Thối quá! Thối chết đi được!
Trong phòng ngủ, tiếng kêu oai oái của Hoắc Kiến Trương vang lên ầm ĩ. Tiểu công chúa Hoắc Y Cơ ị đầy ra bỉm, mùi thối bay nồng nặc. Túc Kỳ vừa đi vệ sinh về, nghe thấy âm thanh nức nở của chồng, không cầm lòng được liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Ba đứa trẻ bụ bẫm, một gái, hai trai nằm ngay ngắn trên giường, đang chu môi đập tay đập chân, kêu khóc ầm ĩ. Chúng đói sữa, đòi bú, mà Túc Kỳ vì sinh ba sức khỏe sẵn yếu, không có đủ sữa cho các con. Họ quyết định nuôi thêm sữa bột, nhưng ba đứa nhóc tì vẫn luôn trong tình trạng khóc đói.
Hoắc Kiến Trương lần đầu làm bố, lóng ngóng vụng về, hết chạy đi hỏi vợ cách thay bỉm, lại gọi điện cầu cứu cha mẹ vợ. Sẽ có lúc, Túc Kỳ bắt gặp cảnh Hoắc Kiến Trương tay cho con bú bình, miệng gọi điện thoại nói chuyện với mẹ cô, bất lực cáo tội:
- Thằng nhóc Vương Kiệt không chịu uống sữa mẹ ạ. Cứ thấy con cầm bình lên nó lại khóc ré!
- Ối cha! Lại đái nữa rồi! Con sắp uống no nướƈ ŧıểυ của ba đứa nó!
Anh đã gầy đi nhiều, râu cũng chưa buồn cạo, cả ngày tất bật trông con chăm vợ, không kêu ca, phàn nàn lấy một lần. Khi Túc Kỳ hỏi anh có mệt lắm không, Hoắc Kiến Trương chỉ ôm cô thật chặt, hôn lên trán vợ thủ thỉ:
- Mệt thì có mệt, nhưng rất nhanh lại hết à. Vợ yêu, em giỏi lắm, kiên cường lắm!
Túc Kỳ gục đầu vào vai anh, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Cô đã không đặt cược sai cuộc đời của mình vào anh. Hoắc Kiến Trương thực hiện đúng như những gì anh hứa, để Túc Kỳ trở thành bà hoàng trong cuộc đời của anh. Ngày ngày, một đội chăm sóc đặc biệt sẽ tới đúng giờ, đều là các chuyên gia sức khỏe, sắc đẹp được Hoắc Kiến Trương đích thân thuê riêng, chỉ phục vụ chăm sóc duy nhất cho Túc Kỳ.
Hoắc Kiến Trương lo sợ Túc Kỳ sinh ba, sức khỏe yếu ớt, ảnh hưởng tới cơ thể sau này. Bằng mọi giá, anh phải chuẩn bị cho cô một tinh thần thật tốt, một sức khỏe hoàn hảo. Vì lo Túc Kỳ trầm cảm sau sinh, Hoắc Kiến Trương còn nhận toàn bộ công việc chăm các con, từ cho ăn, thay bỉm, tắm rửa tới phơi tã, Túc Kỳ chỉ cần cho con bú và chơi với con, phụ anh vài việc vặt là được.
Chính vì vậy, Túc Kỳ sau sinh lại càng trở nên đẹp hơn, da dẻ căng bóng mịn màng. Khi rảnh lại cùng Hiểu Hương Hương đi mua sắm, tối về gọi điện buôn chuyện với Cửu Châu. Tinh thần và tâm lý của cô lúc nào cũng trong trạng thái tràn trề hạnh phúc.
Đều đặn vào mỗi buổi sáng hay trước khi đi ngủ, Hoắc Kiến Trương luôn giữ thói quen hôn cô. Tình cảm vợ chồng, con cái khăng khít quấn quýt không rời.
Anh thường ôm cô, ngọt ngào nói nhỏ:
“Em và các con chỉ cần dựa vào lưng anh. Cả thế giới này đã có anh chống đỡ!”
…
Tại thành phố Paris xinh đẹp, Khương Vĩ Thành cũng đã có một nhóc con. Tuy nhiên, đứa trẻ được sinh ra là do anh thực hiện phương pháp thụ tinh nhân tạo. Sau khi cô gái kia sinh thành công, chưa kịp nhìn mặt con trai liền bị người của Khương Vĩ Thành lập tức đem đi.
Khương Tử Dực được đích thân cha mình nuôi dưỡng, một tay dạy dỗ võ công và các chiêu thức sử dụng súng trường, súng bắn tỉa,… Bảy tuổi thuần thục chín mươi tám thế võ khởi động đầu tiên, mười tuổi nét mặt trời phú, giống cha như đúc, tự động cầm dao phi tiêu, ngắm trúng vị trí cách xa sáu mét,…
Chỉ có điều, Khương Vĩ Thành dốc công huấn luyện con trai, tất cả đều vì mục đích trả thù đối thủ không đội trời chung ở bên kia đất nước.
Khương Tử Dực mang hai màu mắt đặc biệt, mắt phải màu xanh lơ, mắt trái màu nâu đồng, mái tóc hung ngoại lai nổi bật. Sống trong tổ chức xã hội đen ngầm, máu lạnh ẩn sâu nơi con người cậu càng ngày càng trở nên tàn khốc.
Năm Khương Tử Dực tròn hai mươi tư tuổi, trở thành một chàng trai tuấn kiệt hoàn mỹ, Khương Vĩ Thành mãn nguyện gọi con trai tới, đặt vào tay anh một con dao và bức ảnh nhỏ, hờ hững dặn dò:
- Đã đến lúc con nên trở về rồi! Tử Dực, chúc chuyến đi này của con may mắn!
Khương Tử Dực rút từ trong túi ngực một tấm ảnh nhỏ, là chân dung của một cô gái mắt to, xinh đẹp rạng rỡ. Phía dưới chú thích chỉ ghi duy nhất ba từ “Hoắc Y Cơ”…
Trong phòng ngủ, tiếng kêu oai oái của Hoắc Kiến Trương vang lên ầm ĩ. Tiểu công chúa Hoắc Y Cơ ị đầy ra bỉm, mùi thối bay nồng nặc. Túc Kỳ vừa đi vệ sinh về, nghe thấy âm thanh nức nở của chồng, không cầm lòng được liền ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Ba đứa trẻ bụ bẫm, một gái, hai trai nằm ngay ngắn trên giường, đang chu môi đập tay đập chân, kêu khóc ầm ĩ. Chúng đói sữa, đòi bú, mà Túc Kỳ vì sinh ba sức khỏe sẵn yếu, không có đủ sữa cho các con. Họ quyết định nuôi thêm sữa bột, nhưng ba đứa nhóc tì vẫn luôn trong tình trạng khóc đói.
Hoắc Kiến Trương lần đầu làm bố, lóng ngóng vụng về, hết chạy đi hỏi vợ cách thay bỉm, lại gọi điện cầu cứu cha mẹ vợ. Sẽ có lúc, Túc Kỳ bắt gặp cảnh Hoắc Kiến Trương tay cho con bú bình, miệng gọi điện thoại nói chuyện với mẹ cô, bất lực cáo tội:
- Thằng nhóc Vương Kiệt không chịu uống sữa mẹ ạ. Cứ thấy con cầm bình lên nó lại khóc ré!
- Ối cha! Lại đái nữa rồi! Con sắp uống no nướƈ ŧıểυ của ba đứa nó!
Anh đã gầy đi nhiều, râu cũng chưa buồn cạo, cả ngày tất bật trông con chăm vợ, không kêu ca, phàn nàn lấy một lần. Khi Túc Kỳ hỏi anh có mệt lắm không, Hoắc Kiến Trương chỉ ôm cô thật chặt, hôn lên trán vợ thủ thỉ:
- Mệt thì có mệt, nhưng rất nhanh lại hết à. Vợ yêu, em giỏi lắm, kiên cường lắm!
Túc Kỳ gục đầu vào vai anh, nở nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Cô đã không đặt cược sai cuộc đời của mình vào anh. Hoắc Kiến Trương thực hiện đúng như những gì anh hứa, để Túc Kỳ trở thành bà hoàng trong cuộc đời của anh. Ngày ngày, một đội chăm sóc đặc biệt sẽ tới đúng giờ, đều là các chuyên gia sức khỏe, sắc đẹp được Hoắc Kiến Trương đích thân thuê riêng, chỉ phục vụ chăm sóc duy nhất cho Túc Kỳ.
Hoắc Kiến Trương lo sợ Túc Kỳ sinh ba, sức khỏe yếu ớt, ảnh hưởng tới cơ thể sau này. Bằng mọi giá, anh phải chuẩn bị cho cô một tinh thần thật tốt, một sức khỏe hoàn hảo. Vì lo Túc Kỳ trầm cảm sau sinh, Hoắc Kiến Trương còn nhận toàn bộ công việc chăm các con, từ cho ăn, thay bỉm, tắm rửa tới phơi tã, Túc Kỳ chỉ cần cho con bú và chơi với con, phụ anh vài việc vặt là được.
Chính vì vậy, Túc Kỳ sau sinh lại càng trở nên đẹp hơn, da dẻ căng bóng mịn màng. Khi rảnh lại cùng Hiểu Hương Hương đi mua sắm, tối về gọi điện buôn chuyện với Cửu Châu. Tinh thần và tâm lý của cô lúc nào cũng trong trạng thái tràn trề hạnh phúc.
Đều đặn vào mỗi buổi sáng hay trước khi đi ngủ, Hoắc Kiến Trương luôn giữ thói quen hôn cô. Tình cảm vợ chồng, con cái khăng khít quấn quýt không rời.
Anh thường ôm cô, ngọt ngào nói nhỏ:
“Em và các con chỉ cần dựa vào lưng anh. Cả thế giới này đã có anh chống đỡ!”
…
Tại thành phố Paris xinh đẹp, Khương Vĩ Thành cũng đã có một nhóc con. Tuy nhiên, đứa trẻ được sinh ra là do anh thực hiện phương pháp thụ tinh nhân tạo. Sau khi cô gái kia sinh thành công, chưa kịp nhìn mặt con trai liền bị người của Khương Vĩ Thành lập tức đem đi.
Khương Tử Dực được đích thân cha mình nuôi dưỡng, một tay dạy dỗ võ công và các chiêu thức sử dụng súng trường, súng bắn tỉa,… Bảy tuổi thuần thục chín mươi tám thế võ khởi động đầu tiên, mười tuổi nét mặt trời phú, giống cha như đúc, tự động cầm dao phi tiêu, ngắm trúng vị trí cách xa sáu mét,…
Chỉ có điều, Khương Vĩ Thành dốc công huấn luyện con trai, tất cả đều vì mục đích trả thù đối thủ không đội trời chung ở bên kia đất nước.
Khương Tử Dực mang hai màu mắt đặc biệt, mắt phải màu xanh lơ, mắt trái màu nâu đồng, mái tóc hung ngoại lai nổi bật. Sống trong tổ chức xã hội đen ngầm, máu lạnh ẩn sâu nơi con người cậu càng ngày càng trở nên tàn khốc.
Năm Khương Tử Dực tròn hai mươi tư tuổi, trở thành một chàng trai tuấn kiệt hoàn mỹ, Khương Vĩ Thành mãn nguyện gọi con trai tới, đặt vào tay anh một con dao và bức ảnh nhỏ, hờ hững dặn dò:
- Đã đến lúc con nên trở về rồi! Tử Dực, chúc chuyến đi này của con may mắn!
Khương Tử Dực rút từ trong túi ngực một tấm ảnh nhỏ, là chân dung của một cô gái mắt to, xinh đẹp rạng rỡ. Phía dưới chú thích chỉ ghi duy nhất ba từ “Hoắc Y Cơ”…