Túc Kỳ sai!
Cô sai thật rồi!
Đáng lẽ, cô nên hiểu rằng, một người đàn ông khủng bố như Hoắc Kiến Trường, thân là Thừa tướng nhưng tính cách lại tồn tại hai mặt trái ngang. Tiếp xúc với anh vô cùng nguy hiểm, đối phương có thể dễ dàng bị tra tấn bất cứ lúc nào.
Tách... tách...
Từng hạt mưa to như đồng xu bắt đầu rơi xuống. Mưa rào trút nhanh, chỉ trong vài giây đã giăng trắng màn. Túc Kỳ đứng co ro vào một lùm cây, tán lá xòe rộng che chở cho cô chút ít, cố gắng tránh mưa chờ Chu Dương tới.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm dần. Bầu trời bị mây đen che phủ cũng đã tối sầm lại. Hơi lạnh của nước mưa bốc lên, Túc Kỳ co ro, vòng tay ôm lấy cơ thể mỏng manh của mình.
Tít... tít... tít...
Phía trước, cách đó không xa, chợt cô trông thấy một chiếc xe bán tải đang đi về hướng đường cao tốc. Có lẽ, khoảng nửa tiếng nữa Chu Dương mới tới nơi. Cô có thể bắt xe xin đi nhờ, rồi sau đó gọi điện cho anh, hẹn gặp ở một địa điểm gần nhau nhất. Vừa tiết kiệm thời gian, cả hai còn đỡ vất vả để tìm kiếm nhau.
Túc Kỳ bẻ lá cây tròn gần đó, che lên trên đầu, có chân chạy về hướng xe bán tải. Tuy nhiên, đằng sau lưng cô bất ngờ xuất hiện một chiếc Maybach đen bóng lao vụt tới, suýt chút nữa đã tông phải Túc Kỳ.
Cơ thể cô thoáng cứng đờ, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền xoay lưng bỏ chạy. Người đàn ông trên xe phản ứng nhanh hơn cô, mở cửa lao tới, trực tiếp ôm ngang eo Túc Kỳ, bế xốc về phía xe.
- Hoắc Kiến Trương! Sao anh cứ giống như hồn ma bám theo tôi vậy hả?
Cô vùng lên giãy giụa, móng tay cào cấu khắp bắp tay cứng rắn của Hoắc Kiến Trường, gào thét trong mưa.
Hoắc Kiến Trường đem cô ấn mạnh vào trong xe, sau đó tăng tốc phóng thẳng về phía trước.
- Câm miệng! Tôi rất ghét ồn ào!
Túc Kỳ lén lút mở điện thoại nhưng mọi động tác của cô đều không qua mắt nổi Hoắc Kiến Trương. Anh giật lấy điện thoại, trông thấy tin nhắn cùng cuộc gọi của cô cùng Chu Dương, ánh mắt đột ngột thay đổi.
- Trả lại cho tôi!
Túc Kỳ nghiến răng lao đến giằng lại.
Hoắc Kiến Trương nhếch môi, ném về phía cô một cái nhìn tàn ác.
- Bạn trai của cô?
Với câu hỏi của anh, Túc Kỳ không đáp. Hoắc Kiến Trương đột ngột chuyển hướng xe, đánh lái quay lại vị trí con đường nhỏ lúc trước. Bên trong có lùm cây rậm rạp, anh trực tiếp lái thẳng xe vào.
Túc Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, Hoắc Kiến Trương liền tháo dây an toàn, lấy cuộn băng dính để ở hốc xe, đem bịt chặt lấy miệng Túc Kỳ.
Hai bàn tay cô bị anh kéo ngược lên trên đỉnh đầu, dùng thắt dây an toàn, cuốn thành nhiều vòng ở hai bên cổ tay. Túc Kỳ nằm sấp trên ghế xe, khắp người ướt sũng nước mưa, bị Hoắc Kiến Trương trói chặt, không thể nào cử động nổi.
Hoắc Kiến Trường đưa tay cởi từng hàng cúc áo sơ mi, để lộ phần ngực trần vạm vỡ, ưướŧ áŧ nước mưa. Anh dùng chân kẹp chặt Túc Kỳ vào giữa, sử dụng sức mạnh của bắp đùi để siết chặt cô hơn. Túc Kỳ cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn vô ích, miệng liên tục phát ra những tiếng rên yếu ớt.
Tít... tít...
Hoắc Kiến Trương mở điện thoại của cô. Túc Kỳ không cài bảo mật nên anh dễ dàng tìm được số của Chu Dương. Tin nhắn của anh vừa truyền đến, thông báo năm phút nữa sẽ có mặt ở đây.
Chỉ chờ có thế, Hoắc Kiến Trương vô cùng mãn nguyện, đặt điện thoại sang bên cạnh, bàn tay to lớn bắt đầu vén váy Túc Kỳ lên cao.
Ưʍ... ưʍ...
Túc Kỳ thừa biết anh đang muốn làm gì. Cô khép thật chặt hai chân, hy vọng mong manh chúng sẽ giúp cô bảo vệ bản thân một chút trước khi Chu Dương đến.
Hoắc Kiến Trương lúc này đã cởi xong áo sơ mi, quần dài được kéo xuống quá nửa bắp đùi, để lộ vật nam tính to lớn đã trỗi dậy mạnh mẽ.
Anh cúi sát xuống lưng nhỏ Túc Kỳ, hé môi liếm lên vành tai cô, nở nụ cười hết sức châm biếm:
- Nay chúng ta đổi vị trí nhé! Cô nghĩ thử xem, bạn trai cô sắp đến, liệu anh ta có trông thấy chúng ta đang ân ái không nhỉ?
Nước mắt Túc Kỳ nhỏ ướt đẫm da ghế, phần hông thon thả bị Hoắc Kiến Trương kéo mạnh về phía anh, vì thế cặp mông căng tròn cũng được đẩy lên cao.
Hoắc Kiến Trường không thèm khởi động, lập tức điều khiển vật cứng nóng, đem cọ cọ lên nơi ẩm ướt sâu kín nhất trên người Túc Kỳ. Ngay khi phần dưới bị thứ kia chà xát, cơ thể Túc Kỳ lập tức run lên bần bật. Cô bám chặt tay vào thành ghế, sợ hãi nghĩ đến những chuyện kinh hoàng sắp xảy ra tiếp theo.
Bàn tay thô ráp của anh liên tục vờn quanh phần ngực Túc Kỳ, đôi môi ẩm ướt di chuyển dọc sống lưng của cô, sau đó bèn hung hăng hé răng, cắn mạnh lên phần mông đang hướng cao như mời gọi.
- Dám cắn tôi ư? Tôi trả lại cho cô đấy!
Túc Kỳ thở hổn hển, bị anh trêu ngươi, khiêu khích hết lần này tới lần khác. Ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Kiến Trường liền đổi sắc, lắc người một cái, vật to lớn tàn bạo xuyên thẳng vào bên trong Túc Kỳ.
Ưʍ... Ưʍ... Hức!
Túc Kỳ cảm thấy nơi đó của cô nhất thời bị xé rách. Đau đớn đâm qua làm cô run lẩy bẩy, nước mắt chảy đầm đìa. Một tay Hoắc Kiến Trương giữ chặt lấy eo cô, tay còn lại liên tục
xoa bóp bờ mông tròn trắng nõn, phía dưới luận động càng lúc càng mạnh.
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mà nức nở không ngừng phát ra, kết hợp cùng âm thanh va chạm xáƈ ŧɦịŧ mãnh liệt càng khiến du͙ƈ vọиɠ trong người Hoắc Kiến Trường được đẩy lên cao trào.
Tốc độ va chạm ngày một nhanh và mạnh hơn. Mỗi một cú thúc sâu tàn bạo lại khiến cơ thể Túc Kỳ run lên đến đó.
Lúc sau, Hoắc Kiến Trường đổi tư thế, dùng hai tay ôm lấy eo cô, đem Túc Kỳ nằm ngửa lên trên ghế, để cặp chân dài thon nhỏ đặt lên trên vai anh.
Túc Kỳ bị anh áp sát xuống cơ thể cưỡng ép hôn lên đôi môi anh đào. Hoắc Kiến Trương vừa ngấu nghiến hôn cô, vừa dùng răng day day đầu lưỡi Túc Kỳ, bên dưới vẫn liên tục luận động ra vào, từng hồi kịch liệt.
Hơi thở gấp gáp hòa trộn với nhau, mồ hôi trên ngực Hoắc Kiến Trương ướt đẫm.
Đột nhiên, điện thoại Túc Kỳ reo vang. Phía ngoài mặt đường, Chu Dương cuối cùng cũng đã tới nơi. Anh liên tục bấm điện thoại gọi cho cô, đảo mắt quan sát xung quanh. Rõ ràng định vị cho thấy cô đang ở gần đây, vậy mà gọi lại không nghe máy.
Túc Kỳ cắn răng im chặt miệng, ngăn tiếng rêи ɾỉ hoan ái đánh động tới Chu Dương ở đằng trước. Mặc dù chỉ cách nhau một lùm cây tươi tốt, vậy mà hai người họ tựa hồ như hai đường thẳng song song nhau, khó có thể gặp được.
Hoắc Kiến Trường thẳng lưng, vừa hung hăng cưỡng đoạt Túc Kỳ, vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc xe đằng trước qua kính cửa. Điện thoại lần nữa rung lên, Hoắc Kiến Trương không tắt máy, trực tiếp bấm nút nghe. Cùng với đó, anh đưa tay lột băng dính dính miệng Túc Kỳ, chĩa điện thoại cho cô nghe máy.
Túc Kỳ bám chặt thành xe, cơ thể bị Hoắc Kiến Trường trêu đùa không ngớt, động tác chiếm
hữu mỗi lúc thêm hung hăng, mạnh bạo.
- Túc Kỳ! Anh đã đến nơi rồi! Em đang ở đâu?
Chu Dương thấy cô bắt máy liền thở phào nhẹ nhõm, gấp rút cất giọng hỏi.
Túc Kỳ cố gắng điều khiển giọng nói sao cho tự nhiên nhất, cười cười đáp:
- Em cũng tính gọi cho anh. Em gặp được một người bạn cũ, bạn ấy mời tới thăm nhà. Chu Dương... em... Á!
Phía dưới, Hoắc Kiến Trương điên cuồng thúc một đường sâu thật mạnh. Toàn thân Túc Kỳ rã rời, bất lực phát ra âm thanh.
Nghe tiếng kêu của cô, Chu Dương ngờ vực sốt sắng hỏi lại:
- Có thật là em không sao chứ? Hay để anh đến đón em về. Em bị đau ở đâu?
- Em rất ổn. Chu Dương, em xin lỗi đã làm phiền anh. Hẹn gặp lại!
Túc Kỳ gấp gáp cúp máy, nước mắt ướt đẫm lem nhem đầy mặt. Hoắc Kiến Trương cúi xuống, dùng chóp mũi cọ sát lên mắt cô, thì thầm khen ngợi:
- Cô làm rất tốt! Quả là diễn viên hạng A, xuất sắc!
Dứt lời, anh bắt đầu gồng mình, tiến hành đi nước rút trong người cô. Túc Kỳ đau đớn cong lưng, gào thét trong tuyệt vọng
- Đau quá! Đi ra! Mau đi ra! Á... á... Anh mau đi ra!
Làn da màu đồng của Hoắc Kiến Trường đỏ ửng, nóng ran, đem Túc Kỳ ghì thật chặt vào người, điên cuồng tăng tốc độ.
- Ưm! Aaa! Khốn khiếp! Buông... ra!
Túc Kỳ thở hổn hển, phần sâu kín đã trở nên hoàn toàn tê dại, liên tục chịu những đòn tấn công tàn bạo. Mãi lúc lâu sau, Hoắc Kiến Trường mới gầm lên một tiếng, hả hê phóng thẳng vào bên trong Túc Kỳ, sau đó chậm rãi rút ra.
Túc Kỳ nằm co quắp trên xe, hai đầu gối chân đánh vào nhau lẩy bẩy. Khắp người cô đâu đâu cũng là dấu vết hoan ái đỏ ửng do Hoắc Kiến Trường để lại, trông vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Chu Dương cũng đã lái xe rời đi.
Túc Kỳ nằm thoi thóp, mồ hôi nhễ nhại, đờ đẫn nhìn người đàn ông tàn độc kia. Sau khi thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, anh mặc lại quần áo, trực tiếp lái xe, đem Túc Kỳ về thẳng biệt thự.
Cô sai thật rồi!
Đáng lẽ, cô nên hiểu rằng, một người đàn ông khủng bố như Hoắc Kiến Trường, thân là Thừa tướng nhưng tính cách lại tồn tại hai mặt trái ngang. Tiếp xúc với anh vô cùng nguy hiểm, đối phương có thể dễ dàng bị tra tấn bất cứ lúc nào.
Tách... tách...
Từng hạt mưa to như đồng xu bắt đầu rơi xuống. Mưa rào trút nhanh, chỉ trong vài giây đã giăng trắng màn. Túc Kỳ đứng co ro vào một lùm cây, tán lá xòe rộng che chở cho cô chút ít, cố gắng tránh mưa chờ Chu Dương tới.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu giảm dần. Bầu trời bị mây đen che phủ cũng đã tối sầm lại. Hơi lạnh của nước mưa bốc lên, Túc Kỳ co ro, vòng tay ôm lấy cơ thể mỏng manh của mình.
Tít... tít... tít...
Phía trước, cách đó không xa, chợt cô trông thấy một chiếc xe bán tải đang đi về hướng đường cao tốc. Có lẽ, khoảng nửa tiếng nữa Chu Dương mới tới nơi. Cô có thể bắt xe xin đi nhờ, rồi sau đó gọi điện cho anh, hẹn gặp ở một địa điểm gần nhau nhất. Vừa tiết kiệm thời gian, cả hai còn đỡ vất vả để tìm kiếm nhau.
Túc Kỳ bẻ lá cây tròn gần đó, che lên trên đầu, có chân chạy về hướng xe bán tải. Tuy nhiên, đằng sau lưng cô bất ngờ xuất hiện một chiếc Maybach đen bóng lao vụt tới, suýt chút nữa đã tông phải Túc Kỳ.
Cơ thể cô thoáng cứng đờ, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền xoay lưng bỏ chạy. Người đàn ông trên xe phản ứng nhanh hơn cô, mở cửa lao tới, trực tiếp ôm ngang eo Túc Kỳ, bế xốc về phía xe.
- Hoắc Kiến Trương! Sao anh cứ giống như hồn ma bám theo tôi vậy hả?
Cô vùng lên giãy giụa, móng tay cào cấu khắp bắp tay cứng rắn của Hoắc Kiến Trường, gào thét trong mưa.
Hoắc Kiến Trường đem cô ấn mạnh vào trong xe, sau đó tăng tốc phóng thẳng về phía trước.
- Câm miệng! Tôi rất ghét ồn ào!
Túc Kỳ lén lút mở điện thoại nhưng mọi động tác của cô đều không qua mắt nổi Hoắc Kiến Trương. Anh giật lấy điện thoại, trông thấy tin nhắn cùng cuộc gọi của cô cùng Chu Dương, ánh mắt đột ngột thay đổi.
- Trả lại cho tôi!
Túc Kỳ nghiến răng lao đến giằng lại.
Hoắc Kiến Trương nhếch môi, ném về phía cô một cái nhìn tàn ác.
- Bạn trai của cô?
Với câu hỏi của anh, Túc Kỳ không đáp. Hoắc Kiến Trương đột ngột chuyển hướng xe, đánh lái quay lại vị trí con đường nhỏ lúc trước. Bên trong có lùm cây rậm rạp, anh trực tiếp lái thẳng xe vào.
Túc Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, Hoắc Kiến Trương liền tháo dây an toàn, lấy cuộn băng dính để ở hốc xe, đem bịt chặt lấy miệng Túc Kỳ.
Hai bàn tay cô bị anh kéo ngược lên trên đỉnh đầu, dùng thắt dây an toàn, cuốn thành nhiều vòng ở hai bên cổ tay. Túc Kỳ nằm sấp trên ghế xe, khắp người ướt sũng nước mưa, bị Hoắc Kiến Trương trói chặt, không thể nào cử động nổi.
Hoắc Kiến Trường đưa tay cởi từng hàng cúc áo sơ mi, để lộ phần ngực trần vạm vỡ, ưướŧ áŧ nước mưa. Anh dùng chân kẹp chặt Túc Kỳ vào giữa, sử dụng sức mạnh của bắp đùi để siết chặt cô hơn. Túc Kỳ cố gắng chống cự nhưng hoàn toàn vô ích, miệng liên tục phát ra những tiếng rên yếu ớt.
Tít... tít...
Hoắc Kiến Trương mở điện thoại của cô. Túc Kỳ không cài bảo mật nên anh dễ dàng tìm được số của Chu Dương. Tin nhắn của anh vừa truyền đến, thông báo năm phút nữa sẽ có mặt ở đây.
Chỉ chờ có thế, Hoắc Kiến Trương vô cùng mãn nguyện, đặt điện thoại sang bên cạnh, bàn tay to lớn bắt đầu vén váy Túc Kỳ lên cao.
Ưʍ... ưʍ...
Túc Kỳ thừa biết anh đang muốn làm gì. Cô khép thật chặt hai chân, hy vọng mong manh chúng sẽ giúp cô bảo vệ bản thân một chút trước khi Chu Dương đến.
Hoắc Kiến Trương lúc này đã cởi xong áo sơ mi, quần dài được kéo xuống quá nửa bắp đùi, để lộ vật nam tính to lớn đã trỗi dậy mạnh mẽ.
Anh cúi sát xuống lưng nhỏ Túc Kỳ, hé môi liếm lên vành tai cô, nở nụ cười hết sức châm biếm:
- Nay chúng ta đổi vị trí nhé! Cô nghĩ thử xem, bạn trai cô sắp đến, liệu anh ta có trông thấy chúng ta đang ân ái không nhỉ?
Nước mắt Túc Kỳ nhỏ ướt đẫm da ghế, phần hông thon thả bị Hoắc Kiến Trương kéo mạnh về phía anh, vì thế cặp mông căng tròn cũng được đẩy lên cao.
Hoắc Kiến Trường không thèm khởi động, lập tức điều khiển vật cứng nóng, đem cọ cọ lên nơi ẩm ướt sâu kín nhất trên người Túc Kỳ. Ngay khi phần dưới bị thứ kia chà xát, cơ thể Túc Kỳ lập tức run lên bần bật. Cô bám chặt tay vào thành ghế, sợ hãi nghĩ đến những chuyện kinh hoàng sắp xảy ra tiếp theo.
Bàn tay thô ráp của anh liên tục vờn quanh phần ngực Túc Kỳ, đôi môi ẩm ướt di chuyển dọc sống lưng của cô, sau đó bèn hung hăng hé răng, cắn mạnh lên phần mông đang hướng cao như mời gọi.
- Dám cắn tôi ư? Tôi trả lại cho cô đấy!
Túc Kỳ thở hổn hển, bị anh trêu ngươi, khiêu khích hết lần này tới lần khác. Ngay sau đó, gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Kiến Trường liền đổi sắc, lắc người một cái, vật to lớn tàn bạo xuyên thẳng vào bên trong Túc Kỳ.
Ưʍ... Ưʍ... Hức!
Túc Kỳ cảm thấy nơi đó của cô nhất thời bị xé rách. Đau đớn đâm qua làm cô run lẩy bẩy, nước mắt chảy đầm đìa. Một tay Hoắc Kiến Trương giữ chặt lấy eo cô, tay còn lại liên tục
xoa bóp bờ mông tròn trắng nõn, phía dưới luận động càng lúc càng mạnh.
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều mà nức nở không ngừng phát ra, kết hợp cùng âm thanh va chạm xáƈ ŧɦịŧ mãnh liệt càng khiến du͙ƈ vọиɠ trong người Hoắc Kiến Trường được đẩy lên cao trào.
Tốc độ va chạm ngày một nhanh và mạnh hơn. Mỗi một cú thúc sâu tàn bạo lại khiến cơ thể Túc Kỳ run lên đến đó.
Lúc sau, Hoắc Kiến Trường đổi tư thế, dùng hai tay ôm lấy eo cô, đem Túc Kỳ nằm ngửa lên trên ghế, để cặp chân dài thon nhỏ đặt lên trên vai anh.
Túc Kỳ bị anh áp sát xuống cơ thể cưỡng ép hôn lên đôi môi anh đào. Hoắc Kiến Trương vừa ngấu nghiến hôn cô, vừa dùng răng day day đầu lưỡi Túc Kỳ, bên dưới vẫn liên tục luận động ra vào, từng hồi kịch liệt.
Hơi thở gấp gáp hòa trộn với nhau, mồ hôi trên ngực Hoắc Kiến Trương ướt đẫm.
Đột nhiên, điện thoại Túc Kỳ reo vang. Phía ngoài mặt đường, Chu Dương cuối cùng cũng đã tới nơi. Anh liên tục bấm điện thoại gọi cho cô, đảo mắt quan sát xung quanh. Rõ ràng định vị cho thấy cô đang ở gần đây, vậy mà gọi lại không nghe máy.
Túc Kỳ cắn răng im chặt miệng, ngăn tiếng rêи ɾỉ hoan ái đánh động tới Chu Dương ở đằng trước. Mặc dù chỉ cách nhau một lùm cây tươi tốt, vậy mà hai người họ tựa hồ như hai đường thẳng song song nhau, khó có thể gặp được.
Hoắc Kiến Trường thẳng lưng, vừa hung hăng cưỡng đoạt Túc Kỳ, vừa đưa mắt liếc nhìn chiếc xe đằng trước qua kính cửa. Điện thoại lần nữa rung lên, Hoắc Kiến Trương không tắt máy, trực tiếp bấm nút nghe. Cùng với đó, anh đưa tay lột băng dính dính miệng Túc Kỳ, chĩa điện thoại cho cô nghe máy.
Túc Kỳ bám chặt thành xe, cơ thể bị Hoắc Kiến Trường trêu đùa không ngớt, động tác chiếm
hữu mỗi lúc thêm hung hăng, mạnh bạo.
- Túc Kỳ! Anh đã đến nơi rồi! Em đang ở đâu?
Chu Dương thấy cô bắt máy liền thở phào nhẹ nhõm, gấp rút cất giọng hỏi.
Túc Kỳ cố gắng điều khiển giọng nói sao cho tự nhiên nhất, cười cười đáp:
- Em cũng tính gọi cho anh. Em gặp được một người bạn cũ, bạn ấy mời tới thăm nhà. Chu Dương... em... Á!
Phía dưới, Hoắc Kiến Trương điên cuồng thúc một đường sâu thật mạnh. Toàn thân Túc Kỳ rã rời, bất lực phát ra âm thanh.
Nghe tiếng kêu của cô, Chu Dương ngờ vực sốt sắng hỏi lại:
- Có thật là em không sao chứ? Hay để anh đến đón em về. Em bị đau ở đâu?
- Em rất ổn. Chu Dương, em xin lỗi đã làm phiền anh. Hẹn gặp lại!
Túc Kỳ gấp gáp cúp máy, nước mắt ướt đẫm lem nhem đầy mặt. Hoắc Kiến Trương cúi xuống, dùng chóp mũi cọ sát lên mắt cô, thì thầm khen ngợi:
- Cô làm rất tốt! Quả là diễn viên hạng A, xuất sắc!
Dứt lời, anh bắt đầu gồng mình, tiến hành đi nước rút trong người cô. Túc Kỳ đau đớn cong lưng, gào thét trong tuyệt vọng
- Đau quá! Đi ra! Mau đi ra! Á... á... Anh mau đi ra!
Làn da màu đồng của Hoắc Kiến Trường đỏ ửng, nóng ran, đem Túc Kỳ ghì thật chặt vào người, điên cuồng tăng tốc độ.
- Ưm! Aaa! Khốn khiếp! Buông... ra!
Túc Kỳ thở hổn hển, phần sâu kín đã trở nên hoàn toàn tê dại, liên tục chịu những đòn tấn công tàn bạo. Mãi lúc lâu sau, Hoắc Kiến Trường mới gầm lên một tiếng, hả hê phóng thẳng vào bên trong Túc Kỳ, sau đó chậm rãi rút ra.
Túc Kỳ nằm co quắp trên xe, hai đầu gối chân đánh vào nhau lẩy bẩy. Khắp người cô đâu đâu cũng là dấu vết hoan ái đỏ ửng do Hoắc Kiến Trường để lại, trông vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Chu Dương cũng đã lái xe rời đi.
Túc Kỳ nằm thoi thóp, mồ hôi nhễ nhại, đờ đẫn nhìn người đàn ông tàn độc kia. Sau khi thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, anh mặc lại quần áo, trực tiếp lái xe, đem Túc Kỳ về thẳng biệt thự.