*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bugatti La Voiture Noire dừng lại trong hầm đỗ xe của bệnh viện.
Hoắc Kiến Trường liếc nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã là mười một giờ đêm. Có lẽ, cô gái nhỏ bướng bỉnh kia cũng đã ngủ say được khoảng thời gian rồi. Mặc dù trong lòng rất giận cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể bỏ mặc Túc Kỳ ở một mình tại bệnh viện được.
Khi đi ngang qua quầy bánh cá, Hoắc Kiến Trường còn ngạo nghễ bước xuống, mua sạch chỗ bánh cá còn sót lại của chủ quán. Vị chủ quán đã già, vừa hào hứng gói bánh cho anh, lại vừa cảnh giác hỏi lại lần nữa cho chắc:
- Chỗ này gần ba cân bánh tất cả đấy, mình cậu ăn hết được à?
Hoắc Kiến Trường đưa tiền cho ông, thản nhiên đáp gọn:
- Nhà có nuôi một con lợn sữa, ăn bằng nào cũng không hết!
Cơ mặt chủ quán co giật, tay cầm tiền mà vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người thanh niên kia cho tới khi khuất hẳn. Mua bánh cho lợn ăn, đây là lần đầu tiên ông ta được nghe thấy!
Thì ra, người ta nói, sướng như lợn cũng rất đúng đắn!
Trông thấy bóng dáng anh từ phía xa, vệ sĩ đã vội vàng cúi đầu chào hỏi.
- Hoắc tiên sinh!
Hoắc Kiến Trương gật đầu, tay trái xách túi bánh cá, vừa đi vừa hỏi:
- Tiểu thư Túc Kỳ vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng chứ?
- Vâng! Utan đích thân trông coi nghiêm ngặt, xin người đừng lo!
Hoắc Kiến Trương vừa ý, gật đầu cười nhẹ, đoạn đưa tay vặn nắm cửa phòng Tắc Kỳ, nhón gót bước vào bên trong. Căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu hiu hắt trên giường. Túc Kỳ đang nằm quay lưng về phía anh, cuốn chăn kín mít.
Anh đặt gói bánh lên bàn, đưa tay cởϊ áσ vest. Mọi động tác đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, bởi Hoắc Kiến Trương không muốn làm Túc Kỳ tỉnh giấc.
Sau khi cởi bỏ tương đối quần áo dài trên người, Hoắc Kiến Trương chậm chạp trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm Túc Kỳ, thì thầm nói nhỏ:
- Em không ngoan ngoãn chút được à? Anh chỉ muốn thừa nhận, dù em có tin hay không, trong con người anh thực sự tồn tại hai nhân cách. Vậy nên, Túc Kỳ à, nếu em dùng sự dịu dàng, chân thành của mình để cư xử với anh, anh cũng sẽ đáp lại em đúng như thế. À không, sủng ái em cả đời mới phải!
Ngừng một lát, Hoắc Kiến Trường tiếp tục nói thêm:
- Anh rất khổ sở và dày vò, em không thể hiểu được đâu. Những ngày tháng qua, anh liên tục đấu tranh kịch liệt giữa hai tính cách phản chủ. Lúc anh cuồng bạo, tàn nhẫn, anh hoàn toàn đánh mất lý trí của bản thân. Anh luôn thắc mắc, vì sao em lại có thể khiến nhân cách thứ nhất của anh ngày càng chiếm được phần hơn.
Anh không biết liệu rằng Túc Kỳ có nghe thấy những lời này của anh, nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn muốn nói ra hết cho thỏa lòng mình.
- Giúp... giúp anh! Túc Kỳ, chỉ có em mới đủ bản lĩnh và khả năng kéo anh trở về với con người vốn có.
Vừa nói, Hoắc Kiến Trương vừa đưa tay kéo cô vào trong lòng, thèm muốn cảm giác gục đầu lên người cô, ngủ ngon lành cho tới sáng như những ngày yên bình khi trước.
Bỗng, anh cảm thấy có gì đó không phải, lập tức ngôi bật dậy, hất tung chăn ấm xuống giường. Chiếc gối ôm được đôn lên cho giống hình người nằm im lìm cạnh anh, còn Túc Kỳ hoàn toàn biến mất.
Râm!
Cánh cửa phòng bệnh viện bị đạp tung.
Vệ sĩ đứng gác chưa hiểu chuyện gì, đau đớn ăn trọn cú đá trời giảng, nằm bò trên đất kêu
la oai oái!
- Túc Kỳ đâu? Vương Túc Kỳ đâu?
Không ai dám ho he, cả người run lẩy bẩy. Hoắc Kiến Trương mặt mũi đỏ ngầu, gằn giọng chất vấn từng kẻ một.
- Chúng thuộc hạ không biết! Phải, phải rồi, Utan phụ trách trông coi tiểu thư!
- Gọi Utan lết xác ra đây!
Hoắc Kiến Trường trừng mắt quát lớn.
Tuy nhiên, Utan đã hoàn toàn biến mất, điện thoại luôn trong tình trạng thuê bao...
Ngồi trên xe, Túc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói lời cảm ơn Utan:
- Cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng mà, em chỉ lo Hoắc Kiến Trương sẽ gây khó dễ cho anh!
Utan vẫn mải mê đánh lái, mỉm cười trấn an cô:
- Không sao! Tốt nhất em nên tạm trú ở đây thời gian, nếu cần gì thì gọi điện báo cho anh là được.
Điểm đến của họ là căn nhà riêng được Utan mua lại nằm ngoài vùng ngoại ô, tại một nông trại chăn nuôi cừu nhỏ.
Việc này, ngoài Utan ra thì không còn ai biết nữa.
Thuộc hạ của Hoắc Kiến Trương gấp rút truy vết dầu xe, quyết tìm cho ra tung tích của Utan và Túc Kỳ. Hoắc Kiến Trương nhắm hờ hai mắt, ngón trỏ xoay xoay báng súng, không cần nhìn tâm, trực tiếp giơ tay bóp cò.
Đoàng!
Súng nổ, đan lao, mùi thuốc bay loạn. Bức ảnh chân dung Túc Kỳ được phóng to, treo trình trọng trong phòng làm việc riêng của anh lập tức vỡ nát. Mặt kính rạn nứt, bắn tung tóe, vị trí chính giữa đỉnh đầu Túc Kỳ ngang nhiên thủng một lỗ lớn...
- Ui cha!
Phương Chu Tâm thử cử động cơ thể, phát hiện toàn thân mỏi nhừ, những dấu vết hoan ái đê mê vẫn còn lưu lại rõ trên từng mảng da trắng nõn. Người đàn ông vạm vỡ nằm xoay lưng về phía cô ta, hơi thở đều đều, khiến Phương Chu Tâm chốc chốc lại cười tủm tỉm.
- Kiến Trường, dậy thôi anh!
- Im đi! Ồn cái gì mà ồn!
Anh ta bực tức hất văng tay Phương Chu Tâm ra khỏi người, miệng làu bàu chửi thề.
Trước hành động kỳ lạ này, Phương Chu Tâm giật thót, dường như đã nghĩ ra điều gì đó không đúng. Cô ta run run chạm tay lên vai người kia, sau đó dùng lực kéo mạnh, ép anh ta phải xoay đầu về phía mình.
Ngay khi đã nhìn rõ gương mặt kẻ kia, Phương Chu Tâm lập tức gào thét, dùng chăn che lấy cơ thể trần trụi, khóc lóc không thốt lên lời:
- Aaa! Hoắc Viên Mộ! Tên khốn này, mau cút ra ngoài!
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Phương Chu Tâm, ánh mắt biểu lộ hàm ý ghét bỏ.
- Sao vậy? Đại tiểu thư Phương gia, cô chén tôi xong lại muốn chối bỏ trách nhiệm hử?
Hoắc Viên Mộ nhíu mày tỏ vẻ bực bội, hừ lạnh mắng.
Phương Chu Tâm đã khóc đến sưng mắt, liên tục chỉ tay vào anh ta chửi bới:
- Sao có thể là anh? Rõ ràng là Hoắc Kiến Trương cơ mà? Khốn nạn!
Càng nghe Phương Chu Tâm lải nhải, Hoắc Viên Mộ càng cảm thấy khó hiểu. Anh ta mở điện thoại, ẩn mục tin nhắn, dí vào mặt Phương Chu Tâm, lớn tiếng quát:
- Cái gì đây? Chính tay cô nhắn tin, hẹn tôi đến khách sạn qua đêm cơ mà? Giờ cô lại đổ thừa cho tôi cố tình cưỡиɠ ɦϊế͙p͙ cô ư?
Phương Chu Tâm đọc đi đọc lại dòng tin nhắn được gửi đi bằng chính số điện thoại của
mình, lập tức vỡ lẽ. Thì ra, ngay từ đầu, Hoắc Kiến Trường đã ngấm ngầm trả thù cô ta, giống y như cách Phương Chu Tâm đã làm với Túc Kỳ.
Trao thân cho Hoắc Viên Mộ chẳng khác gì tự vấy bẩn cơ thể và nhân cách của mình. Ai chẳng biết, Hoắc Viên Mộ ăn chơi trác táng, gái gú đủ loại, phá phách hết bao nhiêu tiền của
me.
Phương Chu Tâm căm hận đưa tay tát bắp lên mặt Hoắc Viên Mộ, lại ghét bỏ nhổ toẹt vào mặt anh ta một ngụm nước bọt:
- Đồ thần kinh! Mau cút đi!
Chưa bao giờ Hoắc Viên Mộ bị sỉ nhục như thế này, lửa giận ngút trời, đúng lúc Phương Chu Tâm ôm váy che thân chạy xuống giường, anh ta liền vươn tay kéo ngược cô ta quay trở lại.
Phương Chu Tâm bị Hoắc Viên Mộ bóp cổ đè mạnh dưới thân, cơ thể lõα ɭồ vặn vẹo, lại cơ nhiên khuấy đảo du͙ƈ vọиɠ đàn ông vốn đang yên nghỉ.
- Được! Cô càng ghét, tôi lại càng thích! Ông đây không ngại làʍ ŧìиɦ thêm lần nữa đâu nhé!
Dứt lời, Hoắc Viên Mộ tách rộng hai chân Phương Chu Tâm, mặc cho cô ta la hét điên cuồng mà hung bạo chiếm đoạt thêm lần nữa.
Cả buổi sáng, Hoắc Kiến Trương như người mất hồn, đứng lặng lẽ ở cửa mà nhìn ra ngoài vườn hoa. Tin tức về Túc Kỳ hoàn toàn im bặt. Dù cho anh có điều động số lượng vệ sĩ lớn, trích xuất camera trên mọi tuyến đường đi chăng nữa, tất cả vẫn đều mơ hồ.
Utan trước đây vốn là một cảnh sát hình sự. Do gặp vài trục trặc liền rời ngành, trở thành thuộc hạ thân tín nhất cho Hoắc Kiến Trường. Vì vậy, tài chí và khả năng phán đoán của Utan không thể coi thường.
Nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, Phúc quản gia thở dài, buồn bã lên tiếng:
- Thiếu gia vẫn cố chấp như vậy! Người không yêu mình, dù thiếu gia có đem họ nhốt vào trong lồng kính đi nữa, họ vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để rời đi.
Hoắc Kiến Trường lặng thinh không đáp, đáy mắt tàn bạo thường ngày đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại nỗi buồn vấn vương.
Phúc quản gia vẫn tiếp tục lên tiếng, cùng anh đứng lặng nhìn ngắm vườn hoa khổng lồ trước mặt:
- Hoa nở rồi hoa lại héo! Nếu thiếu gia yêu Túc Kỳ, vậy thì hãy để cô ấy rời đi. Thiếu gia không
muốn làm tổn thương Túc Kỳ, nhưng một khi tính cách tàn nhẫn kia vẫn còn tồn tại, chắc chắn sẽ có một ngày thiếu gia tự tay bóp chết cô gái đáng thương đó. Cái sai duy nhất bây giờ, đó là cả hai người đều không hiểu nhau. Tình cảm cũng giống như ly nước, càng rót càng đầy, đến cuối cùng sẽ chẳng còn đọng lại gì nữa!
Dứt lời, Phúc quản gia chống gậy, quay lưng rời đi.
Hoắc Kiến Trường vẫn khoanh tay trước ngực, môi mỏng nhếch lên, lẩm bẩm vài chữ:
- Hoa nở rồi hoa lại héo! cũng phải thôi!
- Truyền tin báo, rút toàn bộ vệ sĩ trở về, chấm dứt tìm kiếm Vương Túc Kỳ ngay bây giờ!
Hoắc Kiến Trương bình thản ra lệnh.
Được rồi, em muốn đi, anh để em đi!
Dù sao thì, năm năm qua, Hoắc Kiến Trương anh đã tạo nghiệp, tự tay phá hủy toàn bộ cuộc đời tươi đẹp của cô rồi!
Những cánh hoa hồng chớm nở rung rinh dưới nắng sớm. Đã khá lâu, Hoắc Kiến Trường mới dành thời gian tới thăm vườn hoa do đích thân anh trồng. Màu đỏ rực nở rộ, trải dài gần hết khuôn trang viên biệt thự, ngày ngày được người làm cắt tỉa hết sức cẩn thận.
Hoắc Kiến Trường tùy ý búng tay lên một bông hoa, nhàn nhạt cười thầm.
"Nếu thiếu gia yêu Túc Kỳ, vậy thì hãy để cô ấy rời đi."
Yêu à?
Anh đâu có yêu cô?
Tình yêu là cái quái gì cơ chứ?
Vớ vẩn!!!
Hoắc Kiến Trương phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó ôm bụng, dạ dày đột ngột cuộn trào, vòm họng chuyển động gấp rút, lập tức có người nôn ra một búng máu tươi...
Máy bắn lên trên những cánh hoa hồng, rơi cả xuống mặt đất lạnh lẽo. Dường như, toàn bộ linh hồn anh sắp hòa trộn một thể cùng với đất và trời.
Hoắc Kiến Trương xòe bàn tay dính máu lên nhìn, cười không ra nước mắt. Anh chợt thấy thấp thoáng đâu đây, khuôn mặt căm hận anh đến thấu xương của Túc Kỳ hiện rõ trong lòng bàn tay.
Bugatti La Voiture Noire dừng lại trong hầm đỗ xe của bệnh viện.
Hoắc Kiến Trường liếc nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã là mười một giờ đêm. Có lẽ, cô gái nhỏ bướng bỉnh kia cũng đã ngủ say được khoảng thời gian rồi. Mặc dù trong lòng rất giận cô, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể bỏ mặc Túc Kỳ ở một mình tại bệnh viện được.
Khi đi ngang qua quầy bánh cá, Hoắc Kiến Trường còn ngạo nghễ bước xuống, mua sạch chỗ bánh cá còn sót lại của chủ quán. Vị chủ quán đã già, vừa hào hứng gói bánh cho anh, lại vừa cảnh giác hỏi lại lần nữa cho chắc:
- Chỗ này gần ba cân bánh tất cả đấy, mình cậu ăn hết được à?
Hoắc Kiến Trường đưa tiền cho ông, thản nhiên đáp gọn:
- Nhà có nuôi một con lợn sữa, ăn bằng nào cũng không hết!
Cơ mặt chủ quán co giật, tay cầm tiền mà vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người thanh niên kia cho tới khi khuất hẳn. Mua bánh cho lợn ăn, đây là lần đầu tiên ông ta được nghe thấy!
Thì ra, người ta nói, sướng như lợn cũng rất đúng đắn!
Trông thấy bóng dáng anh từ phía xa, vệ sĩ đã vội vàng cúi đầu chào hỏi.
- Hoắc tiên sinh!
Hoắc Kiến Trương gật đầu, tay trái xách túi bánh cá, vừa đi vừa hỏi:
- Tiểu thư Túc Kỳ vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng chứ?
- Vâng! Utan đích thân trông coi nghiêm ngặt, xin người đừng lo!
Hoắc Kiến Trương vừa ý, gật đầu cười nhẹ, đoạn đưa tay vặn nắm cửa phòng Tắc Kỳ, nhón gót bước vào bên trong. Căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn ngủ lờ mờ chiếu hiu hắt trên giường. Túc Kỳ đang nằm quay lưng về phía anh, cuốn chăn kín mít.
Anh đặt gói bánh lên bàn, đưa tay cởϊ áσ vest. Mọi động tác đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, bởi Hoắc Kiến Trương không muốn làm Túc Kỳ tỉnh giấc.
Sau khi cởi bỏ tương đối quần áo dài trên người, Hoắc Kiến Trương chậm chạp trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm Túc Kỳ, thì thầm nói nhỏ:
- Em không ngoan ngoãn chút được à? Anh chỉ muốn thừa nhận, dù em có tin hay không, trong con người anh thực sự tồn tại hai nhân cách. Vậy nên, Túc Kỳ à, nếu em dùng sự dịu dàng, chân thành của mình để cư xử với anh, anh cũng sẽ đáp lại em đúng như thế. À không, sủng ái em cả đời mới phải!
Ngừng một lát, Hoắc Kiến Trường tiếp tục nói thêm:
- Anh rất khổ sở và dày vò, em không thể hiểu được đâu. Những ngày tháng qua, anh liên tục đấu tranh kịch liệt giữa hai tính cách phản chủ. Lúc anh cuồng bạo, tàn nhẫn, anh hoàn toàn đánh mất lý trí của bản thân. Anh luôn thắc mắc, vì sao em lại có thể khiến nhân cách thứ nhất của anh ngày càng chiếm được phần hơn.
Anh không biết liệu rằng Túc Kỳ có nghe thấy những lời này của anh, nhưng Hoắc Kiến Trương vẫn muốn nói ra hết cho thỏa lòng mình.
- Giúp... giúp anh! Túc Kỳ, chỉ có em mới đủ bản lĩnh và khả năng kéo anh trở về với con người vốn có.
Vừa nói, Hoắc Kiến Trương vừa đưa tay kéo cô vào trong lòng, thèm muốn cảm giác gục đầu lên người cô, ngủ ngon lành cho tới sáng như những ngày yên bình khi trước.
Bỗng, anh cảm thấy có gì đó không phải, lập tức ngôi bật dậy, hất tung chăn ấm xuống giường. Chiếc gối ôm được đôn lên cho giống hình người nằm im lìm cạnh anh, còn Túc Kỳ hoàn toàn biến mất.
Râm!
Cánh cửa phòng bệnh viện bị đạp tung.
Vệ sĩ đứng gác chưa hiểu chuyện gì, đau đớn ăn trọn cú đá trời giảng, nằm bò trên đất kêu
la oai oái!
- Túc Kỳ đâu? Vương Túc Kỳ đâu?
Không ai dám ho he, cả người run lẩy bẩy. Hoắc Kiến Trương mặt mũi đỏ ngầu, gằn giọng chất vấn từng kẻ một.
- Chúng thuộc hạ không biết! Phải, phải rồi, Utan phụ trách trông coi tiểu thư!
- Gọi Utan lết xác ra đây!
Hoắc Kiến Trường trừng mắt quát lớn.
Tuy nhiên, Utan đã hoàn toàn biến mất, điện thoại luôn trong tình trạng thuê bao...
Ngồi trên xe, Túc Kỳ thở phào nhẹ nhõm, không ngừng nói lời cảm ơn Utan:
- Cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng mà, em chỉ lo Hoắc Kiến Trương sẽ gây khó dễ cho anh!
Utan vẫn mải mê đánh lái, mỉm cười trấn an cô:
- Không sao! Tốt nhất em nên tạm trú ở đây thời gian, nếu cần gì thì gọi điện báo cho anh là được.
Điểm đến của họ là căn nhà riêng được Utan mua lại nằm ngoài vùng ngoại ô, tại một nông trại chăn nuôi cừu nhỏ.
Việc này, ngoài Utan ra thì không còn ai biết nữa.
Thuộc hạ của Hoắc Kiến Trương gấp rút truy vết dầu xe, quyết tìm cho ra tung tích của Utan và Túc Kỳ. Hoắc Kiến Trương nhắm hờ hai mắt, ngón trỏ xoay xoay báng súng, không cần nhìn tâm, trực tiếp giơ tay bóp cò.
Đoàng!
Súng nổ, đan lao, mùi thuốc bay loạn. Bức ảnh chân dung Túc Kỳ được phóng to, treo trình trọng trong phòng làm việc riêng của anh lập tức vỡ nát. Mặt kính rạn nứt, bắn tung tóe, vị trí chính giữa đỉnh đầu Túc Kỳ ngang nhiên thủng một lỗ lớn...
- Ui cha!
Phương Chu Tâm thử cử động cơ thể, phát hiện toàn thân mỏi nhừ, những dấu vết hoan ái đê mê vẫn còn lưu lại rõ trên từng mảng da trắng nõn. Người đàn ông vạm vỡ nằm xoay lưng về phía cô ta, hơi thở đều đều, khiến Phương Chu Tâm chốc chốc lại cười tủm tỉm.
- Kiến Trường, dậy thôi anh!
- Im đi! Ồn cái gì mà ồn!
Anh ta bực tức hất văng tay Phương Chu Tâm ra khỏi người, miệng làu bàu chửi thề.
Trước hành động kỳ lạ này, Phương Chu Tâm giật thót, dường như đã nghĩ ra điều gì đó không đúng. Cô ta run run chạm tay lên vai người kia, sau đó dùng lực kéo mạnh, ép anh ta phải xoay đầu về phía mình.
Ngay khi đã nhìn rõ gương mặt kẻ kia, Phương Chu Tâm lập tức gào thét, dùng chăn che lấy cơ thể trần trụi, khóc lóc không thốt lên lời:
- Aaa! Hoắc Viên Mộ! Tên khốn này, mau cút ra ngoài!
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Phương Chu Tâm, ánh mắt biểu lộ hàm ý ghét bỏ.
- Sao vậy? Đại tiểu thư Phương gia, cô chén tôi xong lại muốn chối bỏ trách nhiệm hử?
Hoắc Viên Mộ nhíu mày tỏ vẻ bực bội, hừ lạnh mắng.
Phương Chu Tâm đã khóc đến sưng mắt, liên tục chỉ tay vào anh ta chửi bới:
- Sao có thể là anh? Rõ ràng là Hoắc Kiến Trương cơ mà? Khốn nạn!
Càng nghe Phương Chu Tâm lải nhải, Hoắc Viên Mộ càng cảm thấy khó hiểu. Anh ta mở điện thoại, ẩn mục tin nhắn, dí vào mặt Phương Chu Tâm, lớn tiếng quát:
- Cái gì đây? Chính tay cô nhắn tin, hẹn tôi đến khách sạn qua đêm cơ mà? Giờ cô lại đổ thừa cho tôi cố tình cưỡиɠ ɦϊế͙p͙ cô ư?
Phương Chu Tâm đọc đi đọc lại dòng tin nhắn được gửi đi bằng chính số điện thoại của
mình, lập tức vỡ lẽ. Thì ra, ngay từ đầu, Hoắc Kiến Trường đã ngấm ngầm trả thù cô ta, giống y như cách Phương Chu Tâm đã làm với Túc Kỳ.
Trao thân cho Hoắc Viên Mộ chẳng khác gì tự vấy bẩn cơ thể và nhân cách của mình. Ai chẳng biết, Hoắc Viên Mộ ăn chơi trác táng, gái gú đủ loại, phá phách hết bao nhiêu tiền của
me.
Phương Chu Tâm căm hận đưa tay tát bắp lên mặt Hoắc Viên Mộ, lại ghét bỏ nhổ toẹt vào mặt anh ta một ngụm nước bọt:
- Đồ thần kinh! Mau cút đi!
Chưa bao giờ Hoắc Viên Mộ bị sỉ nhục như thế này, lửa giận ngút trời, đúng lúc Phương Chu Tâm ôm váy che thân chạy xuống giường, anh ta liền vươn tay kéo ngược cô ta quay trở lại.
Phương Chu Tâm bị Hoắc Viên Mộ bóp cổ đè mạnh dưới thân, cơ thể lõα ɭồ vặn vẹo, lại cơ nhiên khuấy đảo du͙ƈ vọиɠ đàn ông vốn đang yên nghỉ.
- Được! Cô càng ghét, tôi lại càng thích! Ông đây không ngại làʍ ŧìиɦ thêm lần nữa đâu nhé!
Dứt lời, Hoắc Viên Mộ tách rộng hai chân Phương Chu Tâm, mặc cho cô ta la hét điên cuồng mà hung bạo chiếm đoạt thêm lần nữa.
Cả buổi sáng, Hoắc Kiến Trương như người mất hồn, đứng lặng lẽ ở cửa mà nhìn ra ngoài vườn hoa. Tin tức về Túc Kỳ hoàn toàn im bặt. Dù cho anh có điều động số lượng vệ sĩ lớn, trích xuất camera trên mọi tuyến đường đi chăng nữa, tất cả vẫn đều mơ hồ.
Utan trước đây vốn là một cảnh sát hình sự. Do gặp vài trục trặc liền rời ngành, trở thành thuộc hạ thân tín nhất cho Hoắc Kiến Trường. Vì vậy, tài chí và khả năng phán đoán của Utan không thể coi thường.
Nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, Phúc quản gia thở dài, buồn bã lên tiếng:
- Thiếu gia vẫn cố chấp như vậy! Người không yêu mình, dù thiếu gia có đem họ nhốt vào trong lồng kính đi nữa, họ vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để rời đi.
Hoắc Kiến Trường lặng thinh không đáp, đáy mắt tàn bạo thường ngày đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại nỗi buồn vấn vương.
Phúc quản gia vẫn tiếp tục lên tiếng, cùng anh đứng lặng nhìn ngắm vườn hoa khổng lồ trước mặt:
- Hoa nở rồi hoa lại héo! Nếu thiếu gia yêu Túc Kỳ, vậy thì hãy để cô ấy rời đi. Thiếu gia không
muốn làm tổn thương Túc Kỳ, nhưng một khi tính cách tàn nhẫn kia vẫn còn tồn tại, chắc chắn sẽ có một ngày thiếu gia tự tay bóp chết cô gái đáng thương đó. Cái sai duy nhất bây giờ, đó là cả hai người đều không hiểu nhau. Tình cảm cũng giống như ly nước, càng rót càng đầy, đến cuối cùng sẽ chẳng còn đọng lại gì nữa!
Dứt lời, Phúc quản gia chống gậy, quay lưng rời đi.
Hoắc Kiến Trường vẫn khoanh tay trước ngực, môi mỏng nhếch lên, lẩm bẩm vài chữ:
- Hoa nở rồi hoa lại héo! cũng phải thôi!
- Truyền tin báo, rút toàn bộ vệ sĩ trở về, chấm dứt tìm kiếm Vương Túc Kỳ ngay bây giờ!
Hoắc Kiến Trương bình thản ra lệnh.
Được rồi, em muốn đi, anh để em đi!
Dù sao thì, năm năm qua, Hoắc Kiến Trương anh đã tạo nghiệp, tự tay phá hủy toàn bộ cuộc đời tươi đẹp của cô rồi!
Những cánh hoa hồng chớm nở rung rinh dưới nắng sớm. Đã khá lâu, Hoắc Kiến Trường mới dành thời gian tới thăm vườn hoa do đích thân anh trồng. Màu đỏ rực nở rộ, trải dài gần hết khuôn trang viên biệt thự, ngày ngày được người làm cắt tỉa hết sức cẩn thận.
Hoắc Kiến Trường tùy ý búng tay lên một bông hoa, nhàn nhạt cười thầm.
"Nếu thiếu gia yêu Túc Kỳ, vậy thì hãy để cô ấy rời đi."
Yêu à?
Anh đâu có yêu cô?
Tình yêu là cái quái gì cơ chứ?
Vớ vẩn!!!
Hoắc Kiến Trương phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó ôm bụng, dạ dày đột ngột cuộn trào, vòm họng chuyển động gấp rút, lập tức có người nôn ra một búng máu tươi...
Máy bắn lên trên những cánh hoa hồng, rơi cả xuống mặt đất lạnh lẽo. Dường như, toàn bộ linh hồn anh sắp hòa trộn một thể cùng với đất và trời.
Hoắc Kiến Trương xòe bàn tay dính máu lên nhìn, cười không ra nước mắt. Anh chợt thấy thấp thoáng đâu đây, khuôn mặt căm hận anh đến thấu xương của Túc Kỳ hiện rõ trong lòng bàn tay.