Sàn cá cược dám đưa ra tỷ lệ đặt cược như vậy là vì bọn họ chắc chắn không ai có thể thành công, người khác không làm được, Trần Trường An cũng không làm được.
Nếu thua chắc thì còn có tên ngốc nào dám cá cược nữa?
Nhưng ai có thể đoán được Trần Trường An sẽ đặt cược cho mình chứ?
Lúc này, Ngụy Phong Đường cũng ứa mồ hôi lạnh, hắn ta là người quản lý chính của chiến trường huy chương, bộ phận cá cược cũng do hắn ta phụ trách.
Làn này gây ra đại họa, hắn ta chỉ muốn đi giết hết tất cả những người chịu trách nhiệm bàn cá cược.
Tiền đặt cược như thế mà các ngươi cũng dám nhận à? Một vạn linh thạch cực phẩm, não các ngươi bị úng nước à?
“Một triệu! Một triệu linh thạch cực phẩm đấy”. “Ông trời ơi, đời này ta chưa từng nhìn thấy linh thạch cực phẩm trông ra sao, thế mà Trần Trường An đã thắng cược một triệu rồi?”
“Xong đời rồi, về sau thành Bất Quy có phải đổi họ không vậy?”
“Một triệu linh thạch cực phẩm, thế này thì thành chủ thua lỗ đến mức không còn quần lót mà mặc ấy nhỉ?”
“Dám nói thế à? Ngươi cẩn thận kẻo thành chủ giận cá chém thớt lây sang ngươi”.
“Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, người như thành chủ sao có thể chấp nhặt với ta được”.
Tiếng bàn tán xì xào của đám đông làm Ngụy Phong Đường chỉ muốn chết, biết phải trả lời thế nào đây? Liệu thành
chủ lột da mình không?
Một triệu linh thạch cực phẩm, bán mình đi cũng không đền nổi.
Hở? Không đúng!
Đột nhiên, một suy nghĩ hiện lên trong đầu Ngụy Phong Đường, hắn ta sực nhớ ra cái gì.
“Trần Trường An, ngươi vừa mới nói ngươi cược mình thăng cấp huy chương tử kim đúng không?”, Ngụy Phong Đường hỏi.
“Đúng vậy”.
“Được, được, được, thế thì được”.
Nghe hắn trả lời, Ngụy Phong Đường thở phào một hơi, rồi hắn ta cười nói: “Bây giờ ngươi vẫn chưa sở hữu huy chương tử
kim, ngươi còn chưa hoàn thành phần khiêu chiến cuối cùng”.
“Vì vậy số tiền cược này tất nhiên không thể đưa cho ngươi ngay bây giờ được”.
“Khi nào ngươi thành công thăng cấp, phủ thành chủ bọn †a tự nhiên sẽ trả tiền cá cược cho ngươi”.