Dù là bạn cùng lớp kể từ khi mới lên lớp 10, nhưng Đàm Nhu Nhi cùng Hàn Dương còn chưa đến mức gọi là bạn bè tốt. Nhiều nhất cũng dừng lại ở mức giảng bài cho nhau mà thôi. Hàn Dương lấy đâu ra cảm xúc chính xác để bạo gan tỏ tình cô chứ.
Nói không chừng, Lâu Mạn Mạn hoặc là cùng người khác muốn trêu cô, hoặc là cô ấy vì quá vội vàng mà nghe nhầm mà thôi.
Lâu Mạn Mạn với mười năm kinh nghiệm trong việc nhận diện cảm xúc của bạn tốt, cô ấy đương nhiên hiểu được, dưới ánh mắt kia là sự không tin tưởng của Nhu Nhi.
Đưa tay ra hất tóc mai về phía sau, Lâu Mạn Mạn chậc lưỡi, lúc này đã có thể đứng thẳng người lên, từ trong cổ họng truyền qua tiếng hừ nhẹ, đáp lại ánh mắt kia bằng giọng nói hùng hổ của mình:
“Cậu không tin tớ như vậy cứ xuống mà kiểm chứng cho chắc đi, bọn họ cố tình tạo ra lí do bảo cậu ngồi trong lớp canh đồ giùm để cùng tên Hàn Dương đó tạo bất ngờ với cậu đấy! Nhu Nhi, cậu… Cậu nhất định không được bị sắc đẹp tên đó qua mắt, ko được đồng ý lời tỏ tình đó đâu!”
Lâu Mạn Mạn nhìn là đủ biết Hàn Dương là tên công tử không làm được công việc gì. Ngoài bộ mặt nhìn được… À không, bộ mặt kia vẫn kém anh trai khoảng cách xa, tên đó không còn tiền đồ gì để tiểu Nhu Nhi của cô có thể dựa dẫm được. Hơn hết, một đứa con trai không biết tự chặt đào hoa của mình đi vì người con gái mình thích thì không xứng với Nhu Nhi!
Muốn yêu đương với bạn tốt của Mạn Mạn này à? Bà đây tuyệt đối không cho phép!
Đàm Nhu Nhi từ trong đôi mắt màu lam nhạt của Mạn Mạn nhìn ra ngọn lửa đang cháy hừng hực. Cô có nên nói cho Mạn Mạn biết rằng, cô cũng sẽ không đồng ý với lời tỏ tình của Hàn Dương không nhỉ?
Còn chưa kịp để Nhu Nhi phân vân xong, từ bên ngoài, chàng trai với vóc dáng cao gầy, tóc hai mái vuốt keo, mắt phượng đỏ sáng lên dưới làn nắng. Bộ com lê màu đen tôn lên nước da trắng của hắn. Mà trên tay của người đó còn cầm theo một bó hoa hồng rất lớn.
Đúng vậy, người đó là Hàn Dương. Mà ở phía ngoài cửa còn có thêm rất nhiều học sinh khác cùng khối đang chen chúc nhau để nhìn vào trong này.
Lâu Mạn Mạn nhíu mày, không khỏi chê một tiếng làm việc nhanh gọn của tên này. Khẽ nắm lấy cánh tay của Nhu Nhi lắc đầu.
Đàm Nhu Nhi mỉm cười, môi hồng răng trắng, tựa như thần tiên bước xuống từ vườn địa đàng. Trấn an Mạn Mạn xong, cô mới đứng dậy, mặt đối mặt với Hàn Dương, giọng nói trong trẻo êm tai khiến người khác yêu thích.
“Hàn Dương?”
Hàn Dương được nghe tên mình phát ra bởi giọng nói êm ái kia, lập tức cơ thể phấn chấn, đôi mắt phượng đỏ cong lên, nhu tình mật ý đều hiện ra ở đáy mắt.
“Nhu Nhi à, thật ra, kể từ năm lớp mười mình đã thấy thích cậu rồi. Một đóa hoa diễm lệ giữa rừng hoa đầy màu sắc. Mình bị ánh mắt cậu thu hút, bị tiếng cười của cậu làm nhộn nhạo cả thanh xuân. Nhu Nhi à, cậu…” – Nói đến đây, Hàn Dương chậm rãi khuỵu một đầu gối xuống, khuôn mặt mang vẻ đẹp châu Á mỉm cười, đưa bó hoa lên trước tầm mắt, nhẹ nhàng cất tiếng:
“Có thể làm người yêu của mình không?”
Ở phía sau là một tràng hú hét thật lớn, cùng với tiếng gõ bàn ghế vang lên một hồi dài trước khi Đàm Nhu Nhi bắt đầu mở miệng.
“Hàn Dương, cậu mặt nào cũng ổn, nhưng về phần mình, mình cảm thấy rất bất ổn. Vậy nên mình không thể cùng cậu trở thành cặp đôi được. Bó hoa này thật đẹp, nhưng xin lỗi cậu, mình không thể nhận.”
Toàn bộ đơ người cả rồi, chỉ có Lâu Mạn Mạn đối với câu nói kia là vô cùng mãn nguyện.
Hàn Dương là ai chứ? Cậu ta trong trường là một tên sát gái, nếu không phải có Lâu Vĩnh ở quá khứ ngáng đường, cậu ta có thể gọi là tên sát gái nhất trong lịch sử của trường, cua ai người đấy đổ!
Mà lúc này, bộ mặt đẹp đẽ của cậu ta hết cau có lại nhăn mày… Quả thật là lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối.
Cái gì mà rất bất ổn chứ, đây là chê cậu ta sao?
Hàn Dương không phục, mím môi lại, mãi một lúc sau mới cất tiếng hỏi:
“Cậu dễ dàng từ chối như vậy sao? Dù sao mình…”
“Hàn Dương à, đối với chuyện tình cảm thì tất nhiên phải rõ ràng minh bạch. Nếu như lời lúc nãy của mình văn hoa mỹ miều quá thì để mình nói tóm lại cho cậu hiểu nhé, mình không thích cậu. Hàn Dương, đừng để ngày tụ họp của khối trở thành một ngày buồn.” – Đường Nhu Nhi trên môi vẫn nở nụ cười, vừa nói vừa đỡ Hàn Dương đứng dậy.
Đợi Hàn Dương đứng thẳng người, đôi mắt phượng đã lấy lại bình tĩnh thường ngày. Thở dài một tiếng rồi nói:
“Haiz, dù mình đã nghĩ 90% cậu sẽ từ chối, nhưng vẫn hi vọng 10% phép màu hiện ra. Thôi vậy, coi như là trước khi chia xa nhau mình nói ra lời trong lòng cho đỡ phải tiếc nuối. Nhu Nhi, buổi họp mặt tối nay cậu nhất định nhớ tới nhé? Cậu đã từ chối mình rồi, còn từ chối cả khối không liên hoan là không được đâu.”
Đàm Nhu Nhi nhìn ra phía sau Hàn Dương, vô vàn ánh mắt chờ mong đang trông đợi cô đưa ra quyết định.
Buổi tiệc liên hoan sẽ được tổ chức tại quán bar nổi nhất thành phố, Đàm Nhu Nhi theo dự tính sẽ không đi, nhưng đứng trong tình thế như thế này, buông lời từ chối cũng không hay cho lắm.
“Vậy thì được thôi… Hẹn gặp các bạn 8 giờ tối vậy.” – Đôi mắt đen sáng lên, lại nhìn về phía Mạn Mạn.
Lâu Mạn Mạn bắt được tần sóng, lập tức tiến lên, kéo tay của Nhu Nhi đi, không quên bỏ lại một câu:
“Chúng tớ phải về chăm cửa hàng hoa đây, bai bai!”
Nhìn bóng lưng của hai người dần dần khuất dạng. Lúc này mọi người mới đổ dồn vào Hàn Dương, một số nữ sinh không nhịn được mà cất tiếng ca thán:
“Hàn Dương, cậu cứ không chịu nghe lời bọn mình. Từ nhỏ Đàm Nhu Nhi đã cao ngạo, lạnh nhạt như vậy rồi. Ngoài cái mặt ra thì chỗ nào cũng đều không xứng với cậu.”
Hàn Dương nở nụ cười ấm áp.
“Các cậu đừng nói cô ấy như vậy. Cô ấy tính tình ra sao tớ cũng thích.”
Sau đó cùng người anh em tốt của mình dời đi. Chờ đến khi ra khỏi khuôn viên trường, người anh em tốt kia mới cười lớn. Không ai để ý, ánh mắt mà Hàn Dương nhìn Đàm Nhu Nhi khi cô ấy bỏ đi có tư vị gì.
Mà người anh em tốt của Hàn Dương lại nhìn ra được ánh mắt phượng của cậu ta đang suy tư đến điều gì, nở nụ cười ranh mãnh, kề vào tai Hàn Dương nhỏ giọng.
“Này, cậu không định bỏ qua miếng mồi ngon như vậy đúng chứ?”