Đàm Nhu Nhi ở một nơi xa xăm, cho dù không nghe được lời cảm ơn từ Linh Châu gửi đến, nhưng cô lại cảm nhận được bản thân hôm nay vui vẻ hơn mọi khi rất nhiều. Mới sáng ngủ dậy đã được Lâu Vĩnh ném vào xe. Còn chưa ú ớ được câu nào, chân ướt chân ráo đã bị hắn lôi đến cục dân chính. Cô đang còn định hỏi hắn kêu cô ra cục dân chính để làm gì, hắn đã kéo cô tới quầy thư ký mà nói với người ta.
“Lịch đặt trước, họ tên Lâu Vĩnh.”
Vị thư ký gật đầu, lại kiểm tra trên hệ thống, không biết đọc đươc thông tin gì trên cổng thông tin đó, hai mắt của vị thư ký cười cười, để lộ sự vui vẻ không che dấu mà nhìn cô:
“Chúc mừng hai người trước nhé, cô dâu của ngài cũng thật xinh đẹp.”
Đến lúc này, Đàm Nhu Nhi mới ngờ ngợ ý thức được vấn đề chính, Lâu Vĩnh đem cô đến đây để lĩnh giấy đăng ký kết hôn? Nhưng khoan đã, vì sao lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp tỉnh ngủ, cô còn chưa trang điểm, tí nữa còn chụp ảnh… Mà khoan đã, tên cô còn trong hộ khẩu nhà của Đàm Ôn Tường, làm thế nào mà có thể kết hôn được chứ? Lâu Vĩnh hắn không phải gấp quá hóa ngốc rồi chứ?
Nhưng so với đôi mắt tròn vo như con nai vàng ngơ ngác giữa vùng cỏ thảo nguyên xanh rờn mang tên Đàm Nhu Nhi, vị cáo già Lâu Vĩnh dường như lại vô cùng bình tĩnh kéo cô đi làm thủ tục kết hôn. Đàm Nhu Nhi cuối cùng không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi:
“Lâu Vĩnh, em không có sổ đỏ thì làm sao mà kết hôn.”
Lâu Vĩnh lúc này mới dừng lại cuộc trò chuyện với bên pháp lý, nhìn qua bé con ngơ ngác của mình, sóng mắt ngập tràn nhu tình mà cất tiếng trả lời:
“Bé con, em không có nhưng tôi có.”
Đàm Nhu Nhi mờ mịt, còn tưởng Lâu Vĩnh không rõ luật pháp mà kéo cổ áo hắn mang qua một chỗ khác, từ từ dạy bảo: “Anh có bị ngốc không? Anh có thì liên quan gì đến việc em không có, muốn đăng ký kết hôn thì điều kiện cần là cả hai đều phải có sổ đỏ, em không có thì làm sao mà làm?”
“À, chỉ cần em không phản đối chuyện Lâu Vĩnh này mang em vào gia phả thì vấn đề sổ đỏ hay không có gì quan trọng?” – Vừa nói, Lâu Vĩnh vừa lôi từ trong túi áo khoác ra hai quyển sổ đỏ vô cùng chói mắt người nhìn. Đáng kinh ngạc hơn nữa chính là, khi nhìn đến một trong hai cuốn sổ đỏ, còn in lên cái tên rõ ràng ba chữ ‘Đàm Ôn Tường’ khiến cô gái phải tròn mắt nhìn đi nhìn lại vô số lần vẫn không thể tin được đây là đồ thật.
Đàm Nhu Nhi còn phải nhờ bên pháp lý kiểm tra lại liệu đây có phải sổ đỏ giả hay không, nhưng kết quả nhận lại chính là đáp án: “Cô bé, bạn đừng lo lắng, quen biết Lâu đại ca nhiều năm như vậy, tôi hiểu rõ anh ấy chính là người tuân thủ pháp luật nhất mà tôi từng biết đấy. Nhưng nếu cô bé cảm thấy vẫn chưa thuyết phục lắm thì tôi có thể giúp cô bé kiểm tra sơ qua.”
Sau một vòng kiểm tra sơ bộ sương sương tầm nửa tiếng, Đàm Nhu Nhi nhận được đáp án vô cùng thuyết phục. Hai cái đều là đồ thật trăm phần trăm, không hề có dấu hiệu làm giả gì hết.
Đến lúc này, Đàm Nhu Nhi chỉ có thể ngờ ngợ hỏi lại Lâu Vĩnh rằng có phải anh ấy đánh ngất Đàm Ôn Tường rồi cướp sổ đỏ từ tay ông ấy hay không. Nhưng câu trả lời của Lâu Vĩnh lại có vẻ thuyết phục cùng khả thi hơn rất nhiều lần:
“Anh gài người làm giúp việc trong nhà em đấy, chậc mà nếu muốn sự việc đơn giản thì em chỉ cần giả trang thành bạn bè của Lộc Nhân đến nhà đánh bài liền có thể lấy sổ đỏ về được. Đàm Ôn Tường cả ngày xã giao bên ngoài, Lộc Nhân thì ở nhà bài bạc, sòng bài của bà ta có khi còn lớn lao hơn những thứ phù phiếm khác mà em biết đấy cô gái nhỏ của anh ạ.”
Đến lúc này, Đàm Nhu Nhi cho dù không muốn tin cũng phải tin rồi, cô đã hoàn toàn tin vào khả năng người đàn ông bởi vì muốn cưới cô về làm vợ mà đã giả làm khách làng chơi bài bạc của Lộc Nhân, sau đó lại như một kẻ trộm lén lút tìm kiếm sổ đỏ của họ mang đến thành phố A này để cùng cô đăng ký kết hôn… Đàm Nhu Nhi nên khen hắn thông minh hay là chê hắn ngốc nghếch nhỉ?
Tuy nhiên cho dù là người như thế nào đi nữa, hắn kể từ ngày hôm nay đã là người chồng được bảo vệ bởi pháp lý của cô mất rồi. Cho dù cô bây giờ có hối hận muốn thay đổi cũng đã muộn màng. Người đàn ông sau khi lĩnh giấy chứng nhận vợ chồng xong, còn chưa kịp cho cô đọc được tên mình trong đó đã nằng nặc đòi tịch thu. Ôm hai tờ giấy trong tay, hắn bước ra khỏi cục dân chính bằng dáng điệu tự hào cùng sự kiêu ngạo của mình, dõng dạc tuyên bố với cô:
“Kể từ ngày hôm nay Lâu Vĩnh chính thức trở thành chồng của em, cho dù em đi đâu về đâu, trốn nơi nào cũng phải báo với anh rõ chứ? Bởi vì hôn nhân này không có chuyện li hôn, nhưng để đảm bảo sự an toàn cho hạnh phúc của anh, anh xin tịch thu bằng chứng pháp lý này về cất trong trụ sở. Em đừng lo, nếu em muốn ngắm nghía bằng chứng pháp lý này thì anh liền gửi cho em 4 tấm ảnh mặt trước mặt sau của chúng nó, cho em ngắm cả đời cũng không chán. Đàm Nhu Nhi, à không, bây giờ nên gọi là Lâu phu nhân, tạm thời anh không thể tổ chức cho em một hôn lễ long trọng thế kỷ được, nhưng anh xin dùng tính mạng để hứa với em, chờ đến khi em hoàn toàn tự do, anh sẽ dùng nghi thức long trọng nhất để mang em về dinh của mình.”
Đàm Nhu Nhi bị dáng điệu nghiêm túc của Lâu Vĩnh chọc cười, người đàn ông này rõ ràng đã ăn cô đến miếng xương cũng chẳng còn, ấy vậy mà vẫn sợ cô li hôn? Thân làm một người bạn gái tuyệt vời, chẳng lẽ cô không cho hắn đủ sự tin tưởng hay sao?
Lâu Vĩnh tất nhiên nhận ra được ý nghĩ của cô, khóe môi hơi mím lại, sau đó diễn dãi: “Anh không sợ vợ mình bị tên khác cướp mất, có cho tôm hùng mật gấu thì tên đó cũng không dám cướp. Nhưng lỡ một ngày nào đấy, anh già đi, em vẫn như vậy trẻ đẹp, đến lúc đó em không còn yêu thích anh nữa thì sao? Anh đây gọi là lo xa, nhé!”