Đừng nói là Trấn Bắc Vương không ngờ tới, lúc này Cố Tiên Nhi cũng giật mình ra mặt, nàng ta chưa từng chứng kiến một trận chiến như vậy, uy lực như:
vậy bao giờ.
Nàng ta biết Trần Trường An rất mạnh, nhưng không có một khái niệm rõ ràng, giờ thì cuối cùng nàng ta cũng biết rồi.
Hóa ra, đây mới thật sự là cường giả!
Đối mặt với ba trăm ngàn quân, chỉ cần một nhát kiếm, không cần tới nhát kiếm thứ hail Âm!
“Tại... Tại sao?”
Trấn Bắc Vương vốn đang ngẩn người thì con ngựa ông ta cưỡi đột nhiên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, Trấn Bắc Vương ngồi trên lưng ngựa cũng vậy.
Lúc này, ông ta mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, cơ thể của ông ta đã bị chẻ làm hai nửa.
Chính là nhát kiếm vừa rồi ư?
Nhát kiếm đó không chỉ chém chết ba trăm ngàn Trấn Bắc quân mà ngay cả 'Trấn Bắc Vương cũng không may mắn thoát nạn.
“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thân là cường giả Bất Tử Cảnh, dù cho thân thể đã bị chẻ đôi nhưng ông ta vẫn không chết.
Đây chính là thực lực của cường giả Bất Tử Cảnh.
Dù Trấn Bắc Vương vẫn còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết, bởi vì Trấn Bắc Vương biết rất rõ rằng, hiện tại ông ta là cá nằm trên thớt, để mặc cho người chém giết.
“Ta nói rồi, ta tên là... Trần Trường An”, Trần Trường An cười nhạt đáp.
“Ngươi... Ngươi không phải, không phải Hóa Thần Cảnh đúng không?”
“Ngươi là cường giả Đại Đế, chắc chắn ngươi là cường giả Đại Đế”.
“Vi sao, vì sao là ta?”, trong lòng Trấn Bắc Vương hết sức không cam lòng và phẫn nộ.
Một cường giả Đại Đế lại đi ăn hiếp một Bất Tử Cảnh? Thử hỏi thiên lý ở đâu?
Huống hồ, kẻ có thù oán với ngươi là Ân Thiên Tử, ngươi tới tìm hắn ta là được mà? Tại sao tới tìm ông ta để làm gì?
“Yên tâm, không chỉ mình ngươi đâu”. “Sẽ nhanh chóng có thêm nhiều người nữa đi cùng ngươi”.
“Điều ta muốn làm là hủy diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên, để Ân Thiên Tử nếm thử mùi vị bất lực”.
“Dù có tất cả nhưng lại bị cướp đi từng chút một, chắc chắn cảm giác này sẽ không dễ chịu đâu”, Trần Trường An cười gắn nói.
“Tha cho ta đi, ta đã thành ra thế này rồi, hãy tha mạng cho ta, xin ngươi... Xin ngươi tha mạng cho ta”.
Trấn Bắc Vương không muốn chết, ông ta là Bất Tử Cảnh, còn có tuổi thọ rất dài, cho dù hiện tại thân thể không trọn vẹn nhưng ông ta vẫn còn sống.
Một khi chết rồi thì thực sự chẳng còn gì nữa.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cuộc đời của ông ta chẳng dễ gì mới phấn đấu đi được tới ngày hôm nay, bởi vậy nên vào lúc thế này, ý chí sinh tồn của ông ta lại càng mạnh hơn.
“Rất xin lỗi”.
“Ta không có thói quen tha mạng cho kẻ địch”.
Nói xong, Trần Trường An không cho Trấn Bắc Vương cơ hội mở miệng thêm lân nào nữa, một đường kiếm khí bổ thẳng vào đầu Trấn Bắc Vương.
“Đi thôi, ở phủ Trấn Bắc Vương vẫn còn một vài người đang chờ chúng ta”.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Trần Trường An chưa từng phạm sai lầm một lần nào, bởi vì sai lầm kiểu này thường sẽ là sai lầm trí mạng.
Trong thế giới cường giả là trên hết, không ai có thể đoán trước được kẻ địch mà hôm nay ngươi tha mạng liệu sẽ có kỳ ngộ gì, gặp được chuyện may mắn gì không.
Bản thân Trần Trường An không sợ, nhưng hắn có bạn bè, người nhà.
Biện pháp đảm bảo nhất chính là không có kẻ địch, có vậy thì người nhà, bạn bè mới được an toàn.
Nếu không, e là chuyện của Ngô Danh Đao sẽ còn tái diễn.
“Công tử, làm thế nào mà nhát kiếm vừa rồi của ngài lại giết sạch được cả ba trăm ngàn quân vậy?”
vậy bao giờ.
Nàng ta biết Trần Trường An rất mạnh, nhưng không có một khái niệm rõ ràng, giờ thì cuối cùng nàng ta cũng biết rồi.
Hóa ra, đây mới thật sự là cường giả!
Đối mặt với ba trăm ngàn quân, chỉ cần một nhát kiếm, không cần tới nhát kiếm thứ hail Âm!
“Tại... Tại sao?”
Trấn Bắc Vương vốn đang ngẩn người thì con ngựa ông ta cưỡi đột nhiên ngã xuống đất không đứng dậy nổi, Trấn Bắc Vương ngồi trên lưng ngựa cũng vậy.
Lúc này, ông ta mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào, cơ thể của ông ta đã bị chẻ làm hai nửa.
Chính là nhát kiếm vừa rồi ư?
Nhát kiếm đó không chỉ chém chết ba trăm ngàn Trấn Bắc quân mà ngay cả 'Trấn Bắc Vương cũng không may mắn thoát nạn.
“Rốt... Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thân là cường giả Bất Tử Cảnh, dù cho thân thể đã bị chẻ đôi nhưng ông ta vẫn không chết.
Đây chính là thực lực của cường giả Bất Tử Cảnh.
Dù Trấn Bắc Vương vẫn còn sống nhưng cũng chẳng khác gì đã chết, bởi vì Trấn Bắc Vương biết rất rõ rằng, hiện tại ông ta là cá nằm trên thớt, để mặc cho người chém giết.
“Ta nói rồi, ta tên là... Trần Trường An”, Trần Trường An cười nhạt đáp.
“Ngươi... Ngươi không phải, không phải Hóa Thần Cảnh đúng không?”
“Ngươi là cường giả Đại Đế, chắc chắn ngươi là cường giả Đại Đế”.
“Vi sao, vì sao là ta?”, trong lòng Trấn Bắc Vương hết sức không cam lòng và phẫn nộ.
Một cường giả Đại Đế lại đi ăn hiếp một Bất Tử Cảnh? Thử hỏi thiên lý ở đâu?
Huống hồ, kẻ có thù oán với ngươi là Ân Thiên Tử, ngươi tới tìm hắn ta là được mà? Tại sao tới tìm ông ta để làm gì?
“Yên tâm, không chỉ mình ngươi đâu”. “Sẽ nhanh chóng có thêm nhiều người nữa đi cùng ngươi”.
“Điều ta muốn làm là hủy diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên, để Ân Thiên Tử nếm thử mùi vị bất lực”.
“Dù có tất cả nhưng lại bị cướp đi từng chút một, chắc chắn cảm giác này sẽ không dễ chịu đâu”, Trần Trường An cười gắn nói.
“Tha cho ta đi, ta đã thành ra thế này rồi, hãy tha mạng cho ta, xin ngươi... Xin ngươi tha mạng cho ta”.
Trấn Bắc Vương không muốn chết, ông ta là Bất Tử Cảnh, còn có tuổi thọ rất dài, cho dù hiện tại thân thể không trọn vẹn nhưng ông ta vẫn còn sống.
Một khi chết rồi thì thực sự chẳng còn gì nữa.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cuộc đời của ông ta chẳng dễ gì mới phấn đấu đi được tới ngày hôm nay, bởi vậy nên vào lúc thế này, ý chí sinh tồn của ông ta lại càng mạnh hơn.
“Rất xin lỗi”.
“Ta không có thói quen tha mạng cho kẻ địch”.
Nói xong, Trần Trường An không cho Trấn Bắc Vương cơ hội mở miệng thêm lân nào nữa, một đường kiếm khí bổ thẳng vào đầu Trấn Bắc Vương.
“Đi thôi, ở phủ Trấn Bắc Vương vẫn còn một vài người đang chờ chúng ta”.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Trần Trường An chưa từng phạm sai lầm một lần nào, bởi vì sai lầm kiểu này thường sẽ là sai lầm trí mạng.
Trong thế giới cường giả là trên hết, không ai có thể đoán trước được kẻ địch mà hôm nay ngươi tha mạng liệu sẽ có kỳ ngộ gì, gặp được chuyện may mắn gì không.
Bản thân Trần Trường An không sợ, nhưng hắn có bạn bè, người nhà.
Biện pháp đảm bảo nhất chính là không có kẻ địch, có vậy thì người nhà, bạn bè mới được an toàn.
Nếu không, e là chuyện của Ngô Danh Đao sẽ còn tái diễn.
“Công tử, làm thế nào mà nhát kiếm vừa rồi của ngài lại giết sạch được cả ba trăm ngàn quân vậy?”