Mục lục
Tù nhân xinh đẹp của thừa tướng (truyện full) tác giả Rosepea
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nghị Phàm không nán lại lâu. Sau khi trò chuyện với Hoắc Kiến Trương một hồi, anh bèn đứng dậy ra về, hẹn vài hôm nữa sẽ quay trở lại để bàn bạc các vấn đề chính trị. Vẫn là tác phong nghênh ngang pha lẫn vương trượng độc nhất ấy, không thể lẫn vào đâu được.

Túc Kỳ từ lâu đã ngưỡng mộ Lục Nghị Phàm cùng Cửu Châu, nên khi bóng dáng tuấn mỹ của anh đã khuất hẳn, cô vẫn còn nhìn theo bằng ánh mắt hết sức ngưỡng mộ. Điều này làm Hoắc Kiến Trương không mấy vui vẻ.

Quân Dư Sinh vỗ vai Hoắc Kiến Trương, quan tâm hỏi thăm:

- Các vết thương của cậu đã đỡ đau nhức hơn chưa?

Nghe vậy, Hoắc Kiến Trương chỉ thờ ơ lắc đầu, trầm giọng đáp gọn:

- Mấy vết thương vớ vẩn này không đáng là bao so với việc bị cắm sừng!

Nghe anh nói, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Vết thương thì liên quan gì tới cắm sừng hay không chứ? Túc Kỳ vẫn là người ngây thơ nhất. Với loại chuyện này cô chưa có kinh nghiệm nhiều, bèn quay sang hỏi Hứa Vũ Lăng:

- Sao tự nhiên Hoắc Kiến Trương lại muốn cắm sừng lên đầu mình thế? Mà là loại sừng gì nhỉ, sừng trâu à?

Hứa Vũ Lăng đang ngậm nước trong miệng, bị cô hỏi mà bật cười nắc nẻ, đến nỗi sặc cả nước.

- Ối chị dâu ơi! Cái này chị phải hỏi anh Trương mới đúng!

Mọi người cùng cười ồ lên, Túc Kỳ lại càng không hiểu, đành nhún vai bỏ qua sang một bên. Hoắc Kiến Trương mặt đen lại, giơ tay phẩy phẩy hàm ý đuổi mọi người ra bên ngoài:

- Đi hết đi! Các người thật ồn ào!

Vừa thấy Túc Kỳ định đi theo Hứa Vũ Lăng, Hoắc Kiến Trương liền cau mày gọi giật lại:

- Túc Kỳ! Mau đứng lại!

Túc Kỳ giật nảy mình, trợn mắt nhìn anh quát:

- Cái gì? Anh không thể nói nhẹ nhàng hơn được à?

Hoắc Kiến Trương càng bướng, tay phải gõ gõ lên giường, lạnh lùng ra lệnh:

- Chốt cửa vào và đến đây!

- Tôi không đến! Anh thật vô lý!

Túc Kỳ lập tức phản đối, lắc đầu hừ nhạt.

Nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh bắt đầu giở giọng ngon ngọt dụ dỗ:

- Chẳng phải em thích nghe chuyện về Lục Nghị Phàm và Cửu Châu lắm mà? Lại đây, tôi sẽ kể cho em nghe chuyện tình đã trở thành giai thoại của họ!

Quả nhiên, Túc Kỳ vô cùng thích thú với chủ đề này của Hoắc Kiến Trương, gật đầu cái rụp. Cô đóng cửa, lại cẩn thận chốt chặt, sau đó chạy đến bên cạnh anh hỏi rối rít:

- Rồi! Rồi! Anh mau kể cho tôi nghe đi! Hình như anh Phàm đã dùng mưu mẹo để lừa chị Châu về thủ phủ Thống Đốc phải không nhỉ?

Nhìn đôi mắt to tròn tràn ngập mong chờ của người con gái trước mặt, Hoắc Kiến Trương lại càng thêm điên tiết. Người phụ nữ đáng ghét, ở ngay trước mặt anh mà dám tơ tưởng đến người đàn ông khác. Anh phải phạt, phạt thật nặng mới được.

- Á! Hoắc Kiến Trương đồ tồi!

Túc Kỳ đột nhiên bị anh dùng tay phải kéo mạnh lên giường, sau đó mặc kệ đau đớn mà nằm đè lên người cô, dùng chân kẹp chặt Túc Kỳ vào trong người.

Mặc dù tay trái đang băng bó nối lại, nhưng sức khỏe của Hoắc Kiến Trương vẫn vô cùng khỏe khoắn, mà sinh lý thì rất cao, nhất là mỗi khi tiếp xúc với Túc Kỳ.

Cô chống hai tay lên trên ngực anh, nức nở từ chối:

- Anh đừng như vậy nữa! Sáng nay… sáng nay anh đã làm rồi mà!

Nhưng Hoắc Kiến Trương không nghe, anh kéo trễ áo Túc Kỳ xuống, để hai bầu ngực căng tròn bật tung ra, sau đó cúi đầu, cầm thú cắn lên ngực cô.

- Không tha! Em dám cắm sừng tôi à!

Túc Kỳ co người giãy giụa, lắc đầu phản đối:

- Anh bị điên à? Tôi lấy đâu ra sừng mà cắm vào đầu anh?! Á! Đau!

Phần ngực tròn mẩy bị răng anh cắn khắp nơi, nhất là vị trí của hai viên ngọc hồng luôn phải chịu sự công kích từ chiếc lưỡi linh hoạt kia. Bàn tay hư hỏng của Hoắc Kiến Trương sờ soạng khắp cơ thể cô, đem cả bầu ngực lớn nhét đầy trong miệng mà liếʍ ɭáp̠.

Túc Kỳ khóc không ra hơi, cong người hứng chịu những ngón tay dài và thô cứng đang đặt bên trong quần cô, thích thú vuốt ve hai bên cánh hoa mà mon men luồn vào nơi eo hẹp mẫn cảm.

- Được tôi massage là vinh hạnh của em đấy! Hình như thứ này cũng lớn thêm một chút rồi thì phải!

Anh dùng chóp mũi cao vút cọ cọ lên ngực mềm Túc Kỳ, ánh mắt ưướŧ áŧ tràn ngập chiếm hữu nhìn cô chằm chằm.

- Tôi ghét anh!

Túc Kỳ ưỡn cao ngực đầy khó chịu, khó nhọc thở hổn hển. Ở cạnh Hoắc Kiến Trương lúc nào cũng dễ bị anh câu dẫn. Hôm nay lại còn giở thói lừa phỉnh cô nữa, thật đáng ghét!

Hoắc Kiến Trương như cười như không, liếʍ ɭáp̠ lên vành tai Túc Kỳ thì thầm, hơi thở nóng hổi phủ vào da mặt cô mỗi lúc thêm bỏng rát.

- Ghét à? Ghét này!

Sau hai từ “ghét này”, phía dưới vùng cấm địa của Túc Kỳ lại tiếp tục hứng chịu sự xâm lấn của tay Hoắc Kiến Trương. Cô kêu thét lên, liên tục van xin anh buông tha:

- Dừng lại đi! Không muốn nữa! Ưm… ưm!

Đôi môi nóng bỏng của anh trực tiếp phủ lên môi mọng của Túc Kỳ. Anh hôn cô một cách điên cuồng, nuốt sạch những lời cô muốn nói ra bên ngoài. Bàn tay vẫn liên tục càn rỡ, kíƈɦ ŧɦíƈɦ và khuấy đảo cơ thể mẫn cảm của cô một cách sâu nhất.

Nụ hôn của anh nóng bỏng mà cuồng nhiệt, đem cô bao trọn trong toàn bộ hơi thở của anh. Những cánh hoa mềm mại chờn vờn quấn quýt nhau, chứa đầy du͙ƈ vọиɠ và sự chiếm hữu mạnh bạo.

Miết môi cô đến khi sưng tấy, Hoắc Kiến Trương lại tiếp tục di chuyển xuống ngần cô trắng nõn cùng xương quai xanh gợi cảm, liếʍ ɭáp̠ và cắn ngọt lên trên. Túc Kỳ co người giãy giụa, nhưng vùng dưới đã bị từng ngón tay của anh lấp đầy bên trong. Cảm giác chặt khít, co rút càng lúc càng thêm ưướŧ áŧ.

Đột nhiên, bụng dạ của cô cuộn trào hết sức khó chịu. Thứ cảm giác buồn nôn kì lạ chợt nảy sinh trong lồng ngực, chạy dọc từ trên đỉnh não xuống từng ngón chân, khiến Túc Kỳ tái xanh mặt mũi.

Hoắc Kiến Trương vẫn không nhận ra chuyển biến khác thường trên cơ thể của cô. Một tay anh vẫn tấn công bên dưới, miệng thì liếʍ ɭáp̠ trên ngực và đem từng ngón tay thon nhỏ của Túc Kỳ cắи ʍút̼ thỏa thích. Vị ngọt đê mê từ cơ thể tuyệt mỹ này luôn khiến trí não anh rơi vào trạng thái say đắm mê mẩn, đừng hòng có thể dứt ra được.

Túc Kỳ không chịu nổi nữa, gập người quay ra bên ngoài giường bệnh mà nôn.

Ọe… ọe…

Cô chỉ nôn được một chút dịch vị dạ dày, vậy mà toàn thân đã đỏ ửng, da mặt trở nên trắng bệch. Hoắc Kiến Trương vô cùng hoảng hốt, vội vàng rút tay ra khỏi người cô, vỗ vỗ vào lưng Túc Kỳ, lo lắng hỏi gấp:

- Em sao thế? Tự nhiên lại nôn vậy? Hay em bị đau dạ dày hả?

Túc Kỳ vừa muốn trả lời, cơn khó chịu cực điểm tiếp tục hành hạ cô, làm Tú Kỳ lại ôm miệng nôn khan. Cô nôn tới nỗi da mặt đỏ lựng lên, nước mắt chảy ra ướt đẫm hai má. Điều này càng khiến Hoắc Kiến Trương lo lắng thêm gấp bội phần. Anh vừa xoa lưng kịch liệt cho Túc Kỳ, vừa thò chân bấm bộ đàm trên bàn, quát lớn như hét vào tai đối phương:

- Mau cử bác sĩ vào đây, vợ tôi bị bệnh rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK