“Tuy rèn sắt không khác luyện khí là bao nhưng chúng có sự khác biệt về mặt bản chất. Hắn ta đã mở ra cho mình một lối đi riêng, một con đường mới, vũ khí mà hắn ta rèn đúc ra cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với vũ khí mà luyện khí sư rèn đúc ra”.
Nói đến đây, Trần Trường An đã hiểu ra, hạt châu này của hẳn đã bị đưa cho Chùy Đế tôi rèn rồi.
“Đã đưa đi được bao lâu rồi?”
“Ừm... Khoảng trăm năm”.
Trăm năm!
Thai Châu của hắn bị Chùy Đế nện gõ những trăm năm.
Lúc này, Trần Trường An có cảm giác Thai Châu của hắn kể từ lúc rời khỏi tay hắn đã phải chịu quá nhiều khổ cực.
Không nói đâu xa, chỉ nói gần đây thôi, một viên thì bị Dược Nghịch Mệnh ném vào lò luyện đan luyện ngàn năm, còn giờ viên này thì bị Cổ Phong Hoa đưa cho Chùy Đế nện gõ trăm năm.
“Còn bao lâu nữa thì được trả về?”, Trần Trường An hỏi.
“Sắp rồi, không quá nửa tháng nữa chắc chắn sẽ được trả về”.
“Tốt, vậy nửa tháng tới ta sẽ ở lại đây”.
“Tiểu Cổ, ngươi còn không đi chuẩn bị phòng cho ta đi à?”
“Ừm, ta sai người đi chuẩn bị đây”.
ÔÕ?
Trả lời xong, Cổ Phong Hoa ngẩn người, ông ta... Ông ta lại quen với chuyện bị Trần Trường An gọi là Tiểu Cổ?
Chuyện này là sao?
Cổ Phong Hoa rất phiền muộn, rất tức giận, nhưng lại không làm được gì. “Ngươi...”
“Thôi, ta đi tìm người khác”.
Cổ Phong Hoa đứng dậy, đang định trút cơn giận này lên đầu Cổ Phượng Dao nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thôi.
Hiện tại, có vẻ như ông ta cũng không thể đắc tội vấn bối này nhà mình thì phải?
“Còn có ai còn sống không, mau lại đây!”
Cổ Phong Hoa gầm lên một tiếng làm Gổ gia phát sinh động đất.
“Có chuyện gì vậy? Đã bao nhiêu năm rồi lão tổ không hề nổi giận, lần này lẽ nào là vì hai người mới tới đây hôm nay ư?”
“Vậy phải làm gì bây giờ, hay là chúng ta đi ra ngoài trốn?” “Trốn cái rắm, ngươi trốn nổi chắc?” “Vậy, các ngươi xem thử xem ai sẽ là người đi vào trong đó bây giờ?”
“Ta không vào đâu, lão tổ đang nổi giận, người nào vào đó là người đó gặp xui xẻo”.
“Vậy ngươi đi đi!”
“Không, không, không, ta còn có việc, bận không đi được, bận không đi được”.
“Vậy ai đi?”
“Hay là...”
Nói rồi, mọi người đổ dồn lại nhìn Tam trưởng lão vừa mới trở về chưa được bao lâu.
Tam trưởng lão biến sắc, chuyện gì thế này? Tại sao mọi người đều nhìn mình?
“Ta cũng không đi được đâu, ta...”
Nói đến đây, Trần Trường An đã hiểu ra, hạt châu này của hẳn đã bị đưa cho Chùy Đế tôi rèn rồi.
“Đã đưa đi được bao lâu rồi?”
“Ừm... Khoảng trăm năm”.
Trăm năm!
Thai Châu của hắn bị Chùy Đế nện gõ những trăm năm.
Lúc này, Trần Trường An có cảm giác Thai Châu của hắn kể từ lúc rời khỏi tay hắn đã phải chịu quá nhiều khổ cực.
Không nói đâu xa, chỉ nói gần đây thôi, một viên thì bị Dược Nghịch Mệnh ném vào lò luyện đan luyện ngàn năm, còn giờ viên này thì bị Cổ Phong Hoa đưa cho Chùy Đế nện gõ trăm năm.
“Còn bao lâu nữa thì được trả về?”, Trần Trường An hỏi.
“Sắp rồi, không quá nửa tháng nữa chắc chắn sẽ được trả về”.
“Tốt, vậy nửa tháng tới ta sẽ ở lại đây”.
“Tiểu Cổ, ngươi còn không đi chuẩn bị phòng cho ta đi à?”
“Ừm, ta sai người đi chuẩn bị đây”.
ÔÕ?
Trả lời xong, Cổ Phong Hoa ngẩn người, ông ta... Ông ta lại quen với chuyện bị Trần Trường An gọi là Tiểu Cổ?
Chuyện này là sao?
Cổ Phong Hoa rất phiền muộn, rất tức giận, nhưng lại không làm được gì. “Ngươi...”
“Thôi, ta đi tìm người khác”.
Cổ Phong Hoa đứng dậy, đang định trút cơn giận này lên đầu Cổ Phượng Dao nhưng ngẫm nghĩ lại, lại thôi.
Hiện tại, có vẻ như ông ta cũng không thể đắc tội vấn bối này nhà mình thì phải?
“Còn có ai còn sống không, mau lại đây!”
Cổ Phong Hoa gầm lên một tiếng làm Gổ gia phát sinh động đất.
“Có chuyện gì vậy? Đã bao nhiêu năm rồi lão tổ không hề nổi giận, lần này lẽ nào là vì hai người mới tới đây hôm nay ư?”
“Vậy phải làm gì bây giờ, hay là chúng ta đi ra ngoài trốn?” “Trốn cái rắm, ngươi trốn nổi chắc?” “Vậy, các ngươi xem thử xem ai sẽ là người đi vào trong đó bây giờ?”
“Ta không vào đâu, lão tổ đang nổi giận, người nào vào đó là người đó gặp xui xẻo”.
“Vậy ngươi đi đi!”
“Không, không, không, ta còn có việc, bận không đi được, bận không đi được”.
“Vậy ai đi?”
“Hay là...”
Nói rồi, mọi người đổ dồn lại nhìn Tam trưởng lão vừa mới trở về chưa được bao lâu.
Tam trưởng lão biến sắc, chuyện gì thế này? Tại sao mọi người đều nhìn mình?
“Ta cũng không đi được đâu, ta...”