“Công tử, chỉ bằng để ta, thực lực của ta còn chưa tới Hóa Thần Cảnh nên không thành vấn đề”, Cố Tiên Nhi nói.
“Tuy ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng ở đây không thích hợp cho ngươi ra tay”.
“Vẫn nên để ta”.
Tu vi của Trần Trường An chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa còn là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hàng thật giá thật, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Chẳng qua là chiến lực thực sự mạnh đến cỡ nào thì bây giờ Trần Trường An cũng không rõ, còn cần kiểm chứng một phen mới biết được.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trường An đi tới chiến trường huy chương.
Không thể không nói, e rắng chiến trường huy chương này là nơi náo nhiệt nhất thành Bất Quy.
Có thể hình dung cảnh tượng ở đây như biển người mênh mông bởi vì nơi đây không chỉ thấy chiến đấu mà còn có thể tham gia đặt cược.
Rất nhiều người muốn dựa vào cách này để kiếm một ít linh thạch, dù sao ở trong thành Bất Quy ngày nào cũng phải trả linh thạch, không có thì sẽ bị đuổi đi.
Khi Trần Trường An tiến vào tiền thính, bên trong đã chật kín người.
“Chao ôi, người mới nè”.
“Hôm qua ta có nghe nói về tên này, mới tới mà vẫn còn sống khỏe nhỉ?”
“Hôm qua mới tới ư? Thú vị đấy, lẽ nào hẳn định tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương sao?”
“Chậc, thanh niên dạo này thật gan dạ, sợ rằng không thể đứng thẳng xuống lôi đài nữa là”.
Xung quanh đầy tiếng bàn tán của mọi người, Trần Trường An chẳng thèm quan tâm mà đi thẳng tới chỗ đăng ký.
“Ta muốn đăng ký tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương”.
Nhân viên phụ trách đăng ký ngẩng đầu nhìn Trần Trường An rồi liếc mắt nói: “Trước tiên hãy kiểm tra tu vi một chút”.
“Được”. “Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hả?”
“Đủ tiêu chuẩn phát cho ngươi huy chương thanh đồng, nói cho ta biết tên tuổi để đăng ký nào”.
“Trần Trường An”.
“Được, đây là huy chương thanh đồng của ngươi, ngươi đã có thể đi, lầu hai là đấu trường của huy chương thanh đồng”.
Trần Trường An không ngờ tới đây đăng ký lại đơn giản như vậy, kiểm tra chút tu vi rồi đăng ký một cái tên là xong.
Trần Trường An cầm huy chương thanh đồng của mình đi thẳng lên đấu trường ở tầng hai.
Đấu trường của huy chương thanh đồng không có quá nhiều khán giả, dù sao cấp bậc chiến đấu này cũng chẳng có gì hay ho.
“Ngươi đến để thi đấu à?”
“Ừ, ta muốn hỏi là người có huy chương thanh đồng ở đây đủ một trăm không?”, Trần Trường An hỏi.
Hả?
Hắn vừa nói thế, nhân viên quản lý sửng sốt, thằng oắt này có ý gì? Định thăng cấp hả?
“Yên tâm, lúc nào cũng có người hết, chỉ coi ngươi đánh được bao nhiêu thôi”, nhân viên quản lý cười nói.
“Có thể sắp xếp bọn họ cùng lên sàn không?” “Ta sợ lãng phí thời gian”. Hả?
Cùng lên sàn hả?
“Tuy ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng ở đây không thích hợp cho ngươi ra tay”.
“Vẫn nên để ta”.
Tu vi của Trần Trường An chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa còn là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hàng thật giá thật, điểm này không cần phải nghi ngờ.
Chẳng qua là chiến lực thực sự mạnh đến cỡ nào thì bây giờ Trần Trường An cũng không rõ, còn cần kiểm chứng một phen mới biết được.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Trần Trường An đi tới chiến trường huy chương.
Không thể không nói, e rắng chiến trường huy chương này là nơi náo nhiệt nhất thành Bất Quy.
Có thể hình dung cảnh tượng ở đây như biển người mênh mông bởi vì nơi đây không chỉ thấy chiến đấu mà còn có thể tham gia đặt cược.
Rất nhiều người muốn dựa vào cách này để kiếm một ít linh thạch, dù sao ở trong thành Bất Quy ngày nào cũng phải trả linh thạch, không có thì sẽ bị đuổi đi.
Khi Trần Trường An tiến vào tiền thính, bên trong đã chật kín người.
“Chao ôi, người mới nè”.
“Hôm qua ta có nghe nói về tên này, mới tới mà vẫn còn sống khỏe nhỉ?”
“Hôm qua mới tới ư? Thú vị đấy, lẽ nào hẳn định tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương sao?”
“Chậc, thanh niên dạo này thật gan dạ, sợ rằng không thể đứng thẳng xuống lôi đài nữa là”.
Xung quanh đầy tiếng bàn tán của mọi người, Trần Trường An chẳng thèm quan tâm mà đi thẳng tới chỗ đăng ký.
“Ta muốn đăng ký tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương”.
Nhân viên phụ trách đăng ký ngẩng đầu nhìn Trần Trường An rồi liếc mắt nói: “Trước tiên hãy kiểm tra tu vi một chút”.
“Được”. “Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hả?”
“Đủ tiêu chuẩn phát cho ngươi huy chương thanh đồng, nói cho ta biết tên tuổi để đăng ký nào”.
“Trần Trường An”.
“Được, đây là huy chương thanh đồng của ngươi, ngươi đã có thể đi, lầu hai là đấu trường của huy chương thanh đồng”.
Trần Trường An không ngờ tới đây đăng ký lại đơn giản như vậy, kiểm tra chút tu vi rồi đăng ký một cái tên là xong.
Trần Trường An cầm huy chương thanh đồng của mình đi thẳng lên đấu trường ở tầng hai.
Đấu trường của huy chương thanh đồng không có quá nhiều khán giả, dù sao cấp bậc chiến đấu này cũng chẳng có gì hay ho.
“Ngươi đến để thi đấu à?”
“Ừ, ta muốn hỏi là người có huy chương thanh đồng ở đây đủ một trăm không?”, Trần Trường An hỏi.
Hả?
Hắn vừa nói thế, nhân viên quản lý sửng sốt, thằng oắt này có ý gì? Định thăng cấp hả?
“Yên tâm, lúc nào cũng có người hết, chỉ coi ngươi đánh được bao nhiêu thôi”, nhân viên quản lý cười nói.
“Có thể sắp xếp bọn họ cùng lên sàn không?” “Ta sợ lãng phí thời gian”. Hả?
Cùng lên sàn hả?