- Đưa cho Túc Kỳ! Nói với cô ấy, lần này tôi đi, có thể toàn mạng trở về hay không, dù ghét hay hận đến thế nào, vẫn mong cô ấy còn chừa cho tôi một vị trí nhỏ!
Hoắc Kiến Trương mở tủ chứa đồ, đưa cho Utan một chiếc khăn lụa nhỏ màu trắng, bên trong thêu hình bông hoa hồng đỏ xiêu vẹo. Mặc dù Utan rất muốn hỏi, ai đã thêu lên bông hoa hồng xấu xí như thế này, nhưng anh có ăn thêm gan hùm đi nữa cũng không dám mở lời.
- Nhưng mà... Hoắc tiên sinh, người phải đi đâu?
Những lời Hoắc Kiến Trương nói đâu có khác gì từ biệt người thân để tới chỗ nguy hiểm liều mạng. Hoắc Kiến Trường thở dài, ánh mắt tăm tối nhìn vào khoảng không vô định.
- Ucab xảy ra nội chiến. Chiến tranh bùng nổ, người chết chất thành núi. Bộ quốc phòng gấp rút cử quân nhân tới hỗ trợ.
Utan giật thót, kinh hãi nhìn Hoắc Kiến Trường, nói không nên lời:
- Nhưng mà... Chẳng phải người đã từ chức rồi. Sao bây giờ lại bị điều đi?! Ucab là đất nước lớn, kết giao anh em với nước Vân của họ. Mặc dù diện tích rộng, nhưng nơi đây kinh tế nghèo nàn, chủ yếu là đồi núi, hoang đảo, quan chức thường xuyên tranh đoạt mưu cầu, gây hấn với các nước láng giềng xung quanh.
Vì nước Vân đã kết giao hữu nghị, nên khi Ucab xảy ra chiến tranh, họ bắt buộc phải cử quân đội sang ứng cứu. Lần này, Quân Dư Sinh đích thân đến tìm Hoắc Kiến Trường, cúi đầu nhờ anh hỗ trợ.
- Lần này tôi đi, liệu có đảm bảo toàn mạng trở về hay không?
Hoắc Kiến Trương nửa đùa nửa thật nhìn Quân Dư Sinh dò hỏi.
Khuôn mặt già nhắn của Quân Dư Sinh có chút khó xử, trầm ngâm một lúc mới trả lời được:
- Bản lĩnh chỉ huy của cậu, không ai có thể vượt mặt. Nếu không toàn mạng quay lại, chỉ thiếu chút may mắn. Tôi vẫn sẽ ngày ngày đem rượu, thịt lên mộ, cùng cậu say sưa nhấm nháp. Thế nào?
- Ông già chết tiệt này! Mau cút về doanh trại của ông đi!
Hoắc Kiến Trương hừ lạnh, giơ tay đuổi thẳng Quân Dư Sinh ra khỏi nhà. Nhớ lại ngày hôm ấy, anh chỉ thêm buồn cười.
Tâm trạng Utan trở nên vô cùng nặng nề, cả đoạn đường lái xe về trang trại, anh không ngừng thở dài.
Chiến tranh khắc nghiệt, có thể dễ dàng mất mạng như chơi. Hoắc Kiến Trương lần này đích thân chỉ huy quân sĩ, trực tiếp đối mặt với hàng ngàn họng súng, sống chết còn chưa rõ.
Túc Kỳ cùng Lý Phiên Phiên đã ngồi chờ anh ở nhà sẵn. Lý Phiên Phiên cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ nhất có thể, giơ tay vẫy vẫy về phía Utan:
- Anh Utan! Mau lại đây!
Trên bàn là một loạt các món ăn ngon, vẫn còn nóng nhưng phức. Utan khịt khịt mũi, vui vẻ ngồi xuống, không quên khen ngợi:
- Hai chị em chu đáo quá! Chà... Chỉ mới ngửi thôi mà bụng anh đã réo cồn cào rồi đây này!
Bữa ăn diễn ra trong không khí gượng gạo. Người run sợ nhất bây giờ chính là Lý Phiên Phiên. Cô ta không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm bù nhìn, bắt buộc nghe theo sự sai khiến của Túc Kỳ.
Chờ sau khi Lý Phiên Phiên trở về nhà, Utan lưỡng lự một lát mới dám đưa khăn tay mà Hoắc Kiến Trường gửi cho Túc Kỳ.
- Đây là gì vậy anh?
Túc Kỳ ngạc nhiên hỏi. Cô mở khăn, nụ cười trên môi dần dần tắt ngấm.
- Hoắc Kiến Trường... có làm khó anh không?
Chưa cần đợi Utan giải thích, Túc Kỳ đã lên tiếng hỏi anh trước. Utan hết lần này tới lần khác rơi vào trạng thái ngạc nhiên. Dù cho Túc Kỳ luôn tỏ ra mình ổn, nhưng anh có thể dễ dàng nhận thấy vành mắt cô đã phủ một tầng sương mỏng.
- Túc Kỳ, anh đang suy nghĩ, liệu anh đưa em rời khỏi Hoắc tiên sinh là đúng hay sai?
Utan không trả lời cô mà hỏi ngược lại. Túc Kỳ nắm chặt bức khăn thêu trong tay, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lắc đầu khẳng định:
- Anh đã làm rất tốt. Nếu em vẫn còn ở lại bên Hoắc Kiến Trương, chắc chắn tính mạng của em sẽ bị anh ta bóp nát bất kể lúc nào!
Cả hai ngồi trầm ngâm, mỗi người lại theo đuổi hàng lớp suy nghĩ khác nhau. Túc Kỳ nhìn chăm chăm vào tấm khăn thêu nguệch ngoạc, bỗng chốc nhớ lại ba ngày bình yên ngắn ngủi khi ở bên cạnh Hoắc Kiến Trường.
" - Anh đang xem gì vậy?
Nghe cô hỏi, Hoắc Kiến Trường đang mải mê lượt xem điện thoại, lập tức kéo Túc Kỳ nằm sát vào người, chỉ cho cô xem những bức tranh thêu được coi là kiệt tác từ các nghệ nhân nổi tiếng.
- Thế nào? Quá đẹp đúng không?
Túc Kỳ cũng rất có hứng thú với nghệ thuật thêu tranh, liền nở nụ cười vui vẻ mà đáp:
- Rất đẹp và tinh tế. Nếu có một người đàn ông nào đó tự tay thêu tranh cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích!
- Xời, tưởng gì! Em đã thích, đích thân tôi sẽ thêu cho em cả ngàn
cái! Hoắc Kiến Trường tự hào vỗ ngực nói. Lúc ấy, Túc Kỳ chỉ bĩu môi,
cho rằng đó vốn là một lời nói đùa cợt."
Ai ngờ, cuối cùng anh thêu thật. Những đường nét xiêu vẹo, phải nhìn kỹ lắm mới thấy được đây là hình bông hoa hồng, suýt chút nữa đã khiến Túc Kỳ hiểu nhầm thành đầu heo.
Càng nhìn, cô lại cảm thấy buồn cười, đột nhiên phá lên cười rũ rượi. Túc Kỳ cười tới nỗi da mặt đỏ ửng, nước mắt ướt đầm gò má. Dần dần, nụ cười trên môi bắt đầu co lại, cô không còn cười nữa. Thế mà đôi mắt phản chủ vẫn tự khắc rơi lệ.
Utan đưa tay, VỖ VỖ lên vai cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Anh nghĩ, em có thể tha thứ cho Hoắc tiên sinh...
Anh chưa nói dứt câu, Túc Kỳ đã vội vã lắc đầu, sụt sịt đáp:
- Tha thứ cho anh ta, để rồi anh ta lại dùng bạo lực mà cưỡng ép em nữa à!
- Không phải! Túc Kỳ, thực ra Hoắc tiên sinh cũng có nỗi khổ riêng của ngài ấy!
Đến lúc này, Utan quyết định phải thay mặt Hoắc Kiến Trường, nói ra toàn bộ chân tướng cho Túc Kỳ. Hoắc Kiến Trường vẫn luôn giữ kín chuyện này, chỉ có anh và bà Ngô Thừa mới biết bên trong con người Hoắc Kiến Trương vốn tồn tại hai nhân cách khác nhau.
- Anh biết em sẽ không tin, nhưng Hoắc tiên sinh mắc bệnh tâm lý cực - kỳ nặng!
Utan hít sâu một hơi, rành rọt nói chậm từng chữ. Câu nói này của anh khiến Túc Kỳ vô cùng bất ngờ, há hốc miệng nhìn Utan không rời mắt.
- Em đã bao giờ nghe về hội chứng DID - Dissociative identity disorder chưa?
- Ý anh muốn nói, Hoắc Kiến Trường mắc bệnh rối loạn nhân dạng phân ly?
Giọng nói của Túc Kỳ đã trở nên mất bình tĩnh. Cô nắm chặt tấm khăn thêu vào lòng bàn tay, đến nỗi gân xanh nổi cả lên trên làn da trắng nõn. Hoắc Kiến Trương tàn bạo, độc ác hành hạ cô, Hoắc Kiến Trương dịu dàng, ân cần, cưng củng cố, điều này...?
Túc Kỳ cắn chặt môi, cuối cùng mọi chuyện đã vỡ lẽ.
- Nhưng... tại sao anh ấy không giải thích cho em hiểu!
Cô run run lên tiếng, đôi mắt long lanh lại ngấn nước.
Những suy nghĩ phức tạp của Hoắc Kiến Trương, chính Utan cũng không thể nắm rõ. Nhưng mà, nói ra sự thật cho Túc Kỳ hiểu được, âu cũng là điều Utan nên làm. Chính vì nhìn thấy những giọt nước
mắt đầu tiên Túc Kỳ dành cho Hoắc Kiến Trương, Utan đã hiểu ra, thời điểm cần tiết lộ rốt cuộc cũng đã đến.
Màn đêm cô tịch bao trùm khắp trang trại nuôi cừu.
Túc Kỳ vì mệt nên ngủ thiêm thiếp, cả người rơi vào trạng thái mê
man. Trong vô thức, có cảm giác như có ai đó đang nhẹ nhàng trèo lên giường mình, sau đó vòng tay ôm Túc Kỳ vào trong lồng ngực vạm vỡ.
Hơi thở của anh rất nóng, nhiệt độ trên da cũng bỏng rát. Bàn tay lạnh lẽo bắt đầu lần mò vào trong bụng Túc Kỳ, chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc nhỏ.
Phần ngực căng tròn được thả bung, sau đó nhanh chóng bị đổi phương nhẹ nhàng ngậm lấy, miết chặt hai bên nụ ngọc. Túc Kỳ khó chịu nhăn mặt, vừa muốn mở mắt, hai hàng mi đã nặng trĩu, dính chặt lên nhau. Cô không có chút sức sống nào để mà phản kháng, đành nằm yên chịu trận, mặc cho quần áo trên cơ thể đang dần dần bị lột sạch.
Vành tại nhỏ nhắn bị đầu lưỡi ưướŧ áŧ liên tục liếʍ ɭáp̠, thỉnh thoảng trên ngực còn truyền tới cảm giác đau nhói.
- Ưm! Em! Hoắc... Hoắc Kiến Trương!
Túc Kỳ vô thức gọi tên Hoắc Kiến Trường, khiến cho cơ thể đối phương đột ngột cứng đờ.
Trêu đùa cơ thể nhạy cảm chán chê, phía dưới hoa nhỏ bắt đầu bị công kích, hai chân thon Túc Kỳ tách rộng, choàng qua hông đổi phương. Túc Kỳ trong mơ càng muốn giãy giụa bao nhiêu, kẻ kia lại càng ra sức tấn công cô sâu thêm bấy nhiêu.
Vừa ôm Túc Kỳ vào lòng, vừa liên tục luận động hông và eo, môi mỏng Hoắc Kiến Trường tham lam nuốt sạch từng mật ngọt tiết ra trong cơ thể mơn mởn của Túc Kỳ.
Cạch...
- Cô ấy ngủ say như một con heo nái!
Khóe môi Utan co giật, tròn mắt đáp:
- Vậy hai tiếng vừa qua, Hoắc tiên sinh chỉ ngồi tâm sự với không khí thôi à?
Utan cứ nghĩ, Hoắc Kiến Trương đến đây là để tạm biệt Túc Kỳ trước khi lên đường dẹp loạn chiến tranh. Vì vậy, nghe câu trả lời này của anh, Utan có chút giật mình.
Nhìn lại, Hoắc Kiến Trường đã khởi động xe moto từ lúc nào. Đêm nay, anh đi phân khối lớn, là chiếc Combat Wraith, thú cưng của Hoắc Kiến Trường. Anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc bồng chẻ ngôi, khuôn mặt tuấn mỹ chiếu rọi dưới ánh trăng sáng càng thêm tuyệt diệu, đẹp không góc chết.
- Tâm sự cái quái gì? Ông đây chỉ gửi nhờ Túc Kỳ mấy bé nòng nọc vàng ngọc. Đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện, nhất định rước cả mẹ lẫn con trở về Hoắc gia!
Hoắc Kiến Trương mở tủ chứa đồ, đưa cho Utan một chiếc khăn lụa nhỏ màu trắng, bên trong thêu hình bông hoa hồng đỏ xiêu vẹo. Mặc dù Utan rất muốn hỏi, ai đã thêu lên bông hoa hồng xấu xí như thế này, nhưng anh có ăn thêm gan hùm đi nữa cũng không dám mở lời.
- Nhưng mà... Hoắc tiên sinh, người phải đi đâu?
Những lời Hoắc Kiến Trương nói đâu có khác gì từ biệt người thân để tới chỗ nguy hiểm liều mạng. Hoắc Kiến Trường thở dài, ánh mắt tăm tối nhìn vào khoảng không vô định.
- Ucab xảy ra nội chiến. Chiến tranh bùng nổ, người chết chất thành núi. Bộ quốc phòng gấp rút cử quân nhân tới hỗ trợ.
Utan giật thót, kinh hãi nhìn Hoắc Kiến Trường, nói không nên lời:
- Nhưng mà... Chẳng phải người đã từ chức rồi. Sao bây giờ lại bị điều đi?! Ucab là đất nước lớn, kết giao anh em với nước Vân của họ. Mặc dù diện tích rộng, nhưng nơi đây kinh tế nghèo nàn, chủ yếu là đồi núi, hoang đảo, quan chức thường xuyên tranh đoạt mưu cầu, gây hấn với các nước láng giềng xung quanh.
Vì nước Vân đã kết giao hữu nghị, nên khi Ucab xảy ra chiến tranh, họ bắt buộc phải cử quân đội sang ứng cứu. Lần này, Quân Dư Sinh đích thân đến tìm Hoắc Kiến Trường, cúi đầu nhờ anh hỗ trợ.
- Lần này tôi đi, liệu có đảm bảo toàn mạng trở về hay không?
Hoắc Kiến Trương nửa đùa nửa thật nhìn Quân Dư Sinh dò hỏi.
Khuôn mặt già nhắn của Quân Dư Sinh có chút khó xử, trầm ngâm một lúc mới trả lời được:
- Bản lĩnh chỉ huy của cậu, không ai có thể vượt mặt. Nếu không toàn mạng quay lại, chỉ thiếu chút may mắn. Tôi vẫn sẽ ngày ngày đem rượu, thịt lên mộ, cùng cậu say sưa nhấm nháp. Thế nào?
- Ông già chết tiệt này! Mau cút về doanh trại của ông đi!
Hoắc Kiến Trương hừ lạnh, giơ tay đuổi thẳng Quân Dư Sinh ra khỏi nhà. Nhớ lại ngày hôm ấy, anh chỉ thêm buồn cười.
Tâm trạng Utan trở nên vô cùng nặng nề, cả đoạn đường lái xe về trang trại, anh không ngừng thở dài.
Chiến tranh khắc nghiệt, có thể dễ dàng mất mạng như chơi. Hoắc Kiến Trương lần này đích thân chỉ huy quân sĩ, trực tiếp đối mặt với hàng ngàn họng súng, sống chết còn chưa rõ.
Túc Kỳ cùng Lý Phiên Phiên đã ngồi chờ anh ở nhà sẵn. Lý Phiên Phiên cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ nhất có thể, giơ tay vẫy vẫy về phía Utan:
- Anh Utan! Mau lại đây!
Trên bàn là một loạt các món ăn ngon, vẫn còn nóng nhưng phức. Utan khịt khịt mũi, vui vẻ ngồi xuống, không quên khen ngợi:
- Hai chị em chu đáo quá! Chà... Chỉ mới ngửi thôi mà bụng anh đã réo cồn cào rồi đây này!
Bữa ăn diễn ra trong không khí gượng gạo. Người run sợ nhất bây giờ chính là Lý Phiên Phiên. Cô ta không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm bù nhìn, bắt buộc nghe theo sự sai khiến của Túc Kỳ.
Chờ sau khi Lý Phiên Phiên trở về nhà, Utan lưỡng lự một lát mới dám đưa khăn tay mà Hoắc Kiến Trường gửi cho Túc Kỳ.
- Đây là gì vậy anh?
Túc Kỳ ngạc nhiên hỏi. Cô mở khăn, nụ cười trên môi dần dần tắt ngấm.
- Hoắc Kiến Trường... có làm khó anh không?
Chưa cần đợi Utan giải thích, Túc Kỳ đã lên tiếng hỏi anh trước. Utan hết lần này tới lần khác rơi vào trạng thái ngạc nhiên. Dù cho Túc Kỳ luôn tỏ ra mình ổn, nhưng anh có thể dễ dàng nhận thấy vành mắt cô đã phủ một tầng sương mỏng.
- Túc Kỳ, anh đang suy nghĩ, liệu anh đưa em rời khỏi Hoắc tiên sinh là đúng hay sai?
Utan không trả lời cô mà hỏi ngược lại. Túc Kỳ nắm chặt bức khăn thêu trong tay, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lắc đầu khẳng định:
- Anh đã làm rất tốt. Nếu em vẫn còn ở lại bên Hoắc Kiến Trương, chắc chắn tính mạng của em sẽ bị anh ta bóp nát bất kể lúc nào!
Cả hai ngồi trầm ngâm, mỗi người lại theo đuổi hàng lớp suy nghĩ khác nhau. Túc Kỳ nhìn chăm chăm vào tấm khăn thêu nguệch ngoạc, bỗng chốc nhớ lại ba ngày bình yên ngắn ngủi khi ở bên cạnh Hoắc Kiến Trường.
" - Anh đang xem gì vậy?
Nghe cô hỏi, Hoắc Kiến Trường đang mải mê lượt xem điện thoại, lập tức kéo Túc Kỳ nằm sát vào người, chỉ cho cô xem những bức tranh thêu được coi là kiệt tác từ các nghệ nhân nổi tiếng.
- Thế nào? Quá đẹp đúng không?
Túc Kỳ cũng rất có hứng thú với nghệ thuật thêu tranh, liền nở nụ cười vui vẻ mà đáp:
- Rất đẹp và tinh tế. Nếu có một người đàn ông nào đó tự tay thêu tranh cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích!
- Xời, tưởng gì! Em đã thích, đích thân tôi sẽ thêu cho em cả ngàn
cái! Hoắc Kiến Trường tự hào vỗ ngực nói. Lúc ấy, Túc Kỳ chỉ bĩu môi,
cho rằng đó vốn là một lời nói đùa cợt."
Ai ngờ, cuối cùng anh thêu thật. Những đường nét xiêu vẹo, phải nhìn kỹ lắm mới thấy được đây là hình bông hoa hồng, suýt chút nữa đã khiến Túc Kỳ hiểu nhầm thành đầu heo.
Càng nhìn, cô lại cảm thấy buồn cười, đột nhiên phá lên cười rũ rượi. Túc Kỳ cười tới nỗi da mặt đỏ ửng, nước mắt ướt đầm gò má. Dần dần, nụ cười trên môi bắt đầu co lại, cô không còn cười nữa. Thế mà đôi mắt phản chủ vẫn tự khắc rơi lệ.
Utan đưa tay, VỖ VỖ lên vai cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Anh nghĩ, em có thể tha thứ cho Hoắc tiên sinh...
Anh chưa nói dứt câu, Túc Kỳ đã vội vã lắc đầu, sụt sịt đáp:
- Tha thứ cho anh ta, để rồi anh ta lại dùng bạo lực mà cưỡng ép em nữa à!
- Không phải! Túc Kỳ, thực ra Hoắc tiên sinh cũng có nỗi khổ riêng của ngài ấy!
Đến lúc này, Utan quyết định phải thay mặt Hoắc Kiến Trường, nói ra toàn bộ chân tướng cho Túc Kỳ. Hoắc Kiến Trường vẫn luôn giữ kín chuyện này, chỉ có anh và bà Ngô Thừa mới biết bên trong con người Hoắc Kiến Trương vốn tồn tại hai nhân cách khác nhau.
- Anh biết em sẽ không tin, nhưng Hoắc tiên sinh mắc bệnh tâm lý cực - kỳ nặng!
Utan hít sâu một hơi, rành rọt nói chậm từng chữ. Câu nói này của anh khiến Túc Kỳ vô cùng bất ngờ, há hốc miệng nhìn Utan không rời mắt.
- Em đã bao giờ nghe về hội chứng DID - Dissociative identity disorder chưa?
- Ý anh muốn nói, Hoắc Kiến Trường mắc bệnh rối loạn nhân dạng phân ly?
Giọng nói của Túc Kỳ đã trở nên mất bình tĩnh. Cô nắm chặt tấm khăn thêu vào lòng bàn tay, đến nỗi gân xanh nổi cả lên trên làn da trắng nõn. Hoắc Kiến Trương tàn bạo, độc ác hành hạ cô, Hoắc Kiến Trương dịu dàng, ân cần, cưng củng cố, điều này...?
Túc Kỳ cắn chặt môi, cuối cùng mọi chuyện đã vỡ lẽ.
- Nhưng... tại sao anh ấy không giải thích cho em hiểu!
Cô run run lên tiếng, đôi mắt long lanh lại ngấn nước.
Những suy nghĩ phức tạp của Hoắc Kiến Trương, chính Utan cũng không thể nắm rõ. Nhưng mà, nói ra sự thật cho Túc Kỳ hiểu được, âu cũng là điều Utan nên làm. Chính vì nhìn thấy những giọt nước
mắt đầu tiên Túc Kỳ dành cho Hoắc Kiến Trương, Utan đã hiểu ra, thời điểm cần tiết lộ rốt cuộc cũng đã đến.
Màn đêm cô tịch bao trùm khắp trang trại nuôi cừu.
Túc Kỳ vì mệt nên ngủ thiêm thiếp, cả người rơi vào trạng thái mê
man. Trong vô thức, có cảm giác như có ai đó đang nhẹ nhàng trèo lên giường mình, sau đó vòng tay ôm Túc Kỳ vào trong lồng ngực vạm vỡ.
Hơi thở của anh rất nóng, nhiệt độ trên da cũng bỏng rát. Bàn tay lạnh lẽo bắt đầu lần mò vào trong bụng Túc Kỳ, chậm rãi cởi bỏ từng chiếc cúc nhỏ.
Phần ngực căng tròn được thả bung, sau đó nhanh chóng bị đổi phương nhẹ nhàng ngậm lấy, miết chặt hai bên nụ ngọc. Túc Kỳ khó chịu nhăn mặt, vừa muốn mở mắt, hai hàng mi đã nặng trĩu, dính chặt lên nhau. Cô không có chút sức sống nào để mà phản kháng, đành nằm yên chịu trận, mặc cho quần áo trên cơ thể đang dần dần bị lột sạch.
Vành tại nhỏ nhắn bị đầu lưỡi ưướŧ áŧ liên tục liếʍ ɭáp̠, thỉnh thoảng trên ngực còn truyền tới cảm giác đau nhói.
- Ưm! Em! Hoắc... Hoắc Kiến Trương!
Túc Kỳ vô thức gọi tên Hoắc Kiến Trường, khiến cho cơ thể đối phương đột ngột cứng đờ.
Trêu đùa cơ thể nhạy cảm chán chê, phía dưới hoa nhỏ bắt đầu bị công kích, hai chân thon Túc Kỳ tách rộng, choàng qua hông đổi phương. Túc Kỳ trong mơ càng muốn giãy giụa bao nhiêu, kẻ kia lại càng ra sức tấn công cô sâu thêm bấy nhiêu.
Vừa ôm Túc Kỳ vào lòng, vừa liên tục luận động hông và eo, môi mỏng Hoắc Kiến Trường tham lam nuốt sạch từng mật ngọt tiết ra trong cơ thể mơn mởn của Túc Kỳ.
Cạch...
- Cô ấy ngủ say như một con heo nái!
Khóe môi Utan co giật, tròn mắt đáp:
- Vậy hai tiếng vừa qua, Hoắc tiên sinh chỉ ngồi tâm sự với không khí thôi à?
Utan cứ nghĩ, Hoắc Kiến Trương đến đây là để tạm biệt Túc Kỳ trước khi lên đường dẹp loạn chiến tranh. Vì vậy, nghe câu trả lời này của anh, Utan có chút giật mình.
Nhìn lại, Hoắc Kiến Trường đã khởi động xe moto từ lúc nào. Đêm nay, anh đi phân khối lớn, là chiếc Combat Wraith, thú cưng của Hoắc Kiến Trường. Anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc bồng chẻ ngôi, khuôn mặt tuấn mỹ chiếu rọi dưới ánh trăng sáng càng thêm tuyệt diệu, đẹp không góc chết.
- Tâm sự cái quái gì? Ông đây chỉ gửi nhờ Túc Kỳ mấy bé nòng nọc vàng ngọc. Đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện, nhất định rước cả mẹ lẫn con trở về Hoắc gia!