"Theo ý của ta, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc." "Các ngươi nghĩ thế nào?", Hồng Viên cười lạnh hỏi.
"Hahaha, đây là đương nhiên. Chẳng lẽ lại chọn một người yếu nhất làm vua Hỗn Loạn sao?"
"Tỷ thí như thế nào, nói thẳng đi".
"Ba người chúng ta đánh hay mọi người cùng tấn công, chiến đấu đến ngươi chết ta sống?"
Người kiếm ăn trong khu Hỗn Loạn có ai là người hiền lành cơ chứ, sinh tử vốn là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chiến đấu đến ngươi chết ta sống sao?
Không không không!
Đây cũng không phải là kế hoạch của Hồng Viên, mục đích của hẳn ta chỉ có một, giết tông chủ Huyết Ma Tông cùng với môn chủ Quỷ Ảnh Môn.
Về phần những người khác, đều có thể thu vào để sử dụng vào mục đích riêng của mình, muốn xưng vua toàn bộ
khu Hỗn Loạn thì đương nhiên sẽ cần nhiều nhân lực.
Nhưng những thân tín trung thành đó, Hồng Viên không có ý định buông tha những người này.
"Ta vốn định để thuộc hạ thi đấu trước, sau đó chúng ta sẽ quyết định thắng bại".
"Nhưng ta cẩn thận suy nghĩ một chút mục đích thực sự khi để bọn họ chiến đấu là gì?"
"Cuối cùng vẫn không phải là muốn xem trong ba người chúng ta thì ai mới là người có thực lực mạnh hơn sao?"
"Cho nên, ba người chúng ta trực tiếp tranh tài, người thắng làm vua".
"Người nào thẳng thì người đó chính là vua Hỗn Loạn sau này", Hồng Viên cười lạnh nói.
"Nếu đã như vậy thì còn chờ gì? Ai ra tay trước đây?", tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng hỏi.
"Hai người các ngươi cùng xông lên đi".
"Một mình ta cũng đủ đối phó với các ngươi", Hồng Viên cười lớn nói.
Hả?
Cùng tiến lên?
Sắc mặt của tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn đều biến sắc, Hồng Viên này quả thực có chút kiêu ngạo.
Mọi người đều là Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên giao chiến với nhau, mọi người đều biết thực lực của đối phương, tại sao Hồng Viên lại có tự tin như vậy?
Chẳng lẽ đã... đột phá?
Không thể nào, Hồng Viên tuyệt đối không thể nào đột phá đến Bất Tử Cảnh!
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có nghỉ ngờ, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt của Hồng Viên thực sự quá tự tin.
"Hồng Viên, không phải ngươi quá tự tin đấy chứ? Chẳng lẽ, ngươi đã đột phá đến Bất Tử Cảnh sao?", tông chủ Huyết Ma Tông thăm dò.
"Hừ, Bất Tử Cảnh? Nếu thực sự là như vậy thì hắn ta còn cần tổ chức đại hội phong vương lần này sao?", môn chủ Quỷ Ảnh Môn ở bên cạnh cũng phụ họa.
Mục đích của hai người đều chỉ muốn thăm dò thử phản ứng của Hồng Viên. Dù sao, nếu như Hồng Viên thực sự đột phá thì kết quả xem như đã được phân định, bọn họ phải lựa chọn đổi một chiến lược khác.
"Hahahahal" "Hai người các ngươi sợ à?”
"Nói cho các ngươi biết, mặc kệ tu vi của ta có đột phá hay không thì hiện tại các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Hồng Viên bật cười như điên, tiếng cười tràn đầy tự tin này khiến tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn cũng trở nên khẩn trương.
Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Hồng Viên, chỉ sợ Hồng Viên thật sự có con át chủ bài nào đó, nếu không thì sẽ không dám kiêu ngạo như vậy.
Ngay khi hai người còn đang do dự thì đám người Trần Trường An đã khoan thai bước đến.
Lần này Trần Trường An cũng không dẫn theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo hai tỷ muội Mộ Dung và Đại Hoàng.
Khi ba người và một con chó xuất hiện ở U Minh cốc, ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
"Hả? Những người này là ai? Không muốn sống nữa sao? Lại chạy đến nơi này?"
"Hai người này là sinh đôi à? Đẹp quá”.
"Hahaha, thú vị thú vị, ta thích!"
"Nếu đã chạy đến nơi này thì cũng không thể trách chúng ta được. Nhưng sao người đàn ông kia lại mang theo một con chó vậy?"
"Hahaha, ngươi sợ chúng ta đói nên mang đồ ăn đưa cho. chúng ta sao? Thịt chó, nói thật, đã lâu rồi ta chưa ăn thịt
chớ". Tiếng bàn tán của mọi người cũng lọt vào tai của ba người Hồng Viên, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, tại sao lại có người đến đây? "Có vẻ như chúng ta vẫn chưa đến muộn phải không?"
"Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, ta là..."
Trần Trường An còn chưa nói xong, đột nhiên, một bóng người trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Trần Trường An.
"Ngài... ngài là Trần Trường An?”
"Hahaha, đây là đương nhiên. Chẳng lẽ lại chọn một người yếu nhất làm vua Hỗn Loạn sao?"
"Tỷ thí như thế nào, nói thẳng đi".
"Ba người chúng ta đánh hay mọi người cùng tấn công, chiến đấu đến ngươi chết ta sống?"
Người kiếm ăn trong khu Hỗn Loạn có ai là người hiền lành cơ chứ, sinh tử vốn là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chiến đấu đến ngươi chết ta sống sao?
Không không không!
Đây cũng không phải là kế hoạch của Hồng Viên, mục đích của hẳn ta chỉ có một, giết tông chủ Huyết Ma Tông cùng với môn chủ Quỷ Ảnh Môn.
Về phần những người khác, đều có thể thu vào để sử dụng vào mục đích riêng của mình, muốn xưng vua toàn bộ
khu Hỗn Loạn thì đương nhiên sẽ cần nhiều nhân lực.
Nhưng những thân tín trung thành đó, Hồng Viên không có ý định buông tha những người này.
"Ta vốn định để thuộc hạ thi đấu trước, sau đó chúng ta sẽ quyết định thắng bại".
"Nhưng ta cẩn thận suy nghĩ một chút mục đích thực sự khi để bọn họ chiến đấu là gì?"
"Cuối cùng vẫn không phải là muốn xem trong ba người chúng ta thì ai mới là người có thực lực mạnh hơn sao?"
"Cho nên, ba người chúng ta trực tiếp tranh tài, người thắng làm vua".
"Người nào thẳng thì người đó chính là vua Hỗn Loạn sau này", Hồng Viên cười lạnh nói.
"Nếu đã như vậy thì còn chờ gì? Ai ra tay trước đây?", tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng hỏi.
"Hai người các ngươi cùng xông lên đi".
"Một mình ta cũng đủ đối phó với các ngươi", Hồng Viên cười lớn nói.
Hả?
Cùng tiến lên?
Sắc mặt của tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn đều biến sắc, Hồng Viên này quả thực có chút kiêu ngạo.
Mọi người đều là Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín, huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên giao chiến với nhau, mọi người đều biết thực lực của đối phương, tại sao Hồng Viên lại có tự tin như vậy?
Chẳng lẽ đã... đột phá?
Không thể nào, Hồng Viên tuyệt đối không thể nào đột phá đến Bất Tử Cảnh!
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều có nghỉ ngờ, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt của Hồng Viên thực sự quá tự tin.
"Hồng Viên, không phải ngươi quá tự tin đấy chứ? Chẳng lẽ, ngươi đã đột phá đến Bất Tử Cảnh sao?", tông chủ Huyết Ma Tông thăm dò.
"Hừ, Bất Tử Cảnh? Nếu thực sự là như vậy thì hắn ta còn cần tổ chức đại hội phong vương lần này sao?", môn chủ Quỷ Ảnh Môn ở bên cạnh cũng phụ họa.
Mục đích của hai người đều chỉ muốn thăm dò thử phản ứng của Hồng Viên. Dù sao, nếu như Hồng Viên thực sự đột phá thì kết quả xem như đã được phân định, bọn họ phải lựa chọn đổi một chiến lược khác.
"Hahahahal" "Hai người các ngươi sợ à?”
"Nói cho các ngươi biết, mặc kệ tu vi của ta có đột phá hay không thì hiện tại các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta".
Hồng Viên bật cười như điên, tiếng cười tràn đầy tự tin này khiến tông chủ Huyết Ma Tông và môn chủ Quỷ Ảnh Môn cũng trở nên khẩn trương.
Dựa vào sự hiểu biết của bọn họ về Hồng Viên, chỉ sợ Hồng Viên thật sự có con át chủ bài nào đó, nếu không thì sẽ không dám kiêu ngạo như vậy.
Ngay khi hai người còn đang do dự thì đám người Trần Trường An đã khoan thai bước đến.
Lần này Trần Trường An cũng không dẫn theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo hai tỷ muội Mộ Dung và Đại Hoàng.
Khi ba người và một con chó xuất hiện ở U Minh cốc, ngay lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
"Hả? Những người này là ai? Không muốn sống nữa sao? Lại chạy đến nơi này?"
"Hai người này là sinh đôi à? Đẹp quá”.
"Hahaha, thú vị thú vị, ta thích!"
"Nếu đã chạy đến nơi này thì cũng không thể trách chúng ta được. Nhưng sao người đàn ông kia lại mang theo một con chó vậy?"
"Hahaha, ngươi sợ chúng ta đói nên mang đồ ăn đưa cho. chúng ta sao? Thịt chó, nói thật, đã lâu rồi ta chưa ăn thịt
chớ". Tiếng bàn tán của mọi người cũng lọt vào tai của ba người Hồng Viên, bọn họ cũng rất ngạc nhiên, tại sao lại có người đến đây? "Có vẻ như chúng ta vẫn chưa đến muộn phải không?"
"Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, ta là..."
Trần Trường An còn chưa nói xong, đột nhiên, một bóng người trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Trần Trường An.
"Ngài... ngài là Trần Trường An?”