Phòng khách lập tức chìm trong yên lặng. Mặt mũi của ông bà Điền đã tối sầm hẳn lại, nét kinh hoàng, sửng sốt vẫn còn hiện rõ trên mi mắt. Tờ kết quả xét nghiệm rơi xuống đất, bay vào trong gầm bàn nhưng vẫn không ai muốn nhặt lên cả.
- Chú Điền, cháu và Túc Kỳ xin phép ra về trước. Nếu có chuyện gì cần thì hãy gọi cho cháu!
Hoắc Kiến Trương ngồi dậy, cúi đầu chào tạm biệt, sau đó nắm tay Túc Kỳ cũng kéo ra bên ngoài. Chờ đến khi đã ngồi trở lại trong xe, Túc Kỳ mới quay sang anh, lạnh lùng nói:
- Kiến Trương, em cần anh giúp em sắp xếp chuyện này!
Chưa cần biết Túc Kỳ muốn gì, Hoắc Kiến Trương lập tức gật đầu đồng ý ngay. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, dịu dàng ve vuốt mớ tóc dài mềm mại. Sức khỏe của Túc Kỳ chỉ mới hồi phục, ít nhiều vẫn còn yếu. Thêm nữa, nỗi đau mất con chưa vơi, giờ lại gắng gượng cùng anh lăn xả trong thế giới lòng người hiểm độc, phải chăng do Hoắc Kiến Trương quá đỗi ích kỷ?
- Hôn anh đi!
Đột nhiên, Hoắc Kiến Trương chợt cúi xuống ngắm Túc Kỳ âu yếm, tinh nghịch đề nghị. Chỉ cần ở bên cạnh người con gái anh yêu thế này, anh đều cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện. Cái nhìn tràn ngập tình thương của anh khiến Túc Kỳ bỗng chốc ngây ngốc. Cô ôm lấy hai bên má anh, kéo Hoắc Kiến Trương cúi thấp xuống, nhắm mắt kề môi hôn lên đôi môi phớt hồng kia. Một chút lạnh đầu mùa, xen lẫn hơi ấm mềm mại, phút chốc khiến cả hai con người đẹp hơn tranh vẽ đều đê mê chìm đắm ngất ngây.
Nụ hôn trao nhau càng thêm sâu hơn, hòa quyện cùng một thể thống nhất. Những ngón tay thon dài của Túc Kỳ nhẹ nhàng luồn lách vào trong mái tóc đen bồng bềnh, thơm thoang thoảng mùi long đản hương của anh. Hoắc Kiến Trương chống tay lên cửa xe làm giá đỡ, vòm lưng cao lớn nhẹ nhàng di chuyển theo mỗi cử động của miệng và lưỡi. Mùi vị của cô là độc nhất, luôn luôn có sức hút mê đắm với anh không bao giờ hết cả.
- Ưm! Túc Kỳ, em vẫn chưa yêu anh sao? Với Hoắc Kiến Trương, cả thế giới này không ai đẹp bằng em, không ai đem lại cho anh tình yêu và lòng vị tha như em. Anh yêu em đến chết đi sống lại, sẵn sàng quỳ rạp dưới chân em bất cứ lúc nào em muốn!
Hoắc Kiến Trương chợt nghiêng đầu nhìn xoáy sâu vào cô, chân thành bày tỏ lòng mình. Anh chờ đợi một ngày cô chấp nhận anh lâu lắm rồi. Trái tim đập đến mê loạn.
Túc Kỳ ngước đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, sau đó âm thầm mỉm cười, hé môi cắn lên vành tai vương trượng của Hoắc Kiến Trương mà nghịch ngợm:
- Anh thật ngốc nghếch. Đến thời điểm này rồi anh vẫn còn chưa hiểu ra ư?
…
- Cậu đi đi! Mình đã nói rất nhiều lần với cậu, chúng ta không còn dây dưa gì với nhau nữa cơ mà!
Vương Tử San đứng chắn trước cổng nhà, nhất định lắc đầu không cho Lý Phiên Phiên được phép bước chân qua cổng. Thái độ ghét bỏ của người bạn từng được coi là chí cốt kia khiến Phiên Phiên hết sức thất vọng. Cô vẫn nài nỉ Vương Tử San, cứng rắn nói lại lần nữa:
- Này, Tử San! Huệ Phi đã không còn nữa, cậu cũng nên mở lòng đi chứ! Cho mình vào nhà, chúng ta cùng nhau nói chuyện!
- Không!
Vương Tử San trợn mắt lắc đầu, quả quyết đáp lại:
- Xin lỗi! Mình không muốn gặp cậu! Mời cậu đi cho!
Rầm!
Cánh cổng sắt nặng nề bị đóng lại, Lý Phiên Phiên ủ rũ nổ xe máy rời đi. Lúc này đây, Vương Tử San mới thở phào nhẹ nhõm, bực bội lẩm bẩm chửi rủa trong đầu:
“Chết tiệt, cô hồn quỷ ám, thật xui xẻo!”
Brừm… brừm…
Một chiếc motor đời mới từ hướng thành phố chợt phóng vụt qua trước mặt Vương Tử San. Hai người điều khiển đều đội mũ bảo hiểm che kín mặt, chỉ để lộ cặp mắt sắc bén nhất. Thân hình người đàn ông cao lớn, mặc quần dài màu đen, chất liệu vải da bó sát, áo phông trắng hàng hiệu rộng thùng thình, chỉ cần nhìn qua đều biết đây vốn là một mỹ nam.
Cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi phía sau, dịu dàng vòng tay ôm lấy eo bạn trai, được anh dựng chân chống, ân cần ẵm xuống. Vương Tử San có chút ngờ ngợ, không lẽ là…
Túc Kỳ vuốt lại tóc, nắm tay Hoắc Kiến Trương, nhìn thẳng vào Vương Tử San, mỉm cười hết sức rạng rỡ:
- Em gái, nay chị dẫn anh rể về ra mắt chính thức với gia đình mình!
- Chú Điền, cháu và Túc Kỳ xin phép ra về trước. Nếu có chuyện gì cần thì hãy gọi cho cháu!
Hoắc Kiến Trương ngồi dậy, cúi đầu chào tạm biệt, sau đó nắm tay Túc Kỳ cũng kéo ra bên ngoài. Chờ đến khi đã ngồi trở lại trong xe, Túc Kỳ mới quay sang anh, lạnh lùng nói:
- Kiến Trương, em cần anh giúp em sắp xếp chuyện này!
Chưa cần biết Túc Kỳ muốn gì, Hoắc Kiến Trương lập tức gật đầu đồng ý ngay. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, dịu dàng ve vuốt mớ tóc dài mềm mại. Sức khỏe của Túc Kỳ chỉ mới hồi phục, ít nhiều vẫn còn yếu. Thêm nữa, nỗi đau mất con chưa vơi, giờ lại gắng gượng cùng anh lăn xả trong thế giới lòng người hiểm độc, phải chăng do Hoắc Kiến Trương quá đỗi ích kỷ?
- Hôn anh đi!
Đột nhiên, Hoắc Kiến Trương chợt cúi xuống ngắm Túc Kỳ âu yếm, tinh nghịch đề nghị. Chỉ cần ở bên cạnh người con gái anh yêu thế này, anh đều cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện. Cái nhìn tràn ngập tình thương của anh khiến Túc Kỳ bỗng chốc ngây ngốc. Cô ôm lấy hai bên má anh, kéo Hoắc Kiến Trương cúi thấp xuống, nhắm mắt kề môi hôn lên đôi môi phớt hồng kia. Một chút lạnh đầu mùa, xen lẫn hơi ấm mềm mại, phút chốc khiến cả hai con người đẹp hơn tranh vẽ đều đê mê chìm đắm ngất ngây.
Nụ hôn trao nhau càng thêm sâu hơn, hòa quyện cùng một thể thống nhất. Những ngón tay thon dài của Túc Kỳ nhẹ nhàng luồn lách vào trong mái tóc đen bồng bềnh, thơm thoang thoảng mùi long đản hương của anh. Hoắc Kiến Trương chống tay lên cửa xe làm giá đỡ, vòm lưng cao lớn nhẹ nhàng di chuyển theo mỗi cử động của miệng và lưỡi. Mùi vị của cô là độc nhất, luôn luôn có sức hút mê đắm với anh không bao giờ hết cả.
- Ưm! Túc Kỳ, em vẫn chưa yêu anh sao? Với Hoắc Kiến Trương, cả thế giới này không ai đẹp bằng em, không ai đem lại cho anh tình yêu và lòng vị tha như em. Anh yêu em đến chết đi sống lại, sẵn sàng quỳ rạp dưới chân em bất cứ lúc nào em muốn!
Hoắc Kiến Trương chợt nghiêng đầu nhìn xoáy sâu vào cô, chân thành bày tỏ lòng mình. Anh chờ đợi một ngày cô chấp nhận anh lâu lắm rồi. Trái tim đập đến mê loạn.
Túc Kỳ ngước đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh, sau đó âm thầm mỉm cười, hé môi cắn lên vành tai vương trượng của Hoắc Kiến Trương mà nghịch ngợm:
- Anh thật ngốc nghếch. Đến thời điểm này rồi anh vẫn còn chưa hiểu ra ư?
…
- Cậu đi đi! Mình đã nói rất nhiều lần với cậu, chúng ta không còn dây dưa gì với nhau nữa cơ mà!
Vương Tử San đứng chắn trước cổng nhà, nhất định lắc đầu không cho Lý Phiên Phiên được phép bước chân qua cổng. Thái độ ghét bỏ của người bạn từng được coi là chí cốt kia khiến Phiên Phiên hết sức thất vọng. Cô vẫn nài nỉ Vương Tử San, cứng rắn nói lại lần nữa:
- Này, Tử San! Huệ Phi đã không còn nữa, cậu cũng nên mở lòng đi chứ! Cho mình vào nhà, chúng ta cùng nhau nói chuyện!
- Không!
Vương Tử San trợn mắt lắc đầu, quả quyết đáp lại:
- Xin lỗi! Mình không muốn gặp cậu! Mời cậu đi cho!
Rầm!
Cánh cổng sắt nặng nề bị đóng lại, Lý Phiên Phiên ủ rũ nổ xe máy rời đi. Lúc này đây, Vương Tử San mới thở phào nhẹ nhõm, bực bội lẩm bẩm chửi rủa trong đầu:
“Chết tiệt, cô hồn quỷ ám, thật xui xẻo!”
Brừm… brừm…
Một chiếc motor đời mới từ hướng thành phố chợt phóng vụt qua trước mặt Vương Tử San. Hai người điều khiển đều đội mũ bảo hiểm che kín mặt, chỉ để lộ cặp mắt sắc bén nhất. Thân hình người đàn ông cao lớn, mặc quần dài màu đen, chất liệu vải da bó sát, áo phông trắng hàng hiệu rộng thùng thình, chỉ cần nhìn qua đều biết đây vốn là một mỹ nam.
Cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi phía sau, dịu dàng vòng tay ôm lấy eo bạn trai, được anh dựng chân chống, ân cần ẵm xuống. Vương Tử San có chút ngờ ngợ, không lẽ là…
Túc Kỳ vuốt lại tóc, nắm tay Hoắc Kiến Trương, nhìn thẳng vào Vương Tử San, mỉm cười hết sức rạng rỡ:
- Em gái, nay chị dẫn anh rể về ra mắt chính thức với gia đình mình!