• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chút tâm tư nhỏ mọn này của Hứa Thanh Thanh, Lâu Vĩnh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Chẳng qua, hắn đối với loại tâm tư này không quan tâm lắm, chỉ cần nó vẫn còn trong khuôn khổ của hắn thì hắn có thể bỏ qua. Hơn hết, Hứa Thanh Thanh dù sao cũng là người làm được việc, còn có thể giữ lại.

“Vẫn đang đợi ngoài sảnh sao?”

“Đúng vậy thưa ngài.”

Thẳng lưng ngồi dậy, hắn theo đường thẳng hướng ra cửa. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu trở lại, đôi mắt lam lạnh nhạt nhìn Hứa Thanh Thanh.

“Cô tung tin giả cũng hơi lố quá rồi.”

“Dạ? Về chuyện Hàn Dương thân bại danh liệt tốn nửa gia tài ạ?”

“Ừm. Dù sao tôi cũng chỉ mới phế đi chân giả của cậu ta mà thôi. Hàn gia sau này không có con nối dõi, dòng họ Hàn bọn chúng trước nay không hòa thuận. Từ trên trời rớt xuống miếng bánh thơm như vậy tất nhiên là cấu xé nhau mà ăn… Tôi chẳng qua vô tình trở thành giọt nước tràn ly bất đắc dĩ…”

Vậy mà khi biết tin, cha mẹ của hắn còn nghĩ rằng chính hắn làm cho gia tộc hùng mạnh như Hàn gia sau một đêm gần như tan nát… Sau đó hắn năm nay dù đã 26 tuổi, lại bị mẹ dùng chổi lông gà đánh tay trước mặt nhiều người hầu. Khiến hắn một tháng không về nhà chính vì nhục nhã.

Hứa Thanh Thanh trộm nhìn biểu cảm hơi thất thần của lão đại, khóe môi khẽ cười. Nhưng vẫn cúi đầu nghiêm chỉnh nhận tội.

“Xin lỗi ngài vì đã tự tiện hành động. Nhưng cũng là do cậu ta biết lớn lại không biết khôn. Sau khi thực thi nhiệm vụ của ngài thì tên ngu đó còn vừa rên đau vừa buông lời nhục mạ ngài… Vậy nên tôi đã nhờ những người khác loan tin hắn ta bị cưỡng hiếp đến điên dại, cũng thuận nước đẩy thuyền, giúp cho họ hàng của Hàn gia danh chính ngôn thuận cắn hết khối gia tài của tên đó đi.”

Lâu Vĩnh nhướng mày, dù sao Hàn gia tàn thì cũng đã tàn rồi, bị đánh cũng đã bị đánh rồi. Hắn cũng không thể vì việc tư mà trút giận lên nhân viên. Chỉ đành chậc lưỡi bỏ qua.

“Nếu còn tự ý thêm lần nữa, cô cũng không cần theo tôi nữa làm gì.”

Hứa Thanh Thanh đối với cách đối xử đàn em của Lâu Vĩnh đã hiểu gần như là hoàn toàn, được hắn tha thứ, đôi mắt ả liền sáng lên gật đầu tạ lỗi.

“Vâng thưa ngài, tôi sẽ không tái phạm lần sau.” – Lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng nam nhân đã không còn ở đây nữa.

Mà Lâu Vĩnh, từ lúc nói xong chuyện của mình đã rời khỏi nơi “không khí không được trong lành” đó, theo hướng thang máy mà đi tới.

Đôi mắt ngọc bích lạnh nhạt lúc này lại trở nên hưng phấn, trong đầu không khỏi liên tưởng đến hình bóng đáng yêu của bé con nhà mình… Phải, hắn tin rằng người mà Hứa Thanh Thanh nhắc tới chính là bé Đàm Nhu Nhi của hắn.

Đàm Nhu Nhi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình mang đồ ăn cho người khác mà chờ đợi đến độ ngủ quên.

Đúng vậy, cô thật sự đã ôm túi đồ ăn âm ấm rồi ngồi ngay đại sảnh của Lâu gia ngủ gật trước bao nhiêu sự dòm ngó của nhân viên trong công ty…

Chỉ vì mấy bữa nay đơn khách hàng đặt hoa quá nhiều khiến cô nhiều lần phải thức xuyên đêm để có thể hoàn thành đơn hàng đúng thời hạn.

Lại nói, vì để có thể đáp ứng nhu cầu nghỉ ngơi của bản thân, đâm ra Đàm Nhu Nhi tự tạo cho mình thói quen xấu. Chính là hơi yên tĩnh một chút, trong bất kì tư thế nào cô đều có thể ngủ lấy sức được. Mà tiếp viên ngoài sảnh thấy cô ngủ ngon quá, cũng rất nhiệt tình căn dặn người xung quanh đi nhẹ nói khẽ cho người khách như cô được ngủ.

Thẳng đến khi Lâu Vĩnh xuống được dưới sảnh, Đàm Nhu Nhi đã ngủ được một giấc có lẽ.

Mà nhân viên đang ngồi ở đại sảnh vừa nhìn thấy tổng giám đốc mới nhậm chức xuất hiện, không khỏi mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào hắn. Không phải là nhìn nhầm chứ, một tháng qua bọn họ đã sơ lược một chút khái niệm về chủ tử của mình.

Tuy ngoại hình và gia thế siêu khủng, nhưng lại là một người đối xử với ai cũng lạnh nhạt, nhất là đối với phụ nữ. Nếu không phải bảo họ cách xa thì cũng là tự giác né tránh. Nhiều người trong văn phòng còn loan tin rằng tổng giám đốc mới mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Ấy vậy mà vào giờ phút này, bọn họ lại nhìn thấy người mắc bệnh sạch sẽ trong lời đồn đang dùng ánh mắt ôn nhu mà lấy tay chùi nước miếng bên khóe miệng của cô gái khách kia trước mặt bao nhiêu người… Chỉ cần một ánh mắt của tổng giám đốc đã đủ để bọn họ hiểu sơ vấn đề…

Cái này bệnh sạch sẽ gì chứ, có là giữ thân như ngọc cho người yêu thì có! Mà cô gái kia, chắc như đinh đóng cột, chính là người yêu của tổng giám đốc, hoặc ít nhất là cô gái mà người đàn ông quyền lực này yêu thương.

Cả đám đang trong mạch suy nghĩ vô cùng căng não, đột nhiên bị giọng nói trầm thấp của nam nhân kéo hồn lại.

“Cô ấy ngủ ở đây được bao lâu rồi?”

“Ah… Thưa ngài, khoảng 15 phút.” – Một số người lần đầu tiên được nghe giọng nói của tổng giám đốc, tâm không khỏi lỡ nhịp vì tiếng nói ấm áp kia.

Lâu Vĩnh nghe vậy thì khẽ cau mày, cúi người xuống ôm lấy cô gái đang ngủ ngon lành vào trong lồng ngực, sau lại nhấc bổng cô lên tạo thành tư thế bế công chúa.

Cho dù hắn đã cố gắng làm nhẹ nhàng hết mức, nhưng vẫn làm cho Đàm Nhu Nhi thức tỉnh. Dần tỉnh lại từ trong mộng, khi cảm nhận được bản thân đang được người khác bế bổng, cô không khỏi dật mình mà muốn nhảy xuống. Nhưng tay chỉ mới khẽ cử động đã bị người kia ôm càng chặt vào trong lòng.

Bên tai truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ mà trầm ấm.

“Đừng quậy, bé con thích ngủ à.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK