Túc Kỳ! Em làm tốt lắm! Tuyệt, rất tuyệt vời!Trần Phong giơ một ngón tay cái lên trước mặt, nức nở khen ngợi Túc Kỳ. Ngay khi hai chân cô chạm đất, toàn bộ trường quay đều vỗ tay ca ngợi hết sức rầm rộ. Người vui nhất lúc này chính là Mã Phi, trong lòng vừa suиɠ sướиɠ vừa tự hào hết mực. Cô đã từng làm quản lý cho nhiều diễn viên nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn. Còn để ở bên đồng hành lâu dài và thân thiết như thế này, có lẽ Túc Kỳ là người duy nhất.
Trước những lời khen ngợi của họ, Túc Kỳ chỉ nở nụ cười rất đỗi lịch sự, cúi đầu cảm ơn. Nhưng lúc này, tâm trạng của cô đã trầm lắng hẳn xuống, không còn dáng vẻ hào hứng và mong chờ như mọi khi.
- Anh Trần Phong, em có thể trao đổi qua với anh một số vấn đề được không?
Cô vừa tháo đai an toàn, vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Phong dò hỏi. Trần Phong đang mải xem lại đoạn quay phim của Túc Kỳ, nét mặt khoái chí vẫn còn hiện rõ, lập tức gật đầu đồng ý:
- Được! Đến phòng chờ đi, anh sẽ vào sau!
Hiểu Hương Hương đã ngồi sẵn ở đó, trên tay còn cầm ly cà phê ấm vừa mới pha, uống chưa được quá nửa. Nhác thấy Túc Kỳ bước vào, Hiểu Hương Hương điềm tĩnh mở lời trước:
- Cô khiến tôi khá bất ngờ đấy! Thật không thể tin, một diễn viên trong nước như cô lại có bản lĩnh đến vậy!
- Cảm ơn chị! Tôi còn phải học hỏi nhiều!
Túc Kỳ nhẹ giọng đáp.
Trần Phong cũng đã có mặt, ngồi xuống đối diện Túc Kỳ, chờ cô trình bày.
Hai bàn tay Túc Kỳ nắm lại thật chặt. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Phong, quả quyết nói:
- Mong anh thứ lỗi! Em sẽ không tham gia đóng phim!
- Hả? Túc Kỳ, em có biết mình đang nói gì không đấy?
Trần Phong sửng sốt, trợn tròn hai mắt lên nhìn nữ diễn viên trước mặt. Trong lòng anh âm ỉ gợn sóng, nhất thời rơi vào trạng thái ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngồi bên cạnh Túc Kỳ, Hiểu Hương Hương cũng kinh ngạc không kém. Trước đây vài phút, người con gái này còn rất tự tin cơ mà?
Túc Kỳ căn chặt môi, ruột gan cô đã nóng như lửa đốt.
- Em thành thực xin lỗi. Em có việc gấp, phải bay sang Ucab càng sớm càng tốt. Mặc dù việc này có đường đột với anh, nhưng mong anh thông cảm.
- Ucab? Cô có biết bên đó đang xảy ra chiến tranh hay không?
Hiểu Hương Hương nhíu mày hỏi Túc Kỳ, cảm thấy hơi lạ trước câu trả lời này của cô.
Túc Kỳ vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Tôi biết! Nhưng một người bạn của tôi đang gặp nguy hiểm, sống chết chưa rõ. Tôi… không thể bỏ mặc anh ấy!
Không khí trong phòng khách lúc này đã trầm hẳn xuống. Vì Túc Kỳ đã từ chối nên Trần Phong cũng không dám dài dòng. Anh chỉ thở dài, sau đó gật đầu đồng ý. Bỏ lỡ một nhân tài như Túc Kỳ, ắt sẽ là niềm hối tiếc nhất trong sự nghiệp đào tạo phim điện ảnh của anh.
Hiểu Hương Hương vẫn giữ nét mặt bình thản. Cô nghiêng đầu nhìn Túc Kỳ, tiếp tục giải thích:
- Đường bay quốc tế để sang Ucab đã bị đóng băng. Cô thừa biết điều này cơ mà?
Lẽ dĩ nhiên, Túc Kỳ thừa hiểu. Nhưng cô tin chắc rằng mình sẽ có cách để bay được sang Ucab. Thấy Túc Kỳ im lặng không đáp, Hiểu Hương Hương đứng dậy, đặt tách cà phê đã nguội xuống bàn, nhàn nhạt bổ sung thêm:
- Đi theo tôi! Hiểu Hương Hương tôi đây vì ngưỡng mộ bản lĩnh của cô, nên tôi sẽ giúp cô!
…
Japanit nhíu mặt lông mày, nhìn bản thống kê các chỉ số máu và mức độ nguy hiểm của các vết thương trên người Hoắc Kiến Trương mà trống ngực đập thình thịch. Nguy rồi, cơ sở y tế của họ có hạn, lấy đâu nhiều máu và thận phù hợp để mà cấy ghép cho vị Thượng tướng quyền lực kia.
Phía bên quân đội nước Vân, Quân Dư Sinh đang gấp rút cử một đội ngũ y bác sĩ tài giỏi nhất sang đây hỗ trợ, dự tính đoàn đi sẽ khởi hành vào ba giờ chiều nay.
- Bác sĩ! Thủ trưởng Meghan đã tới!
Sắc mặt Meghan hết sức khó coi. Ông ta đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, nơi Hoắc Kiến Trương đang thở oxy, trầm giọng nói:
- Nhất định phải ghép thận?
Japanit gật đầu, đáp:
- Cả hai quả thận đều bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu cắt bỏ một bên, quả thận còn lại sẽ không đủ sức chống chọi cho cả cơ thể. Vì vậy, chúng ta bắt buộc phải ghép thận!
Meghan vò đầu bứt tai, tiếp tục hỏi thêm:
- Ông không tìm được ai có khả năng ghép sao?
Nếu chẳng nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn như Japanit đã nói, vậy thì đất nước Ucab chắc chắn sẽ bị nước Vân xử đẹp.
Trầm ngâm một lát, Japanit thở dài, gương mặt hết sức mệt mỏi:
- Nhóm máu của ngài ấy… là nhóm máu AB âm tính, chỉ số hiếm gặp chỉ chiếm 0, 6 phần trăm! Chúng tôi… cũng đành bó tay!
- AB âm tính? Ông chắc chắn chứ?
Meghan đột ngột hỏi vặn lại, ánh mắt lấp lánh xen chút hy vọng mỏng manh. Sau khi được Japanit xác nhận, Meghan lập tức kêu lên:
- Cháu gái của tôi sở hữu nhóm máu AB âm tính. Tôi sẽ thông báo với con bé, nếu nó đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành ghép thận!
Cả bệnh viện đều đờ người trong giây lát. Thủ trưởng lại hy sinh cháu gái mình chỉ để hiến một bên quả thận cho người không quen biết ư?
Tuy nhiên, ý Meghan đã quyết, không ai có thể ngăn cản được. Ông gật đầu, khẳng định chắc chắn hơn nữa:
- Đúng vậy! Con bé là phụ nữ, mất đi một quả thận không ảnh hưởng gì nhiều. Chờ sau khi Hoắc Kiến Trương tỉnh dậy, tôi sẽ gả con bé cho cậu ấy. Với quyền lực của Hoắc Kiến Trương, con bé sẽ không phải chịu thiệt thòi! Cứ quyết như vậy đi!
Trước những lời khen ngợi của họ, Túc Kỳ chỉ nở nụ cười rất đỗi lịch sự, cúi đầu cảm ơn. Nhưng lúc này, tâm trạng của cô đã trầm lắng hẳn xuống, không còn dáng vẻ hào hứng và mong chờ như mọi khi.
- Anh Trần Phong, em có thể trao đổi qua với anh một số vấn đề được không?
Cô vừa tháo đai an toàn, vừa đưa mắt nhìn về phía Trần Phong dò hỏi. Trần Phong đang mải xem lại đoạn quay phim của Túc Kỳ, nét mặt khoái chí vẫn còn hiện rõ, lập tức gật đầu đồng ý:
- Được! Đến phòng chờ đi, anh sẽ vào sau!
Hiểu Hương Hương đã ngồi sẵn ở đó, trên tay còn cầm ly cà phê ấm vừa mới pha, uống chưa được quá nửa. Nhác thấy Túc Kỳ bước vào, Hiểu Hương Hương điềm tĩnh mở lời trước:
- Cô khiến tôi khá bất ngờ đấy! Thật không thể tin, một diễn viên trong nước như cô lại có bản lĩnh đến vậy!
- Cảm ơn chị! Tôi còn phải học hỏi nhiều!
Túc Kỳ nhẹ giọng đáp.
Trần Phong cũng đã có mặt, ngồi xuống đối diện Túc Kỳ, chờ cô trình bày.
Hai bàn tay Túc Kỳ nắm lại thật chặt. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Phong, quả quyết nói:
- Mong anh thứ lỗi! Em sẽ không tham gia đóng phim!
- Hả? Túc Kỳ, em có biết mình đang nói gì không đấy?
Trần Phong sửng sốt, trợn tròn hai mắt lên nhìn nữ diễn viên trước mặt. Trong lòng anh âm ỉ gợn sóng, nhất thời rơi vào trạng thái ngơ ngác vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngồi bên cạnh Túc Kỳ, Hiểu Hương Hương cũng kinh ngạc không kém. Trước đây vài phút, người con gái này còn rất tự tin cơ mà?
Túc Kỳ căn chặt môi, ruột gan cô đã nóng như lửa đốt.
- Em thành thực xin lỗi. Em có việc gấp, phải bay sang Ucab càng sớm càng tốt. Mặc dù việc này có đường đột với anh, nhưng mong anh thông cảm.
- Ucab? Cô có biết bên đó đang xảy ra chiến tranh hay không?
Hiểu Hương Hương nhíu mày hỏi Túc Kỳ, cảm thấy hơi lạ trước câu trả lời này của cô.
Túc Kỳ vẫn khẳng định chắc như đinh đóng cột:
- Tôi biết! Nhưng một người bạn của tôi đang gặp nguy hiểm, sống chết chưa rõ. Tôi… không thể bỏ mặc anh ấy!
Không khí trong phòng khách lúc này đã trầm hẳn xuống. Vì Túc Kỳ đã từ chối nên Trần Phong cũng không dám dài dòng. Anh chỉ thở dài, sau đó gật đầu đồng ý. Bỏ lỡ một nhân tài như Túc Kỳ, ắt sẽ là niềm hối tiếc nhất trong sự nghiệp đào tạo phim điện ảnh của anh.
Hiểu Hương Hương vẫn giữ nét mặt bình thản. Cô nghiêng đầu nhìn Túc Kỳ, tiếp tục giải thích:
- Đường bay quốc tế để sang Ucab đã bị đóng băng. Cô thừa biết điều này cơ mà?
Lẽ dĩ nhiên, Túc Kỳ thừa hiểu. Nhưng cô tin chắc rằng mình sẽ có cách để bay được sang Ucab. Thấy Túc Kỳ im lặng không đáp, Hiểu Hương Hương đứng dậy, đặt tách cà phê đã nguội xuống bàn, nhàn nhạt bổ sung thêm:
- Đi theo tôi! Hiểu Hương Hương tôi đây vì ngưỡng mộ bản lĩnh của cô, nên tôi sẽ giúp cô!
…
Japanit nhíu mặt lông mày, nhìn bản thống kê các chỉ số máu và mức độ nguy hiểm của các vết thương trên người Hoắc Kiến Trương mà trống ngực đập thình thịch. Nguy rồi, cơ sở y tế của họ có hạn, lấy đâu nhiều máu và thận phù hợp để mà cấy ghép cho vị Thượng tướng quyền lực kia.
Phía bên quân đội nước Vân, Quân Dư Sinh đang gấp rút cử một đội ngũ y bác sĩ tài giỏi nhất sang đây hỗ trợ, dự tính đoàn đi sẽ khởi hành vào ba giờ chiều nay.
- Bác sĩ! Thủ trưởng Meghan đã tới!
Sắc mặt Meghan hết sức khó coi. Ông ta đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, nơi Hoắc Kiến Trương đang thở oxy, trầm giọng nói:
- Nhất định phải ghép thận?
Japanit gật đầu, đáp:
- Cả hai quả thận đều bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu cắt bỏ một bên, quả thận còn lại sẽ không đủ sức chống chọi cho cả cơ thể. Vì vậy, chúng ta bắt buộc phải ghép thận!
Meghan vò đầu bứt tai, tiếp tục hỏi thêm:
- Ông không tìm được ai có khả năng ghép sao?
Nếu chẳng nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn như Japanit đã nói, vậy thì đất nước Ucab chắc chắn sẽ bị nước Vân xử đẹp.
Trầm ngâm một lát, Japanit thở dài, gương mặt hết sức mệt mỏi:
- Nhóm máu của ngài ấy… là nhóm máu AB âm tính, chỉ số hiếm gặp chỉ chiếm 0, 6 phần trăm! Chúng tôi… cũng đành bó tay!
- AB âm tính? Ông chắc chắn chứ?
Meghan đột ngột hỏi vặn lại, ánh mắt lấp lánh xen chút hy vọng mỏng manh. Sau khi được Japanit xác nhận, Meghan lập tức kêu lên:
- Cháu gái của tôi sở hữu nhóm máu AB âm tính. Tôi sẽ thông báo với con bé, nếu nó đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành ghép thận!
Cả bệnh viện đều đờ người trong giây lát. Thủ trưởng lại hy sinh cháu gái mình chỉ để hiến một bên quả thận cho người không quen biết ư?
Tuy nhiên, ý Meghan đã quyết, không ai có thể ngăn cản được. Ông gật đầu, khẳng định chắc chắn hơn nữa:
- Đúng vậy! Con bé là phụ nữ, mất đi một quả thận không ảnh hưởng gì nhiều. Chờ sau khi Hoắc Kiến Trương tỉnh dậy, tôi sẽ gả con bé cho cậu ấy. Với quyền lực của Hoắc Kiến Trương, con bé sẽ không phải chịu thiệt thòi! Cứ quyết như vậy đi!