• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Nhu Nhi cũng không rõ bản thân làm cách nào ăn xong bữa cơm đầy áp lực như vậy. Tuy cả cơ thể đều đang kháng cự với việc ở gần Đàm Ôn Tường, nhưng lí trí buộc cô bé phải trưng ra bộ mặt vui vẻ lấy lòng cha mình.

Dưới ánh đèn chùm sáng trưng, ánh mắt Đàm Ôn Tường nhìn cô con gái có điểm kì lạ. Từ lúc ăn cơm đến giờ đến giờ, cô cứ chốc chốc lại ngoảnh đầu sang nhìn ông một cái. Trong đôi mắt kia toàn là tia thăm dò, cũng như lo sợ khó hiểu.

Dẫu sao ông ta cũng là người lớn, đối với tâm lí của một đứa trẻ, Đàm Ôn Tường vẫn có thể nắm bắt được. Đôi mắt xếch hơi nhướng lên, ông bỏ dao nĩa xuống, lại lấy khăn giấy lau miệng, lúc này mới ưu nhã cất tiếng dò hỏi.

“Sao vậy? Con sợ ta sao?”

Đàm Nhu Nhi mỉm cười, cười đến không thấy mắt, che dấu tâm tình sợ hãi của mình lúc này. Nhanh chân nhảy xuống ghế, bước vội ra phía sau lưng ông, tay nhỏ liên hoàn hết đấm lại xoa bóp, miệng nhỏ còn nói lời ngon ngọt dối lòng.

“Sao lại có thể sợ cha mình chứ. Đối với con, cha là người tuyệt vời nhất trên đời. Chỉ là do cha đến bất ngờ làm con có chút lo lắng.”

Đàm Ôn Tường cười, thả lỏng cơ thể, một lát sau mới quay đầu lại nhìn đứa con gái khả ái ngoan ngoãn của mình, cánh môi hé mở ra phát ra âm thanh khàn khàn.

“Con lo lắng chuyện gì?”

“Chính là sợ bài kiểm tra kia kết quả không tốt nha, nên cha xuất hiện ở đây để mang con về Willow…”

Đàm Ôn Tường bất chợt cười vang, bàn tay to lớn chậm rãi đưa ra không trung rồi rơi xuống đỉnh đầu của Nhu Nhi, xoa đầu cô bé mấy cái.

“Đứa bé này, vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đến ăn cũng thấp thỏm không yên. Ta không phải đến đây vì chuyện đó nha, chẳng qua là sắp có buổi tiệc lớn ở đây. Mà bài kiểm tra vừa rồi con làm tương đối tốt, quả nhiên thành phố V là nơi ươm tạo nhân tài tốt nhất, Willow mạnh hơn về kinh tế nhưng giáo dục phần thắng lại thuộc về thành phố phồn vinh này. Đúng là con gái của ta, mắt nhìn rộng mở ha ha.”

Nhờ câu nói này của Đàm Ôn Tường, Nhu Nhi cuối cùng cũng trút bỏ được cục đá đè nặng giữa lồng ngực, thở phào một tiếng nhẹ nhõm.

“Thật may quá.”

“Nhưng mà…” – Đàm Ôn Tường tiếp tục bổ sung.- “Lần này con sẽ cùng đi với cha. Con rồi sẽ ở thành phố này thời gian không ít, vẫn nên tính chuyện về lâu về dài, giới thiệu con với giới thượng lưu chỗ này, sau con đỡ bị người khác bắt nạt.”

Chứ không phải cha muốn giới thiệu con, để rồi xem xét có thể kiếm gia đình nào đủ tiêu chuẩn để làm một cuộc hôn nhân thương mại hả?!

Sau lưng, Đàm Nhu Nhi âm thầm bĩu môi thầm nghĩ. Đương nhiên cô không ngu ngốc mà nói những lời đó ra khỏi miệng, chẳng qua là cô cảm thấy hơi chán ghét việc lừa lọc này của cha mình mà thôi. Nhưng không sao cả, cô vẫn còn một đứa em gái đáng yêu làm điểm tựa, cô sẽ không dễ dàng bị hoàn cảnh đạp ngã đâu!

“Vâng, đến ngày đó cha sẽ mua đầm xinh cho con chứ?”

“Được, sẽ mua, bao nhiêu cũng sẽ mua cho con thử hết ha ha.” – Đàm Ôn Tường nhẹ véo má Đàm Nhu Nhi, căn phòng đầu buổi âm u lạnh lẽo, giờ khắc này đã được tiếng cười hào sảng của ông lấp kín.

Xuyên qua màn đêm tăm tối, chính là ánh bình minh rực rỡ tràn đầy sức sống. Gió ngoài trời nhẹ nhàng bay xuyên qua khung sắt mà làm tấm rèm mỏng khẽ lay động, khiến nó phất phới trong không trung, tạo khoảng trống cho những tia sáng ấm áp được chạm tới làn da mềm mại của cô gái nhỏ.

Lâu Vĩnh ngang qua hành lang, theo thói quen mà nhìn vào góc bàn thứ hai bên phải của lớp tiểu học bên cạnh. Trông thấy cảnh sắc cô bé kia ngủ ngon lành, hắn không khỏi hoài nghi, làm cách nào mà 10 lần hắn nhìn thấy thì đến 8 lần là cô đang say giấc nồng vậy?

Do cô là heo con chỉ biết ăn ngủ kiếm tiền, hay là do hắn xui xẻo không lựa đúng thời giờ để thấy được lúc cô thức đây?

Lại nói, Lâu Mạn Mạn so với hắn hình như may mắn hơn rất nhiều. Mỗi lần Mạn Mạn qua rủ cô bé này đi đâu đó, đều đúng lúc cô bé rảnh rổi. Lâu Vĩnh từ xa trông thấy hai đứa nhóc nắm tay nhau cười nói vui vẻ, trong lòng không rõ dư vị gì.

Cùng thời điểm, Độ Ngôn, bạn cùng lớp kiêm chức đàn em của Lâu Vĩnh, cùng một đám hơn chục người thiếu niên đi gần hết hành lang mới để ý lão đại yêu dấu của cả đám đã không còn đi chung với bọn họ nữa.

Nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đến lúc trông thấy còn tưởng hai con mắt nhìn nhầm, lão đại của lớp mình ấy vậy mà đứng trước cửa lớp của đám nhi đồng, ngẩn người suy nghĩ đến quên cả xung quanh?!

Độ Ngôn thật muốn chửi thề, dạo gần đây có một số tin đồn lan quanh trường, rằng nam thần Lâu Vĩnh vì một cô bé tiểu học mà mất ăn mất ngủ, mỗi lần qua lớp đều phải dừng lại ngắm cho đã mới chịu đi.

Cậu ta đã không tin, lão đại mà cậu quen biết bao năm, đối với thứ gì cũng không thèm để vào mắt. Nữ sinh theo đuổi bám riết, Lâu Vĩnh mời tránh khỏi tầm mắt hắn ba lần không được liền ngay tại chỗ bị hắn đạp cho bong gân nhập viện.

Còn phải kể đến, người theo đuổi lão đại toàn những mỹ nhân xinh đẹp như mộng, dáng điệu thướt tha nhẹ nhàng, kiểu nào cũng có, nhưng sau cùng lão đại lựa chọn dùng tai tiếng “Không nể mặt, phụ nữ cũng bị đánh!” để đám người kia đem tình cảm thu tém lại à.

Một người như vậy thử hỏi xem làm sao có thể ngẩn người ngắm gái chứ, mà người trong tin đồn lại là con gái chưa phát dục nữa cơ chứ?!

Nhưng mà, tại thời khắc này, Độ Ngôn không biết có nên khuyên bản thân mình chấp nhận sự thật hay là không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK