Sự việc xảy ra đột ngột khiến Hoắc Kiến Trương đờ người trong giây lát. Bộ não linh động của anh lúc ấy chỉ nảy sinh duy nhất một thứ cảm giác, đó là: kinh tởm!
Liona cố gắng trườn bộ ngực trần trụi lên người anh, lại cầm lấy tay phải của Hoắc Kiến Trương đặt lên ngực mình, ánh mắt ưướŧ áŧ đưa tình quyến rũ.
- Wtf! Cô bị điên à?
Hoắc Kiến Trương đẩy mạnh Liona, nhưng cô ta vẫn như con rắn cuốn thân, đuổi thế nào cũng không được. Cả người Hoắc Kiến Trương bị thương, cử động mạnh lại làm cho miệng vết khâu như muốn rách.
- Em đã bảo rồi! Anh không thử sao biết!
Liona mỉm cười quyến rũ, vẫn tiếp tục cầm tay Hoắc Kiến Trương vần vò hai bên ngực trần của mình.
Máu dồn lên đỉnh não, Hoắc Kiến Trương đã tức điên cả người. Hai mắt anh đỏ rực, miệng làu bàu chửi thề, sau đó giật phăng tay ra khỏi sự kìm kẹp của cô ta, tàn nhẫn vung tay tát bốp lên mặt Liona một bạt.
- Á! Anh… anh dám tát tôi?
Liona ôm mặt chết sững, há hốc miệng nhìn Hoắc Kiến Trương.
Cô ta đường đường là cháu gái của Thủ trưởng Meghan, đã hi sinh một quả thận để hiến cho người đàn ông này, ai ngờ vẫn bị anh giơ tay tát thẳng vào mặt.
Liona còn muốn nói gì nữa, Hoắc Kiến Trương đã bật tung người dậy, giật phăng đống dây chuyền ra khỏi người mình, vung chân đá phốc vào người Liona lần nữa, làm cô ta ngã sõng soài ra đất. Cú đá này của anh khiến Liona đầu óc quay cuồng, vùng bụng đau nhói, ôm người gục xuống đất, khổ sở rêи ɾỉ.
- Cút!
Chỉ với một từ duy nhất nhưng lại chà đạp toàn bộ lòng tự tin và niềm kiêu hãnh của Liona xuống tám tầng địa ngục. Chưa khi nào cô ta lại trải qua cảm giác nhục nhã này, điều đó làm Liona sốc nặng.
- Hoắc Kiến Trương, anh là loại đàn ông lòng dạ sắt đá!
Liona hét lên mắng nhiếc. Tiếng ồn ào trong phòng nhanh chóng gây ra sự chú ý cho các bác sĩ và quân nhân canh gác bên ngoài cửa. Họ tò mò kéo nhau ngó nghiêng nhìn trộm, thắc mắc quay sang nhìn nhau, đặt ra nhiều câu hỏi nghi vấn.
Liona thấy đông người tụ tập, lập tức ngừng khóc, đứng dậy phủi sạch bụi bẩn bám trên người. Cô ta không cho phép bản thân bị kẻ khác chê cười, xem thường. Ít ra, Liona cũng là chủ nhân của một chuỗi nhà hàng nổi tiếng, là niềm kiêu hãnh và thèm khát của rất, rất nhiều đàn ông.
Không biết là ai đã thông báo, Meghan nhanh chóng có mặt. Nhìn cảnh tượng căng thẳng trước mắt, ông ta liền lờ mờ đoán ra sự tình. Đây cũng là lần đầu tiên Meghan đối mặt trực tiếp với Hoắc Kiến Trương. Ánh mắt kinh thiên rút sạch linh hồn của Hoắc Kiến Trương đột nhiên khiến Meghan có chút sợ sệt.
- Thượng tướng, xin ngài hãy bình tĩnh. Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện!
- Tôi sẽ không mở mồm nói bất cứ điều gì với ông, nếu con bọ này vẫn còn lù lù ở đây!
Hoắc Kiến Trương thản nhiên đáp. Khi anh ngồi trở lại giường, vết thương đau đớn nhói lên, làm anh phút chốc nhăn mặt.
Liona nắm chặt hai bàn tay, thấy chú đánh mắt ra hiệu bèn ấm ức chạy ra khỏi phòng bệnh.
Chờ mọi người đi khỏi, Meghan lúc này mới xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cười gượng nói:
- Tất cả chỉ là hiểu nhầm, là hiểu nhầm mà thôi!
Nghe ông ta phân trần, Hoắc Kiến Trương khinh thường châm chọc:
- Hiểu nhầm? Ồ, thế mời ông giải thích, hiểu nhầm ở đây là như thế nào? Ông không trả lời được, tôi sẽ tự tay vả vào miệng ông đấy, ngài Meghan ạ!
Hoắc Kiến Trương xưa nay tính cách ngông cuồng, kẻ được anh đặt lòng tôn trọng đếm trên đầu ngón tay. Với những loại người trước mặt nịnh bợ, sau lưng xấu xa như Meghan, Hoắc Kiến Trương khinh thường nhổ toẹt.
Dù sao, người đàn ông tuổi trẻ nhưng chức vụ không nhỏ này cũng là Thượng tướng cao cấp của quân đội đất nước Vân, Meghan không dám ho he chống đối. Ông ta cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, nhỏ giọng đáp:
- Tôi… cũng chỉ là lời nói đùa vui trong lúc bàn bạc với mọi người về phương án cứu thương khẩn cấp cho ngài. Nếu tôi không ra điều kiện gả Liona cho ngài, con bé chắc chắn sẽ từ chối.
- Ý ông… tất cả đều là lời nói đùa ư?
Hoắc Kiến Trương ngạc nhiên, nhướn mày hỏi vặn lại.
Meghan gật đầu lia lịa như con tôm, đáp vội:
- Vâng! Tất cả chỉ là lời nói đùa, đâu ngờ con bé lại tin sái cổ như vậy.
Khóe miệng Hoắc Kiến Trương chợt cong lên. Anh tự tay rót nước, tu một hơi cạn sạch, lại đưa mắt liếc nhìn Meghan từ trên xuống dưới bằng thái độ vô cùng khinh miệt.
Im lặng năm phút, Hoắc Kiến Trương mới bình thản đáp lại:
- Tự tay vả vào miệng mình năm cái!
- Hả? Ngài… ngài đang nói gì?
Meghan sửng sốt, kinh ngạc kêu lên. Ông ta đường đường là nguyên thủ quốc gia Ucab, vậy mà Hoắc Kiến Trương lại không để Meghan vào mắt ư?
Hoắc Kiến Trương không nhắc lại, ung dung thổi ngón tay phải của mình, khóe miệng cong lên mang hàm ý chờ đợi.
Sắc mặt Meghan lúc trắng lúc xanh, gân cứng nổi lên, hằn rõ trên tay. Ông ta đâu ngờ, bản thân chỉ vì muốn lợi dụng cuộc hôn nhân giữa Hoắc Kiến Trương và Liona để làm bàn đạp thâu tóm nước Vân, cuối cùng lại tự chuốc họa vào thân.
Bốp… bốp… bốp…
Meghan tự lấy tay, vả vào mặt mình năm cái thật to, thật đau. Hai tròng mắt ông ta đã vằn đỏ vì lòng tự tôn và sự kiêu hãnh phút chốc bị chà đạp, giẫm nát.
Đợi Meghan tự vả đủ năm cái, Hoắc Kiến Trương mới nhếch môi, bày ra ánh mắt cảm thông, thân thiện giải thích:
- Ôi trời, thủ trưởng Meghan! Ông hiểu nhầm rồi! Tôi chỉ là nói đùa, nói - đùa thôi mà!
Liona cố gắng trườn bộ ngực trần trụi lên người anh, lại cầm lấy tay phải của Hoắc Kiến Trương đặt lên ngực mình, ánh mắt ưướŧ áŧ đưa tình quyến rũ.
- Wtf! Cô bị điên à?
Hoắc Kiến Trương đẩy mạnh Liona, nhưng cô ta vẫn như con rắn cuốn thân, đuổi thế nào cũng không được. Cả người Hoắc Kiến Trương bị thương, cử động mạnh lại làm cho miệng vết khâu như muốn rách.
- Em đã bảo rồi! Anh không thử sao biết!
Liona mỉm cười quyến rũ, vẫn tiếp tục cầm tay Hoắc Kiến Trương vần vò hai bên ngực trần của mình.
Máu dồn lên đỉnh não, Hoắc Kiến Trương đã tức điên cả người. Hai mắt anh đỏ rực, miệng làu bàu chửi thề, sau đó giật phăng tay ra khỏi sự kìm kẹp của cô ta, tàn nhẫn vung tay tát bốp lên mặt Liona một bạt.
- Á! Anh… anh dám tát tôi?
Liona ôm mặt chết sững, há hốc miệng nhìn Hoắc Kiến Trương.
Cô ta đường đường là cháu gái của Thủ trưởng Meghan, đã hi sinh một quả thận để hiến cho người đàn ông này, ai ngờ vẫn bị anh giơ tay tát thẳng vào mặt.
Liona còn muốn nói gì nữa, Hoắc Kiến Trương đã bật tung người dậy, giật phăng đống dây chuyền ra khỏi người mình, vung chân đá phốc vào người Liona lần nữa, làm cô ta ngã sõng soài ra đất. Cú đá này của anh khiến Liona đầu óc quay cuồng, vùng bụng đau nhói, ôm người gục xuống đất, khổ sở rêи ɾỉ.
- Cút!
Chỉ với một từ duy nhất nhưng lại chà đạp toàn bộ lòng tự tin và niềm kiêu hãnh của Liona xuống tám tầng địa ngục. Chưa khi nào cô ta lại trải qua cảm giác nhục nhã này, điều đó làm Liona sốc nặng.
- Hoắc Kiến Trương, anh là loại đàn ông lòng dạ sắt đá!
Liona hét lên mắng nhiếc. Tiếng ồn ào trong phòng nhanh chóng gây ra sự chú ý cho các bác sĩ và quân nhân canh gác bên ngoài cửa. Họ tò mò kéo nhau ngó nghiêng nhìn trộm, thắc mắc quay sang nhìn nhau, đặt ra nhiều câu hỏi nghi vấn.
Liona thấy đông người tụ tập, lập tức ngừng khóc, đứng dậy phủi sạch bụi bẩn bám trên người. Cô ta không cho phép bản thân bị kẻ khác chê cười, xem thường. Ít ra, Liona cũng là chủ nhân của một chuỗi nhà hàng nổi tiếng, là niềm kiêu hãnh và thèm khát của rất, rất nhiều đàn ông.
Không biết là ai đã thông báo, Meghan nhanh chóng có mặt. Nhìn cảnh tượng căng thẳng trước mắt, ông ta liền lờ mờ đoán ra sự tình. Đây cũng là lần đầu tiên Meghan đối mặt trực tiếp với Hoắc Kiến Trương. Ánh mắt kinh thiên rút sạch linh hồn của Hoắc Kiến Trương đột nhiên khiến Meghan có chút sợ sệt.
- Thượng tướng, xin ngài hãy bình tĩnh. Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện!
- Tôi sẽ không mở mồm nói bất cứ điều gì với ông, nếu con bọ này vẫn còn lù lù ở đây!
Hoắc Kiến Trương thản nhiên đáp. Khi anh ngồi trở lại giường, vết thương đau đớn nhói lên, làm anh phút chốc nhăn mặt.
Liona nắm chặt hai bàn tay, thấy chú đánh mắt ra hiệu bèn ấm ức chạy ra khỏi phòng bệnh.
Chờ mọi người đi khỏi, Meghan lúc này mới xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, cười gượng nói:
- Tất cả chỉ là hiểu nhầm, là hiểu nhầm mà thôi!
Nghe ông ta phân trần, Hoắc Kiến Trương khinh thường châm chọc:
- Hiểu nhầm? Ồ, thế mời ông giải thích, hiểu nhầm ở đây là như thế nào? Ông không trả lời được, tôi sẽ tự tay vả vào miệng ông đấy, ngài Meghan ạ!
Hoắc Kiến Trương xưa nay tính cách ngông cuồng, kẻ được anh đặt lòng tôn trọng đếm trên đầu ngón tay. Với những loại người trước mặt nịnh bợ, sau lưng xấu xa như Meghan, Hoắc Kiến Trương khinh thường nhổ toẹt.
Dù sao, người đàn ông tuổi trẻ nhưng chức vụ không nhỏ này cũng là Thượng tướng cao cấp của quân đội đất nước Vân, Meghan không dám ho he chống đối. Ông ta cố gắng nuốt cục tức xuống bụng, nhỏ giọng đáp:
- Tôi… cũng chỉ là lời nói đùa vui trong lúc bàn bạc với mọi người về phương án cứu thương khẩn cấp cho ngài. Nếu tôi không ra điều kiện gả Liona cho ngài, con bé chắc chắn sẽ từ chối.
- Ý ông… tất cả đều là lời nói đùa ư?
Hoắc Kiến Trương ngạc nhiên, nhướn mày hỏi vặn lại.
Meghan gật đầu lia lịa như con tôm, đáp vội:
- Vâng! Tất cả chỉ là lời nói đùa, đâu ngờ con bé lại tin sái cổ như vậy.
Khóe miệng Hoắc Kiến Trương chợt cong lên. Anh tự tay rót nước, tu một hơi cạn sạch, lại đưa mắt liếc nhìn Meghan từ trên xuống dưới bằng thái độ vô cùng khinh miệt.
Im lặng năm phút, Hoắc Kiến Trương mới bình thản đáp lại:
- Tự tay vả vào miệng mình năm cái!
- Hả? Ngài… ngài đang nói gì?
Meghan sửng sốt, kinh ngạc kêu lên. Ông ta đường đường là nguyên thủ quốc gia Ucab, vậy mà Hoắc Kiến Trương lại không để Meghan vào mắt ư?
Hoắc Kiến Trương không nhắc lại, ung dung thổi ngón tay phải của mình, khóe miệng cong lên mang hàm ý chờ đợi.
Sắc mặt Meghan lúc trắng lúc xanh, gân cứng nổi lên, hằn rõ trên tay. Ông ta đâu ngờ, bản thân chỉ vì muốn lợi dụng cuộc hôn nhân giữa Hoắc Kiến Trương và Liona để làm bàn đạp thâu tóm nước Vân, cuối cùng lại tự chuốc họa vào thân.
Bốp… bốp… bốp…
Meghan tự lấy tay, vả vào mặt mình năm cái thật to, thật đau. Hai tròng mắt ông ta đã vằn đỏ vì lòng tự tôn và sự kiêu hãnh phút chốc bị chà đạp, giẫm nát.
Đợi Meghan tự vả đủ năm cái, Hoắc Kiến Trương mới nhếch môi, bày ra ánh mắt cảm thông, thân thiện giải thích:
- Ôi trời, thủ trưởng Meghan! Ông hiểu nhầm rồi! Tôi chỉ là nói đùa, nói - đùa thôi mà!