• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Nhu Nhi lần đầu tiên trong đời được tặng quà vào ngày sinh nhật, cô mang theo tâm tình bối rối mà trở về lớp. Trong đầu không ngừng đặt câu hỏi nghi vấn vớ bản thân. Trọng tâm câu hỏi cũng xoay quanh mình Lâu Vĩnh… Xấu tính, còn độc miệng, nhưng đôi lúc lại quan tâm cô một cách bình lặng như vậy?

Hắn rốt cục là người như thế nào?

Nhưng mà, cho dù hắn là người như thế nào, trong lòng Đàm Nhu Nhi, hắn đã có chỗ đứng vững chắc, ít nhất hiện tại đang mang danh,anh trai bạn thân hào phóng!

Đàm Nhu Nhi thật sự không biết, trái tim nhỏ bé phòng bị với mọi người. Nay lại vì hộp quà nho nhỏ kia mà lớp phòng bị bên ngoài đang dần nứt ra, vỡ thành mãnh vụn nhỏ. Để lại nơi đó một trái tim ấm rực đang đập liên hồi…

Tối hôm đó, cô vừa về nhà đã nhìn thấy Đàm Ôn Tường ngồi tiếp khách ở phòng chính. Nhìn ánh mắt sáng như gương của cha, cô có thể đoán ra lại là thương vụ lớn… Mà vậy cũng có nghĩa rằng ông đã hoàn toàn quên mất sinh nhật của cô rồi.

Chào hỏi lịch sự với mấy người kia xong, cô trở về phòng của mình, căn phòng rộng rãi với thiết kế phòng như công chúa. Nhưng cha không hề biết rằng, cô không thích đọc cổ tích, càng không thích công chúa trong truyện tranh.

Cô cảm thấy họ thật khờ, vì sao gặp rắc rối lại phải chờ ai đó giải cứu mới có thể đứng lên được chứ? Trong khi đó chính bản thân họ có thể tự mình đứng lên tự giải thoát xiềng xích, chỉ cần họ chịu mạnh mẽ, gan dạ và thông minh lên một chút thôi mà.

Đàm Nhu Nhi nghĩ đến đây thì bất chợt thở dài. Thả chiếc cặp nặng xuống dưới bàn học, nhẹ nhàng lấy ra chiếc hộp quà nhỏ xíu đặt trên bàn.

Thầm nghĩ bụng, không biết Lâu Vĩnh tặng gì mà nhỏ xíu vậy nhỉ? Là búp bê à? Hay là dây cột tóc?

Không để bản thân phải đoán già đoán non cho lâu, cô từ từ bóc hộp quà ra. Ngay thời điểm đó, cô lập tức há hốc miệng vì kinh ngạc.

Rơi từ trong hộp ra là hai tấm thẻ ngân hàng cùng tờ giấy note hình quả táo.

Đàm Nhu Nhi khẽ nuốt nước bọt, cầm lên trên tay tờ giấy note mở ra. Bên trong là hàng chữ vô cùng đẹp, dựa vào nét chữ cô đoán là chữ của Lâu Vĩnh.

“Bé con, Mạn Mạn bảo hình như bé thích hai màu xanh lục và xanh lam, bất quá tôi không rảnh chọn màu nên tặng bé cả hai, mật khẩu là sinh nhật bé. Chúc bé mau đạt được ước mơ làm tỷ phú trẻ tuổi của mình.

Đàm Nhu Nhi, sinh nhật vui vẻ.”

Phía dưới còn có chữ ký của Lâu Vĩnh.

Cô đặt tờ giấy note xuống bàn, rồi lại lấy lên đọc, sau lại đặt xuống bàn. Cứ như vậy tạo thành vòng lặp trong vòng hơn 5 phút… Sau đó vẫn là không tin tưởng mà lấy tay bẹo má bánh bao của mình một cái thật mạnh.

Đau! Rất đau là đằng khác…

Nhưng mà điều đó không quan trọng, mà quan trọng bây giờ chính là… Không phải chứ? Lâu Vĩnh vậy mà biết ước mơ của cô? Cô chưa hề nói ra mà… Đúng không?!

Quà sinh nhật này cũng có giá trị quá rồi… Lâu Mạn Mạn, sao cậu không nhắc nhở mình rằng anh trai cậu có thói quen tặng đòi không nhìn giá trị như này chứ?

Có nên đem trả lại hay không? Nhưng mà quà người ta đem tặng, đã cảm ơn rồi đem trả lại thì có hơi kì.

Sau một hồi cân nhắc kĩ lưỡng, cô quyết định nhận món quà giá trị lớn này. Và sau này khi đến sinh nhật của Lâu Vĩnh, cô sẽ cố gắng trả lại, nhưng giá thành thì xuống còn một phần tư. Đừng hỏi cô vì sao, cô còn nhỏ, sự kiếm tiền còn rất khó khăn. Điều này chắc chắn anh Lâu Vĩnh cũng có thể thông cảm.

Cô nghĩ vậy.

Cốc cốc.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu. Đàm Nhu Nhi lập tức định thần lại, đem hộp quà cùng món quà giá trị cất vào trong cặp. Sau đó mới chạy ra mở cửa.

“Cha, cha kiếm con?”

Đàm Ôn Tường nhìn thấy nét mặt con gái có hơi lơ đãng, nhưng dù sao ông cũng đang có chuyện vui, vậy nên bỏ qua mà trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

“Ừm, Nhu Nhi, cuối tuần này có một buổi dạ tiệc ở nhà thị trưởng vào lúc 8 giờ tối. Con nhớ cùng ta tham gia nhé.”

Đàm Nhu Nhi mỉm cười nhu hòa, đáp lại lời của ông.

“Vậy thưa cha…”

Ngay vào thời điểm Đàm Ôn Tường quay đầu rời khỏi, cô vẫn là không nhịn được níu kéo. Trong đôi mắt đen kia lóe lên chút hi vọng nhỏ nhoi.

“Cha… Người có biết hôm nay là ngày gì không?”

“Ngày? Hôm nay không phải là ngày con đi học về sao? Định đố mẹo cha hả? Thôi đi ngủ sớm đi, mai còn đi học nữa.” – Đàm Ôn Tường nghĩ cũng không cần nghĩ đã nói bừa ra đó một đáp án. Sau đó liền nhanh chóng rời đi.

Đàm Nhu Nhi khẽ mím môi, bàn tay nhỏ chậm rãi đóng cửa phòng lại. Trong phòng ngủ rộng lớn tràn ra tiếng thở dài bất tận

Không nên đặt kì vọng nào với ông ấy, Đàm Nhu Nhi ạ.

“Anh nói gì cơ? Sinh nhật của Nhu Nhi á?!” – Lâu Mạn Mạn lớn giọng, đũa cầm trong tay cũng theo đó mà rơi xuống.

“Anh còn tặng quà rồi? Không thèm nói cho em biết? Anh có còn xem em là em gái anh không mà nỡ lòng dắt mũi em như vậy?”

“Uổng công em còn tưởng anh đi tán gái, nhiệt tình đến như vậy.”

Trong tiếng mắng của Mạn Mạn tràn thêm tiếng cười khúc khích của mẹ cùng với tiếng hắng giọng của cha… Lâu Mạn Mạn chợt hiểu, là ngoài cô ra, trong nhà ai cũng biết chuyện anh trai cô tặng sinh nhật cho bạn thân cô.

Lâu Vĩnh bị em gái mắng nhiệt tình cũng không đáp trả, gắp cho cô bé một miếng gà xào. Lại mỉm cười nói:

“Không phải bây giờ em đã biết rồi à? Yên tâm, tôi tặng cả phần em rồi.”

“Phi! Quà của anh hộp nhỏ xíu như vậy mà đòi chia ra hai người. Anh xem em là con nít lên ba à? Chúng ta cũng không thể hạ tiện như vậy được.”

Lâu Hà Uy cùng Diễm Tinh nghe vậy còn cười lớn hơn. Không hẹn mà cùng lúc mở miệng, nói trùng một câu.

“Con không biết, đó là quà của người giàu tặng!”

“Aiza, anh trai con chi cũng thật mạnh tay…”

Lâu Hà Uy nhớ thêm điều gì đó, lại nhìn đến Lâu Vĩnh, ôn tồn nói:

“Cuối tuần đến dự tiệc thị trưởng, là ông ta mời con tới đấy.”

Lâu Vĩnh định mở miệng từ chối, lại nhìn thấy ánh mắt thần bí của cha mình, kèm lời nói.

“Dù sao cũng nên nể mặt người ta một chút. Làm như vậy, Lâu gia trong miệng những người hào môn thế gia lại trở nên khó coi. Con thì không sao, nhưng em gái con vẫn cần phải cưới chồng.”

Lâu Vĩnh mím môi, thở mạnh một tiếng, sau cùng vẫn lựa chọn đồng ý.

“Được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK