• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà tâm lý học Sigmund Freud cho rằng hành vi của mỗi người đều chịu ảnh hưởng của thời thơ ấu. Ông tin rằng những xung đột chưa được giải quyết trong thời thơ ấu có thể tác động tiêu cực đến sức khỏe tâm thần khi một người đến tuổi trưởng thành.

Mà Hứa Thanh Thanh lúc này, chính là ví dụ điển hình nhất cho sự nghiên cứu ấy… Một con người đã trải qua thời thơ ấu không mấy tốt đẹp, mang trong mình bóng ma tâm lý mà lớn lên… Người như vậy nên nói là đáng thương hay đáng trách đây?

Linh Châu im lặng lắng nghe từng lời mà Hứa Thanh Thanh nói, sau cùng là lướt qua tiếng cười thất thanh phát ra từ cổ họng người phụ nữ đó. Rõ ràng là cô ta đang cười, nhưng vì sao Linh Châu lại cảm thấy đau thắt nơi lồng ngực như vậy?

Ngay lúc Linh Châu cảm thấy khó xử nhất, một bàn tay ấm áp từ phía sau kéo người cô ấy quay trở lại phía sau, đem cô ấy bảo hộ trong lồng ngực ấm áp của mình. Linh Châu khẽ cắn môi, ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn đến sườn mặt của Hoắc Kỳ Vũ, trong giọng nói còn mang theo hơi nức nở: “Anh hai…”

Hoắc Kỳ Vũ chỉ cười, chậm rãi xoa đầu cô bé của mình, sau đó nhẹ giọng an ủi cô: “Không sao, để anh.”

Sau đó lại quay sang Hứa Thanh Thanh, nhẹ giọng đáp trả lời của cô ả:

“Hứa Thanh Thanh, tôi không biết trước kia cô trải qua những gì, nhưng ngay lúc này đây, cô mới chính là người phải chịu trách nhiệm với những thứ mà cô làm ra, cơ thể là của cô, do một tay cô điều khiển, việc xấu hay tốt mà cô gây ra không ai có thể chịu trách nhiệm thay được. Cho dù quá khứ là cô bị động nhận lấy tổn thương, nhưng bây giờ, lựa chọn làm người tốt hay xấu là do cô quyết định không phải sao?”

Giọt nước mắt nóng hổi lăn đều trên má, Hứa Thanh Thanh vẫn cười, nụ cười mang theo đau thương, trong đôi mắt nâu kia là sự chế diễu nồng đậm dành cho người đàn ông:

“Anh nghĩ tôi vẫn có thể làm người tốt được hay sao? Sau tất cả những gì tôi làm ra, đến giờ nhìn lại tôi còn phải ghê tởm chính mình. Nhưng Hoắc Kỳ Vũ à, tôi vẫn phải sống, chẳng bởi vì lí do gì cả, tôi chỉ không nỡ giết một mạng người cho dù người đấy là bản thân mình, cho dù điều đấy sẽ siêu thoát tôi khỏi cái thế giới đầy những thứ dơ bẩn này… Nơi nào sẽ chứa đựng tôi nữa chứ, ông già sinh ra tôi đã chết đi, để lại cả cơ ngơi kếch xù nhuốm mùi ôi thối, tôi không muốn nhận lấy…”

“Hoắc Kỳ Vũ, sau tất cả những chuyện trước đây cùng với hiện tại tôi đã làm, nơi đâu còn có thể chứa đựng tôi nữa chứ? Dù sao trong mắt tất cả những con người ở đây, khi mọi chuyện vỡ lẽ, tôi lại quay trở về làm một tội đồ. Ha, con đường mà tôi chọn vốn đã không có đường lui rồi”

Cơn gió phảng phất như nghe thấy tiếng lòng của người phụ nữ, lướt qua sườn mặt cô, mang theo hơi lạnh buốt khiến người ta phải rùng mình.

Mà ở một nơi nào đó, Đàm Nhu Nhi đang được Lâu Vĩnh ôm trong lòng, hai mắt không rời khỏi khuôn mặt đã trắng bệch đi của Hứa Thanh Thanh, thật lâu thật lâu không hề rời mắt, để rồi sau đó cô cất tiếng hỏi:

“Lâu Vĩnh, anh nói xem cô ấy có bị cuốn theo kế hoạch của Hoắc Kỳ Vũ không?”

Lâu Vĩnh nhìn cô không đáp, trong đôi mắt xanh lục kia đang phản chiếu bóng hình của cô gái nhỏ. Mãi một lúc lâu mới chậm rãi phát ra âm thanh:

“Anh mong rằng điều đó thành sự thật, dù sao người phụ nữ đó cũng không làm nên tội đáng chết, cô ta chẳng qua là không có người dẫn dắt để rồi bị chính tâm ma của mình thao túng lầm đường lạc lối mà thôi.” – Vừa nói, Lâu Vĩnh vừa đưa tay lên, vuốt nhẹ vài lọn tóc bởi vì gió mà rối lên của bé con. Tay còn lại không hề rảnh rỗi mà nhẹ nhàng đem bàn tay của cô luồn vào trong túi áo của mình, sưởi ấm cho cô.

Đàm Nhu Nhi mím môi, thu hồi tầm mắt đang nhìn người phụ nữ đang đứng trên ban công trở lại, lúc này mới nhìn thấy tia nhu tình trong đôi mắt người bên cạnh. Âm thanh từ người kia phát ra trầm ấm nhẹ nhàng như tiếng chuông đồng vang lên giữa trời đông giá rét.

“Cho dù kết quả như thế nào, nó cũng không còn là chuyện của chúng ta nữa. Nhu Nhi, đợi kế hoạch của Hoắc Kỳ Vũ hoàn thành, anh lập tức mang em về thành phố V. Theo như tiến độ hiện tại của Đàm Ôn Tường thì… Ngày em trở về Willow sẽ sớm thôi”

“Vì sao?” – Đàm Nhu Nhi bị lời báo trước của Lâu Vĩnh làm cho khó hiểu, hai mắt mờ mịt hỏi hắn, nhưng sau câu nói kia, hắn cũng không đáp lại cô thêm lời nào nữa, thần thần bí bí mà cùng cô đứng từ xa quan sát sự việc.

Qua ít giây sau, từ trong bóng đêm xuất hiện thêm một người đàn ông, bắt gặp Lâu Vĩnh liền cúi đầu kính chào một cách vô cùng sùng bái còn không quên gọi cô bằng hai tiếng “chị dâu”, sau đó mới tiến vào vấn đề chính:

“Lão đại, đã tìm ra nơi cô ta giấu hai ông bà Hoắc gia rồi. Cô ta không hề đem bọn họ bắt đi nơi nào, chỉ là cho bọn họ uống thuốc ngủ rồi để hai người ấy thiếp đi tại khoan chứa đồ sau biệt viện. Hiện tại qua kiểm tra sơ thì hai người ấy đều không bị ảnh hưởng gì, người đã được chúng tôi đem trở về phòng.”

Lâu Vĩnh và Đàm Nhu Nhi không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, trong đôi mắt cả hai dường như sáng lên tia sáng kỳ lạ. Khóe môi Lâu Vĩnh hơi cong lên, không đợi cho người kia kịp ngẩng đầu lên nhìn tình hình mà lập tức đáp lại:

“Cảm ơn, cậu có thể lui xuống được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK