- Thì ra, anh Kiến Trường và anh Utan là quản lý riêng của chị gái em hả? Chị à, giờ em mới biết chị là diễn viên đấy!
Tử San đưa tay huých huých vào eo Túc Kỳ, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Trong nhà lúc này chỉ có duy nhất bốn người họ vì Vợ chồng ông Vương đang ở trong bệnh viện, đều là tuổi trẻ nên không khí khá thoải mái.
Có Hoắc Kiến Trương ở đây, Túc Kỳ cảm thấy ăn cơm cũng không thể nào vào nổi. Trong suốt bữa ăn, chỉ có Utan và Tử San là nói chuyện nhiều nhất, còn Hoắc Kiến Trường cùng Túc Kỳ đều tuyệt đối giữ im lặng.
Mặc dù Tử San trò chuyện hết sức vui vẻ cùng Utan, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đánh về phía Hoắc Kiến Trường. Ngoại hình xuất chúng, thái độ lạnh lùng, điềm đạm của anh khiến tâm trạng Tử San âm thầm phấn khích và ngưỡng mộ. Nếu quả thực anh là quản lý của Túc Kỳ, có lẽ Tử San sẽ nhờ chị gái tạo cơ hội giúp.
- Anh Kiến Trường, chị Túc Kỳ đã kể qua với anh về em bao giờ chưa?
Tử San ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Hoắc Kiến Trường, dáng vẻ hết sức mong chờ.
Nghe em gái bắt chuyện cùng anh, Túc Kỳ muốn ra hiệu ngăn cản nhưng không kịp. Hoắc Kiến Trường vẫn đưa mắt nhìn cô, cẩn thận quan sát từng điệu bộ, cử chỉ của Túc Kỳ, sau đó thoải mái đáp:
- Tiểu thư Túc Kỳ rất kiệm lời!
Tử San nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu coi như không có gì.
Đồng hồ lúc này đã điểm tám giờ tối.
Túc Kỳ chờ mãi tới khung giờ này, ngay khi kim giờ vừa nhích đến số tám, cô lập tức lên tiếng:
- Muộn rồi! Hai người cứ về thành phố trước! Tôi sẽ quay trở lại sớm!
Biết cô có ý đuổi mình, Hoắc Kiến Trường vẫn rất thản nhiên. Anh đứng dậy, cởϊ áσ vest đen, chậm rãi tháo cúc đầu, để lộ khuôn cổ cao vút cùng vòm họng nam tính nhẹ nhàng di
chuyển, nở một nụ cười thân thiện về phía Tử San:
- Anh có thể ở lại qua đêm hay không?
Tử San cứng đờ cả người, ngây ngốc nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông tuấn mỹ cực điểm trước mắt, lập tức gật đầu lia lịa:
- Được ạ! Nhà em vẫn còn phòng trống, hai anh có thể đến đó nghỉ ngơi!
- Tử San! Em ăn nói hồ đồ gì vậy?
Túc Kỳ tức giận lớn tiếng quát.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trường vẫn mặt dày đi theo Tử San vào phòng xem xét, sau đó mãn nguyện ném về Túc Kỳ một cái nhìn ngập tràn sự thách thức.
Trong phòng ngủ, Tử San ôm chặt gối vào người, tâm trạng lâng lâng vô cùng phấn khích. Từ khi gặp được Hoắc Kiến Trường, lý trí Tử San luôn tràn ngập hình ảnh đẹp tựa tranh vẽ của người đàn ông này. Cô chưa biết rằng, đằng sau vẻ mặt thư sinh, có chút nho nhã, điềm đạm kia là một người đàn ông khủng khiếp tới mức độ nào.
- Chị! Anh Kiến Trường là quản lý của chị phải không?
Tử San ngập ngừng hỏi lại Túc Kỳ.
Cô đang tìm quần áo để đi tắm, lập tức quay lại nhìn em gái, cảnh giác cất giọng hỏi ngược:
- Cả ngày hôm nay, em liên tục nhắc tới Hoắc Kiến Trường. Tử San à, chẳng lẽ em đã để ý anh ta?
Hai má Tử San lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng không đáp.
Tử San tìm hiểu ai, Túc Kỳ cũng đều không ngăn cản. Nhưng chỉ riêng Hoắc Kiến Trường, cô phải phản đối kịch liệt. Em gái ngây thơ của cô đâu biết con người thật phía sau của Hoắc Kiến Trương vô cùng độc ác tới nhường nào. Nghĩ đến những lần Túc Kỳ sống dở chết dở dưới tay anh, cô lại không rét mà run.
- Tử San! Chị cấm tuyệt đối em có tư tưởng đó với Hoắc Kiến Trường. Nếu còn để chị biết được, chị sẽ trừng phạt em thích đáng!
- Hả? Vì sao chứ? Chị có quyền gì mà can thiệp tới đời tư của em hả?
Tử San tức giận gào lên.
Túc Kỳ không muốn tranh cãi, ôm quần áo bước xuống dưới lầu, cảm xúc lúc này vô cùng phức tạp.
Vì phòng tắm của nhà cô nằm tách biệt bên ngoài gian chính, do vậy Túc Kỳ muốn đến nhà tắm thì phải đi qua phòng nghỉ tạm thời của Hoắc Kiến Trường.
Cô không dám nhìn vào bên trong, gấp rút bước đi thật mau, cẩn thận khóa trái lại cửa.
Túc Kỳ đứng trước tấm gương nhỏ, trân trối nhìn lên hình ảnh của mình được phản chiếu trên đó. Hoắc Kiến Trương kia tìm tới đây là muốn gì? Mục đích của anh hẳn không phải đơn giản.
Tiếng nước chảy róc rách kéo Túc Kỳ trở về hiện tại. Cô cởϊ qυầи áo, thân hình mềm mại, nõn nà càng thêm gợi cảm khi được ngâm mình vào trong bồn nước.
Cảm giác thư thái, khoan khoái hơn rất nhiều. Túc Kỳ đưa tay vớt bọt xà phòng, chà lên khắp cơ thể, cố gắng thả lỏng bản thân sao cho trọn vẹn.
Cạch...
Âm thanh vặn khóa cửa chợt vang lên.
Túc Kỳ giật nảy mình, hướng về phía cửa kêu lớn:
- Ai... ai vậy?
Trong nhà, ngoại trừ Tử San cùng Hoắc Kiến Trường và Utan, không còn bất kỳ một người nào khác.
Tiếng vặn khóa vẫn vang lên ngày một lớn, bóng đen to cao in trên cánh cửa khiến Túc Kỳ vô cùng hoảng loạn.
Chết tiệt!
Đây là nhà của cô cơ mà!
cửa được đẩy ra, Hoắc Kiến Trương lách người, ngang nhiên bước vào trong phòng tắm.
- Ai cho phép anh vào đây! Mau cút ra bên ngoài!
Túc Kỳ đưa tay che lấy cơ thể trần, tức giận đến mức đỏ ửng cả da mặt. Quả nhiên, dù là ở đầu đi chăng nữa thì Hoắc Kiến Trương vẫn sẽ không buông tha cho cô. Dường như, càng nhìn thấy Túc Kỳ rơi vào trạng thái hoảng loạn bao nhiêu, Hoắc Kiến Trường lại càng cảm thấy thỏa mãn bấy nhiêu.
Anh nhếch môi cười khẩy, tự tiện cởϊ áσ sơ mi, tiếp sau là quần dài và qυầи иɦỏ, đem bỏ chung với đồ của Túc Kỳ. Cả cơ thể trần tráng kiện lập tức xuất hiện trước mắt của cô, cơ múi nào ra múi nấy, khuôn ngực nở vô cùng rắn chắc. Vật nam tính phía dưới đã vươn lên mạnh mẽ từ lúc nào, chĩa thẳng về hướng Túc Kỳ đầy thèm khát.
Túc Kỳ không dám hét lớn, sợ đánh động đến Tử San cùng Utan đang ở phía trên nhà, chỉ còn biết giật lùi ra phía sau bồn tắm, uất ức nghẹn ngào van xin:
- Xin anh đấy! Đây là nhà tôi! Anh không được làm càn!
- Làm càn? Là làm điều gì?
Hoắc Kiến Trường sải từng bước dài đến phía bồn tắm, chắn ngang trước mặt Túc Kỳ. Vì quần áo được treo ở xa nên cô không thể đứng dậy, chỉ biết vùi mình vào nước, che đậy chút cơ thể trần mịn màng.
Anh vươn tay nắm lấy khuôn cằm thon thả của Túc Kỳ, sau đó nhắm mắt hít hà hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể mỹ miều của cô.
- Nửa tháng qua, tôi để cô nghỉ ngơi dưỡng sức. Xem ra, Túc Kỳ xinh đẹp đã khá hơn rất nhiều!
Túc Kỳ hất tay anh ra khỏi cằm mình, gằn giọng đe dọa:
- Nếu anh còn không ra khỏi đây, tôi sẽ hét lên cho anh xem!
- Cô hét đi! Hét thật to vào!
Hoắc Kiến Trương phì cười, cơ thể to lớn bắt đầu áp sát Túc Kỳ hơn. Ở khoảng cách gần như thế này, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của du͙ƈ vọиɠ đang dâng lên mạnh mẽ trong người Hoắc Kiến Trường.
Aaa!
Túc Kỳ bị anh dùng lực tóm được eo nhỏ, sau đó hung hăng bế xốc cô ra khỏi bồn nước.
- Buông ra! Hoắc Kiến Trương khốn khiếp! Xung quanh anh thiếu gì phụ nữ, anh cứ phải tìm tôi làm gì?
Hoắc Kiến Trường đem Túc Kỳ không mảnh vải che thân ôm chặt cứng trong lòng. Da thịt dính chặt lên nhau, từ giữa hai kheo đùi cô, vật ấm nóng liên tục cọ cọ dụ hoặc.
Ummm!
Hoắc Kiến Trường gục đầu xuống bờ vai trơn nhẵn của Túc Kỳ, hé môi miết chặt lên phần thịt thơm ngát, thỏa thích hít một hơi thật sâu.
- Tôi muốn cô, ngay tại đây!
Tử San đưa tay huých huých vào eo Túc Kỳ, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ. Trong nhà lúc này chỉ có duy nhất bốn người họ vì Vợ chồng ông Vương đang ở trong bệnh viện, đều là tuổi trẻ nên không khí khá thoải mái.
Có Hoắc Kiến Trương ở đây, Túc Kỳ cảm thấy ăn cơm cũng không thể nào vào nổi. Trong suốt bữa ăn, chỉ có Utan và Tử San là nói chuyện nhiều nhất, còn Hoắc Kiến Trường cùng Túc Kỳ đều tuyệt đối giữ im lặng.
Mặc dù Tử San trò chuyện hết sức vui vẻ cùng Utan, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đánh về phía Hoắc Kiến Trường. Ngoại hình xuất chúng, thái độ lạnh lùng, điềm đạm của anh khiến tâm trạng Tử San âm thầm phấn khích và ngưỡng mộ. Nếu quả thực anh là quản lý của Túc Kỳ, có lẽ Tử San sẽ nhờ chị gái tạo cơ hội giúp.
- Anh Kiến Trường, chị Túc Kỳ đã kể qua với anh về em bao giờ chưa?
Tử San ngước đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Hoắc Kiến Trường, dáng vẻ hết sức mong chờ.
Nghe em gái bắt chuyện cùng anh, Túc Kỳ muốn ra hiệu ngăn cản nhưng không kịp. Hoắc Kiến Trường vẫn đưa mắt nhìn cô, cẩn thận quan sát từng điệu bộ, cử chỉ của Túc Kỳ, sau đó thoải mái đáp:
- Tiểu thư Túc Kỳ rất kiệm lời!
Tử San nghe vậy, trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu coi như không có gì.
Đồng hồ lúc này đã điểm tám giờ tối.
Túc Kỳ chờ mãi tới khung giờ này, ngay khi kim giờ vừa nhích đến số tám, cô lập tức lên tiếng:
- Muộn rồi! Hai người cứ về thành phố trước! Tôi sẽ quay trở lại sớm!
Biết cô có ý đuổi mình, Hoắc Kiến Trường vẫn rất thản nhiên. Anh đứng dậy, cởϊ áσ vest đen, chậm rãi tháo cúc đầu, để lộ khuôn cổ cao vút cùng vòm họng nam tính nhẹ nhàng di
chuyển, nở một nụ cười thân thiện về phía Tử San:
- Anh có thể ở lại qua đêm hay không?
Tử San cứng đờ cả người, ngây ngốc nhìn chằm chằm về hướng người đàn ông tuấn mỹ cực điểm trước mắt, lập tức gật đầu lia lịa:
- Được ạ! Nhà em vẫn còn phòng trống, hai anh có thể đến đó nghỉ ngơi!
- Tử San! Em ăn nói hồ đồ gì vậy?
Túc Kỳ tức giận lớn tiếng quát.
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trường vẫn mặt dày đi theo Tử San vào phòng xem xét, sau đó mãn nguyện ném về Túc Kỳ một cái nhìn ngập tràn sự thách thức.
Trong phòng ngủ, Tử San ôm chặt gối vào người, tâm trạng lâng lâng vô cùng phấn khích. Từ khi gặp được Hoắc Kiến Trường, lý trí Tử San luôn tràn ngập hình ảnh đẹp tựa tranh vẽ của người đàn ông này. Cô chưa biết rằng, đằng sau vẻ mặt thư sinh, có chút nho nhã, điềm đạm kia là một người đàn ông khủng khiếp tới mức độ nào.
- Chị! Anh Kiến Trường là quản lý của chị phải không?
Tử San ngập ngừng hỏi lại Túc Kỳ.
Cô đang tìm quần áo để đi tắm, lập tức quay lại nhìn em gái, cảnh giác cất giọng hỏi ngược:
- Cả ngày hôm nay, em liên tục nhắc tới Hoắc Kiến Trường. Tử San à, chẳng lẽ em đã để ý anh ta?
Hai má Tử San lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng không đáp.
Tử San tìm hiểu ai, Túc Kỳ cũng đều không ngăn cản. Nhưng chỉ riêng Hoắc Kiến Trường, cô phải phản đối kịch liệt. Em gái ngây thơ của cô đâu biết con người thật phía sau của Hoắc Kiến Trương vô cùng độc ác tới nhường nào. Nghĩ đến những lần Túc Kỳ sống dở chết dở dưới tay anh, cô lại không rét mà run.
- Tử San! Chị cấm tuyệt đối em có tư tưởng đó với Hoắc Kiến Trường. Nếu còn để chị biết được, chị sẽ trừng phạt em thích đáng!
- Hả? Vì sao chứ? Chị có quyền gì mà can thiệp tới đời tư của em hả?
Tử San tức giận gào lên.
Túc Kỳ không muốn tranh cãi, ôm quần áo bước xuống dưới lầu, cảm xúc lúc này vô cùng phức tạp.
Vì phòng tắm của nhà cô nằm tách biệt bên ngoài gian chính, do vậy Túc Kỳ muốn đến nhà tắm thì phải đi qua phòng nghỉ tạm thời của Hoắc Kiến Trường.
Cô không dám nhìn vào bên trong, gấp rút bước đi thật mau, cẩn thận khóa trái lại cửa.
Túc Kỳ đứng trước tấm gương nhỏ, trân trối nhìn lên hình ảnh của mình được phản chiếu trên đó. Hoắc Kiến Trương kia tìm tới đây là muốn gì? Mục đích của anh hẳn không phải đơn giản.
Tiếng nước chảy róc rách kéo Túc Kỳ trở về hiện tại. Cô cởϊ qυầи áo, thân hình mềm mại, nõn nà càng thêm gợi cảm khi được ngâm mình vào trong bồn nước.
Cảm giác thư thái, khoan khoái hơn rất nhiều. Túc Kỳ đưa tay vớt bọt xà phòng, chà lên khắp cơ thể, cố gắng thả lỏng bản thân sao cho trọn vẹn.
Cạch...
Âm thanh vặn khóa cửa chợt vang lên.
Túc Kỳ giật nảy mình, hướng về phía cửa kêu lớn:
- Ai... ai vậy?
Trong nhà, ngoại trừ Tử San cùng Hoắc Kiến Trường và Utan, không còn bất kỳ một người nào khác.
Tiếng vặn khóa vẫn vang lên ngày một lớn, bóng đen to cao in trên cánh cửa khiến Túc Kỳ vô cùng hoảng loạn.
Chết tiệt!
Đây là nhà của cô cơ mà!
cửa được đẩy ra, Hoắc Kiến Trương lách người, ngang nhiên bước vào trong phòng tắm.
- Ai cho phép anh vào đây! Mau cút ra bên ngoài!
Túc Kỳ đưa tay che lấy cơ thể trần, tức giận đến mức đỏ ửng cả da mặt. Quả nhiên, dù là ở đầu đi chăng nữa thì Hoắc Kiến Trương vẫn sẽ không buông tha cho cô. Dường như, càng nhìn thấy Túc Kỳ rơi vào trạng thái hoảng loạn bao nhiêu, Hoắc Kiến Trường lại càng cảm thấy thỏa mãn bấy nhiêu.
Anh nhếch môi cười khẩy, tự tiện cởϊ áσ sơ mi, tiếp sau là quần dài và qυầи иɦỏ, đem bỏ chung với đồ của Túc Kỳ. Cả cơ thể trần tráng kiện lập tức xuất hiện trước mắt của cô, cơ múi nào ra múi nấy, khuôn ngực nở vô cùng rắn chắc. Vật nam tính phía dưới đã vươn lên mạnh mẽ từ lúc nào, chĩa thẳng về hướng Túc Kỳ đầy thèm khát.
Túc Kỳ không dám hét lớn, sợ đánh động đến Tử San cùng Utan đang ở phía trên nhà, chỉ còn biết giật lùi ra phía sau bồn tắm, uất ức nghẹn ngào van xin:
- Xin anh đấy! Đây là nhà tôi! Anh không được làm càn!
- Làm càn? Là làm điều gì?
Hoắc Kiến Trường sải từng bước dài đến phía bồn tắm, chắn ngang trước mặt Túc Kỳ. Vì quần áo được treo ở xa nên cô không thể đứng dậy, chỉ biết vùi mình vào nước, che đậy chút cơ thể trần mịn màng.
Anh vươn tay nắm lấy khuôn cằm thon thả của Túc Kỳ, sau đó nhắm mắt hít hà hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể mỹ miều của cô.
- Nửa tháng qua, tôi để cô nghỉ ngơi dưỡng sức. Xem ra, Túc Kỳ xinh đẹp đã khá hơn rất nhiều!
Túc Kỳ hất tay anh ra khỏi cằm mình, gằn giọng đe dọa:
- Nếu anh còn không ra khỏi đây, tôi sẽ hét lên cho anh xem!
- Cô hét đi! Hét thật to vào!
Hoắc Kiến Trương phì cười, cơ thể to lớn bắt đầu áp sát Túc Kỳ hơn. Ở khoảng cách gần như thế này, cô có thể cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của du͙ƈ vọиɠ đang dâng lên mạnh mẽ trong người Hoắc Kiến Trường.
Aaa!
Túc Kỳ bị anh dùng lực tóm được eo nhỏ, sau đó hung hăng bế xốc cô ra khỏi bồn nước.
- Buông ra! Hoắc Kiến Trương khốn khiếp! Xung quanh anh thiếu gì phụ nữ, anh cứ phải tìm tôi làm gì?
Hoắc Kiến Trường đem Túc Kỳ không mảnh vải che thân ôm chặt cứng trong lòng. Da thịt dính chặt lên nhau, từ giữa hai kheo đùi cô, vật ấm nóng liên tục cọ cọ dụ hoặc.
Ummm!
Hoắc Kiến Trường gục đầu xuống bờ vai trơn nhẵn của Túc Kỳ, hé môi miết chặt lên phần thịt thơm ngát, thỏa thích hít một hơi thật sâu.
- Tôi muốn cô, ngay tại đây!