Vị nhân viên kia cảm nhận được sự do dự trong đôi mắt của Linh Châu, cô ấy còn vô cùng nhiệt tình nói tiếp:
“Quý khách nếu giúp cửa hàng lần này, chúng tôi sẽ tặng cho cô chiếc bánh dâu tây đó làm phần thưởng có được không ạ? Nếu quý khách cảm thấy phiền thì thực xin lỗi quý khách vì vấn đề này ạ.”
Linh Châu vừa nghe thấy được miễn phí bánh kem thì ngay lập tực cầm lấy chiếc ví da màu đen kia, trên môi cất tiếng cười giòn tan đáp lại vị nhân viên nữ dễ thương ấy: “Không phiền, không hề phiền một chút nào hết, cô cứ để chiếc ví ấy tôi sẽ đem trả giùm cửa hàng nhé. Còn về phần chiếc bánh kem này, thực cảm ơn cửa hàng nhiều nhé.”
Nói xong, cô gái liền lập tức chạy vụt ra khỏi cửa hàng không một lời dư thừa. Lúc này vị nhân viên bên cạnh mới quay sang nói với cô gái nhân viên kia.
“Cửa hàng của chị từ khi nào lại có ưu đãi hậu hĩnh như vậy, mà theo như em thấy thì, chiếc ví kia không phải là chị giấu hay sao? Aiza, hôm nay chị lại muốn trở thành một bà Nguyệt sống, muốn nối dây tơ hồng cho cặp đôi kia sao?”
Người phụ nữ trong trang phục nhân viên chậm rãi tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo, mũi cao môi hồng, đôi mắt phượng dài mang theo vận đào hoa hơi cong lên ý cười ngọt ngào:
“Cô gái, em đúng không hiểu phong tình gì cả, con người ta gặp nhau cũng là một cái duyên, mà duyên của hai người kia còn không phải thuộc hàng bình thường. Một cái bánh dâu tây mà có thể giúp hai người họ về chung một nhà, điều đó không phải là quá tốt à?”
Cô gái trẻ phì cười, đáp lại đôi mắt mê đắm của cô chủ:
“Chứ không phải vì đường tình duyên chị trắc trở nên chị không mong muốn cô gái nào cũng như vậy à? Mà đâu có, hai tuần nay vị nam nhân kia mỗi ngày đều đứng trước cửa hàng chờ tới khi chị mở cửa rồi tặng cho chị một bó hoa cúc họa mi mà. Sau hôm nay lại không có nhỉ? Em nhớ rõ vị nam nhân kia còn có nụ cười vô cùng dễ thương với chiếc răng khểnh nữa ấy, danh thiếp đầu tiên trên bó hoa mà chị quên lấy đi còn có một chữ Độ thật lớn…”
“Tiểu Yên, em có tin chị đuổi việc em không hả?” – Bị chính nhân viên kể ra chuyện tình khiến cô chủ trở nên nóng tính, hơi phồng má trừng mắt muốn thị uy. Nhưng có vẻ cô bé mang tên Tiểu Yên kia đã bị dọa thành quen mà không sợ hãi trước sự dọa dẫm kia, ngược lại còn cất tiếng cười khanh khách đáp lại cô chủ nhỏ của mình:
“Chị mà đuổi thì lấy ai nếm mẻ bánh nướng mới ra lò của chị nữa. Lại nói, em thấy anh ta cũng có tình, không lo lắng mặt mũi của mình ra sao mà trước mặt chị luôn tỏ ra dáng diệu hài hước ngốc nghếch để lấy lòng chị… Aiza, nam nhân này khó tìm à nha… Ha ha.”
Chỉ thấy hai má của vị chủ nhân tiệm bánh đỏ hơn cả màu ráng chiều, xinh đẹp động lòng người.
Mà Linh Châu sau khi nhận nhiệm vụ trả ví cho người đàn ông kia, khi chạy ra khỏi quán đã không thể nhìn thấy người ở đâu nữa. Chính lúc này, não bộ của cô dường như được khai sáng, đột nhiên nhớ ra lí do cảm thấy vị tiên sinh đó quen thuộc đến vậy, nguyên lai bởi vì cô ấy đã từng giúp hắn ta trong một vụ kẹt xe trên đường xuống dốc của một đoạn đồi thoải. Hèn gì khi tai cô nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính kia lại có cảm giác quen thuộc đến như vậy.
Nếu đã biết người kia đã từng gặp, cô còn đã từng nhìn thấy biển số xe của hắn thì công chuyện tìm kiếm người này dễ càng thêm dễ. Bởi lẽ biệt tài của Linh Châu chính là chỉ cần nhìn biển số một lần liền sẽ nhớ. Cô vì vậy liền lập tức bắt xe trở về trụ sở, nhờ các vị huynh đệ cùng ngành trích xuất camera đường phố để tìm người đàn ông kia. Quả nhiên, chẳng tốn quá nhiều thời gian mà bọn họ đã định vị được nơi ở của vị tiên sinh kia, chính là trên ngọn đồi thoải lần trước hai người từng gặp mặt.
Trong lòng bỗng nhiên có một câu hỏi khó hiểu, ngon đồi đó ngoài một gốc cây cổ thụ cùng cánh đồng cỏ lau ra cũng không có gì đặc sắc, vì sao vị nam nhân này lại thích lên trên đó như vậy nhỉ? Tất nhiên, Linh Châu chỉ là độc thoại ở phía trong lòng. Đặt chiếc bánh kem dâu tây xuống bàn, sau đó Linh Châu liền chạy ra ngoài đường, bắt một chiếc xe chạy thẳng lên ngọn đồi đó.
Việc quan trọng bây giờ chính là làm thế nào trả lại chiếc ví nhanh nhất có thể, trong tài liệu xe của người này có viết, một năm người này chỉ sử dụng chiếc xe này trong khoảng tầm 2 tháng đổ lại, có nghĩa là người này nhất định không ở cố định tại thành phố A. Nếu cô mà lỡ dịp thì rất có khả năng sẽ không thể mang đồ tới trả cho anh ta được nửa, giả dụ có được thì cũng phải là một năm sau đó. Mà một năm rất lâu nha, đến lúc đó cô đã đem chiếc ví da vứt đi đâu rồi cũng nên… Aiza, như vậy sẽ vô cùng thiếu trách nhiệm. Mà cô lại không muốn bản thân mình trở thành người thiếu trách nhiệm như vậy đâu.
Nghĩ nghĩ một hồi, bác tài xế đã chở cô tới nơi, sau khi trả tiền cho vị tài xế kia xong xuôi, Linh Châu lại phải chạy thêm tầm trăm mét nữa để có thể thấy bóng dáng cao lớn nhưng lại có chút cô độc của nam nhân dưới gốc cây.
Không biết vì lí do gì, khi cô nhìn thấy khung cảnh như vậy, trong đầu bỗng xoẹt qua một khung cảnh vô cùng quen thuộc, trong khung cảnh ấy, cô đã từng ở đây, nắm tay ai đó, nghe người đó kể chuyện. Trong tiếng gió vi vu vẫn còn đọng lại một chút âm thanh nhẹ nhàng của người đó: “Loài hoa thiên điểu tượng trưng cho sự dũng cảm trong tình yêu và lời hứa hẹn mãi mãi bên nhau, sau này khi cô gái nhỏ của anh đến tuổi trưởng thành, sẽ có người cầu hôn em, dắt em vào lễ đường trang trọng, anh mong cậu ấy sẽ vì em mà trang trí loài hoa này. Cô gái bé bỏng của anh à.”
Trong tích tắc, hình ảnh trước mắt và ở trong đại não như hợp thành một, hai hàng nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng rơi xuống má…
Vì sao lại cho cô cảm giác quen thuộc đến như vây? Quen thuộc như là cô đã cùng người ấy trải qua. Nhưng trong ký ức còn sót lại của cô… Người ấy chưa một lần xuất hiện cơ mà?