Túc Kỳ mệt nhoài, vươn tay kéo chăn che lại cơ thể trần trụi, chi chít các dấu vết xanh tím rải dài từ trên cổ xuống tận bắp đùi. Hai chân cô run lẩy bẩy, đến mức không thể khép lại nổi, mồ hôi ướt đẫm dính bết cả vào vài sợi tóc con.
Hoắc Kiến Trương vẫn đưa tay vuốt tóc cô một cách trìu mến, hai mắt lim dim tận hưởng cảm giác âu yếm hiếm có này. Mỗi lần ôm Túc Kỳ vào trong lòng, anh đều cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều. Làn da mềm mại dưới tay được anh chu du khắp nơi, thỉnh thoảng lai cúi xuống, hé miệng cắn lên má, lên ngực cô trêu chọc.
- Đừng! Anh tránh ra một chút đi!
Túc Kỳ khó chịu đẩy miệng Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, hai bên lông mày chau lại tỏ vẻ không vui. Thường ngày, sau khi ân ái xong, cô đều nằm cuộn tròn trong lòng Hoắc Kiến Trương, vòng tay ôm lấy bụng anh mà ngủ. Nay cô lại đẩy anh ra, quay đầu đi nơi khác, thật không khỏi khiến Hoắc Kiến Trương không suy nghĩ.
Anh nén đau ở tay, kéo Túc Kỳ sát lại mình, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, không cho phép quay đi nơi khác.
- Thái độ đấy của em là gì?
Nhận ra giọng nói của anh có chút khác thường, Túc Kỳ vẫn chẳng thèm để mắt, lại gạt tay anh ra khỏi cằm nhưng vẫn bị Hoắc Kiến Trương giữ chặt. Tầm mắt của anh phủ đầy thống giận, những tia máu đỏ quạch dần dần nổi rõ.
- Hả? Sao tôi hỏi em không trả lời? Bị câm rồi à?
Túc Kỳ không chịu được nữa, vùng vằng giận dỗi đẩy Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, quay sang lừ anh:
- Anh nói anh nhớ tôi, nhớ cái con khỉ gì! Anh nhớ thân thể của tôi thì có!
Hoắc Kiến Trương thoáng đờ đẫn trong phút chốc, ngơ ngác nói lại:
- Thì tôi có nói với em, tôi nhớ em, nhớ cả cơ thể của em mà!
Trong đầu anh nổ một cái bùm, phụ nữ thật sự khó hiểu. Lúc được anh âu yếm thì quấn quýt yêu thương, thỏa mãn xong thái độ lại thay đổi ngoạn mục. Hoắc Kiến Trương mờ mịt vươn tay kéo Túc Kỳ lại, đành nén lòng tự tôn mà năn nỉ cô:
- Ngoan nào! Em không cảm thấy tự hào vì là người phụ nữ đầu tiên cướp mất đời trai bao năm gìn giữ của tôi à, Huệ Phi? Ơ… Chết mẹ rồi!
- Huệ - Phi?
Túc Kỳ quay phắt lại, nhấn mạnh từng chữ. Mặt mũi Hoắc Kiến Trương trở nên tái mét, giơ hai tay lắc đầu lia lịa.
- Không phải tôi nói!
Trong người Túc Kỳ nóng như lửa đốt, tức giận trợn mắt mắng người đàn ông đáng ghét trước mặt:
- Vâng, thưa ngài Thượng tướng! Không phải anh nói nhưng chính cái miệng của anh thốt ra đấy!
Cô giận dữ đem quần áo mặc lại, nhưng bị Hoắc Kiến Trương kéo trở vào, hung hăng đè xuống dưới thân, cắn mạnh lên bầu ngực nảy lửa.
- Cút ra! Đừng có xem tôi là công cụ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của anh. Tôi đâu phải nơi công cộng để anh phát tiết mọi lúc!
Túc Kỳ đã bị câu nói của anh chọc giận thật sự. Phụ nữ khi mang thai tính cách thay đổi rất nhiều, thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, chỉ cần một hành động nhỏ bé của người khác cũng làm nảy sinh sinh tâm trạng khó chịu.
Nhưng khổ nỗi, Hoắc Kiến Trương không hề hay biết điều ấy. Hôm nay anh lại trót dại, chẳng hiểu sao lỡ gọi tên Huệ Phi, làm sắc mặt của Túc Kỳ thay đổi hẳn.
Hoắc Kiến Trương ngậm ngùi buông Túc Kỳ ra, bất lực nhìn cô mặc váy áo, sắp sửa bỏ đi lần nữa.
- Đừng đi! Ở lại đây với tôi!
- Anh gọi Huệ Phi của anh tới đó!
Túc Kỳ làu bàu mắng.
Hoắc Kiến Trương sắp mất kiên nhẫn, tay gồng cơ làm gân xanh nổi cả lên, ngữ điệu đã có chút lạc đi:
- Đừng nhắc đến Huệ Phi ở đây.
Nghe anh nói vậy, Túc Kỳ càng cảm thấy vô lý. Cô nhún vai, tỏ ý châm chọc đáp:
- Ồ, thế sao! Chính anh là người mở miệng trước cơ mà!
- Em im ngay! Không phải em đã gϊếŧ chết Huệ Phi rồi à? Em còn dám to mồm thách thức tôi?
Hoắc Kiến Trương nổi nóng, không tự chủ được lời nói liền gầm lên. Người phụ nữ không biết điều này lại cứ muốn chọc giận anh, phải làm anh điên lên mới chịu. Thực chất, tuy lỡ miệng nói vậy nhưng trong lòng anh từ lâu vốn đã không tồn tại suy nghĩ đen tối kia nữa. Tiếp xúc với Túc Kỳ được thời gian, anh đã hiểu con người cô phần nào.
Túc Kỳ tự ái, đưa tay quệt ngang mắt. Lý trí của cô lúc ấy chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ: Hoắc Kiến Trương không hề tin cô. Những lời yêu thương, âu yếm anh nói đều chỉ diễn ra vào lúc hai người quan hệ nam nữ.
Sau khi mặc xong đồ, Túc Kỳ sụt sịt, điều chỉnh hô hấp lấy lại bình tĩnh:
- Tôi sẽ về nước vào ngày mai. Còn anh, sống chết thế nào tôi cóc thèm quan tâm nữa!
Lời này như quả bom hẹn giờ, phút chốc nổ đoàng trong đầu anh. Túc Kỳ trở về nước, anh sẽ nhớ cô phát điên đến nhường nào. Hoắc Kiến Trương lật đật bước xuống đất, níu lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Kỳ, lắc đầu phản đối:
- Nhân danh Thượng tướng của đất nước, lệnh cho em phải ở lại đây chăm sóc tôi!
Túc Kỳ hất tay anh ra, nhăn mặt đáp:
- Hoắc Kiến Trương, mỗi một công dân trên đất nước này đều có quyền tự do. Anh thân là Thượng tướng mà dám ép buộc người dân của mình, tôi thật lấy làm thất vọng đấy.
Không khí giữa hai người ngày càng diễn ra rất căng thẳng. Hoắc Kiến Trương vẫn nắm chặt tay nhỏ Túc Kỳ, dây dưa không để cho cô rời đi.
- Em làm sao thế? Tôi đã gây ra chuyện gì có lỗi với em chứ?
- Tránh ra!
Túc Kỳ hừ lạnh.
- Anh chính là đồ đầu gỗ, đồ con rùa óc heo ngốc nghếch!
Dứt lời, Túc Kỳ vùng vằng bỏ đi. Hoắc Kiến Trương vừa muốn chạy theo liền bị các bác sĩ giữ lại, ép quay trở vào phòng để thay băng. Cho đến thời điểm này, anh vẫn ngây thơ không hiểu lý do vì sao Túc Kỳ lại giận mình. Khuôn mặt tuấn mỹ nghệt ra, đờ đẫn như người mất hồn. Khi bác sĩ tháo băng, sát trùng lại các vết thương anh cũng không còn cảm thấy đau nữa!
Hoắc Kiến Trương vẫn đưa tay vuốt tóc cô một cách trìu mến, hai mắt lim dim tận hưởng cảm giác âu yếm hiếm có này. Mỗi lần ôm Túc Kỳ vào trong lòng, anh đều cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều. Làn da mềm mại dưới tay được anh chu du khắp nơi, thỉnh thoảng lai cúi xuống, hé miệng cắn lên má, lên ngực cô trêu chọc.
- Đừng! Anh tránh ra một chút đi!
Túc Kỳ khó chịu đẩy miệng Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, hai bên lông mày chau lại tỏ vẻ không vui. Thường ngày, sau khi ân ái xong, cô đều nằm cuộn tròn trong lòng Hoắc Kiến Trương, vòng tay ôm lấy bụng anh mà ngủ. Nay cô lại đẩy anh ra, quay đầu đi nơi khác, thật không khỏi khiến Hoắc Kiến Trương không suy nghĩ.
Anh nén đau ở tay, kéo Túc Kỳ sát lại mình, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, không cho phép quay đi nơi khác.
- Thái độ đấy của em là gì?
Nhận ra giọng nói của anh có chút khác thường, Túc Kỳ vẫn chẳng thèm để mắt, lại gạt tay anh ra khỏi cằm nhưng vẫn bị Hoắc Kiến Trương giữ chặt. Tầm mắt của anh phủ đầy thống giận, những tia máu đỏ quạch dần dần nổi rõ.
- Hả? Sao tôi hỏi em không trả lời? Bị câm rồi à?
Túc Kỳ không chịu được nữa, vùng vằng giận dỗi đẩy Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, quay sang lừ anh:
- Anh nói anh nhớ tôi, nhớ cái con khỉ gì! Anh nhớ thân thể của tôi thì có!
Hoắc Kiến Trương thoáng đờ đẫn trong phút chốc, ngơ ngác nói lại:
- Thì tôi có nói với em, tôi nhớ em, nhớ cả cơ thể của em mà!
Trong đầu anh nổ một cái bùm, phụ nữ thật sự khó hiểu. Lúc được anh âu yếm thì quấn quýt yêu thương, thỏa mãn xong thái độ lại thay đổi ngoạn mục. Hoắc Kiến Trương mờ mịt vươn tay kéo Túc Kỳ lại, đành nén lòng tự tôn mà năn nỉ cô:
- Ngoan nào! Em không cảm thấy tự hào vì là người phụ nữ đầu tiên cướp mất đời trai bao năm gìn giữ của tôi à, Huệ Phi? Ơ… Chết mẹ rồi!
- Huệ - Phi?
Túc Kỳ quay phắt lại, nhấn mạnh từng chữ. Mặt mũi Hoắc Kiến Trương trở nên tái mét, giơ hai tay lắc đầu lia lịa.
- Không phải tôi nói!
Trong người Túc Kỳ nóng như lửa đốt, tức giận trợn mắt mắng người đàn ông đáng ghét trước mặt:
- Vâng, thưa ngài Thượng tướng! Không phải anh nói nhưng chính cái miệng của anh thốt ra đấy!
Cô giận dữ đem quần áo mặc lại, nhưng bị Hoắc Kiến Trương kéo trở vào, hung hăng đè xuống dưới thân, cắn mạnh lên bầu ngực nảy lửa.
- Cút ra! Đừng có xem tôi là công cụ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của anh. Tôi đâu phải nơi công cộng để anh phát tiết mọi lúc!
Túc Kỳ đã bị câu nói của anh chọc giận thật sự. Phụ nữ khi mang thai tính cách thay đổi rất nhiều, thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, chỉ cần một hành động nhỏ bé của người khác cũng làm nảy sinh sinh tâm trạng khó chịu.
Nhưng khổ nỗi, Hoắc Kiến Trương không hề hay biết điều ấy. Hôm nay anh lại trót dại, chẳng hiểu sao lỡ gọi tên Huệ Phi, làm sắc mặt của Túc Kỳ thay đổi hẳn.
Hoắc Kiến Trương ngậm ngùi buông Túc Kỳ ra, bất lực nhìn cô mặc váy áo, sắp sửa bỏ đi lần nữa.
- Đừng đi! Ở lại đây với tôi!
- Anh gọi Huệ Phi của anh tới đó!
Túc Kỳ làu bàu mắng.
Hoắc Kiến Trương sắp mất kiên nhẫn, tay gồng cơ làm gân xanh nổi cả lên, ngữ điệu đã có chút lạc đi:
- Đừng nhắc đến Huệ Phi ở đây.
Nghe anh nói vậy, Túc Kỳ càng cảm thấy vô lý. Cô nhún vai, tỏ ý châm chọc đáp:
- Ồ, thế sao! Chính anh là người mở miệng trước cơ mà!
- Em im ngay! Không phải em đã gϊếŧ chết Huệ Phi rồi à? Em còn dám to mồm thách thức tôi?
Hoắc Kiến Trương nổi nóng, không tự chủ được lời nói liền gầm lên. Người phụ nữ không biết điều này lại cứ muốn chọc giận anh, phải làm anh điên lên mới chịu. Thực chất, tuy lỡ miệng nói vậy nhưng trong lòng anh từ lâu vốn đã không tồn tại suy nghĩ đen tối kia nữa. Tiếp xúc với Túc Kỳ được thời gian, anh đã hiểu con người cô phần nào.
Túc Kỳ tự ái, đưa tay quệt ngang mắt. Lý trí của cô lúc ấy chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ: Hoắc Kiến Trương không hề tin cô. Những lời yêu thương, âu yếm anh nói đều chỉ diễn ra vào lúc hai người quan hệ nam nữ.
Sau khi mặc xong đồ, Túc Kỳ sụt sịt, điều chỉnh hô hấp lấy lại bình tĩnh:
- Tôi sẽ về nước vào ngày mai. Còn anh, sống chết thế nào tôi cóc thèm quan tâm nữa!
Lời này như quả bom hẹn giờ, phút chốc nổ đoàng trong đầu anh. Túc Kỳ trở về nước, anh sẽ nhớ cô phát điên đến nhường nào. Hoắc Kiến Trương lật đật bước xuống đất, níu lấy bàn tay nhỏ bé của Túc Kỳ, lắc đầu phản đối:
- Nhân danh Thượng tướng của đất nước, lệnh cho em phải ở lại đây chăm sóc tôi!
Túc Kỳ hất tay anh ra, nhăn mặt đáp:
- Hoắc Kiến Trương, mỗi một công dân trên đất nước này đều có quyền tự do. Anh thân là Thượng tướng mà dám ép buộc người dân của mình, tôi thật lấy làm thất vọng đấy.
Không khí giữa hai người ngày càng diễn ra rất căng thẳng. Hoắc Kiến Trương vẫn nắm chặt tay nhỏ Túc Kỳ, dây dưa không để cho cô rời đi.
- Em làm sao thế? Tôi đã gây ra chuyện gì có lỗi với em chứ?
- Tránh ra!
Túc Kỳ hừ lạnh.
- Anh chính là đồ đầu gỗ, đồ con rùa óc heo ngốc nghếch!
Dứt lời, Túc Kỳ vùng vằng bỏ đi. Hoắc Kiến Trương vừa muốn chạy theo liền bị các bác sĩ giữ lại, ép quay trở vào phòng để thay băng. Cho đến thời điểm này, anh vẫn ngây thơ không hiểu lý do vì sao Túc Kỳ lại giận mình. Khuôn mặt tuấn mỹ nghệt ra, đờ đẫn như người mất hồn. Khi bác sĩ tháo băng, sát trùng lại các vết thương anh cũng không còn cảm thấy đau nữa!