• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều hôm đó, dựa vào thông tin của Lâu Mạn Mạn, vào tiết trống khi thầy dạy bận đi họp đột xuất, cô liền nhân đó mà chạy xuống sân bóng rổ, với ý định ban đầu là trả lại cho hắn chiếc khăn tay tối hôm qua. Dẫu sao người ta vừa có ơn lại là khách vip mua toàn bộ số hoa của mình, Đàm Nhu Nhi tự nhận bản thân nên có trách nhiệm trả vật về cho chủ của nó.

Đang trong giờ học, vậy nên sân bóng rổ ít người hẳn đi so với lần đầu tiên cô đến. Nhờ vậy cô không cần chen lấn xô đẩy ai cũng có thể an toàn tiến vào.

Nắng vàng chói chang rọi xuống sân, khiến lớp da bên ngoài của những nam sinh kia như được phản chiếu ánh sáng. Hồi nãy, lúc cô vừa mở cửa đã nhìn thấy, nam sinh mang áo thể thao số 10 trên sân kia chính là Lâu Vĩnh.

Đàm Nhu Nhi bước vào trong sân một cách lặng lẽ, tìm một bóng râm rồi ngồi xuống chờ đợi hắn chơi xong.

Kể từ lúc cô bé kia bước vào sân tập, Lâu Vĩnh đã trông thấy cô. Chờ đến lúc hiệp bóng kết thúc, hắn liền nhanh chóng tiến lại chỗ Đàm Nhu Nhi. Mặc kệ phía sau tiếng hú hét đùa giỡn của đám người chơi cùng.

Trước mắt cô là thiếu niên cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi hơi hé. Tóc mái vì vận động mạnh có chút rối, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vài giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt. Thay vì biến hắn trông chật vật, ngược lại càng khiến hắn trở nên thu hút hơn.

“Sao lại tìm tôi? Có hoa bán tiếp rồi à?”

Người ta bảo đá ngọc bích luôn lạnh, nhưng giờ khắc này, khi nhìn vào đôi mắt xanh của Lâu Vĩnh, Đàm Nhu Nhi có thể cảm nhận được sức nóng rừng rực từ nơi ấy phát ra.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Nhu Nhi, hơi mở cánh môi mỏng của mình, khẽ cười. Nói thật, hắn cười lên thật đẹp, giống như nam thần thanh xuân vậy. Ấy mà hắn lại ít khi cười, suốt ngày trưng ra bộ mặt như đưa đám, khiến người khác phải dè chừng.

“Đến trả anh cái khăn tay.”

Vừa nói, Đàm Nhu Nhi vừa lấy trong túi ra chiếc khăn mỏng, đặt vào lòng bàn tay của hắn.

Lâu Vĩnh nhìn khăn tay được xếp gọn, nằm ngay ngắn trong bàn tay mình. Hắn im lặng một lúc, lại nhìn sang Đàm Nhu Nhi mà nói.

“Tôi không có thói quen xài lại đồ.”

“Cũng không thể gọi là đồ xài lại được, em đã mang đi giặt khô, chắc chắn rằng vân tay của mình đã không còn rồi.”

“Nhưng nó không đồng nghĩa rằng em chưa chạm tới. Cứ cầm lấy, dù sao ở nhà tôi còn rất nhiều, sẽ không vì chiếc khăn tay mà bắt bẻ em. Bạn thân của Mạn Mạn ạ.”

“Em mà không cầm, tôi cũng sẽ ném đi thôi.”

Đàm Nhu Nhi suy nghĩ một lúc, Lâu Mạn Mạn từng nói anh trai bạn ấy là một người kỹ tính, không thích đồ của mình bị đụng chạm. Cô còn nghĩ rằng hôm qua là hắn chủ động nên sẽ khác, haiz, là do cô tự tin thái quá rồi.

“Nếu vậy thì thôi, để em giữ lại lót ổ cho mèo vậy…” – Vừa nói, Đàm Nhu Nhi vừa thu chiếc khăn về tay mình.

“Gì cơ? Em định làm gì với cái khăn?”

“Thì anh cũng đâu cần, mang về lót tổ ấm cho mèo con của em thôi.” – Đàm Nhu Nhi thật thà nhắc lại.

Lâu Vĩnh khẽ cau mày, không nói không rằng liền đưa tay ra thu lại chiếc khăn Nhu Nhi đang cầm. Khiến cô khó hiểu mà chất vấn.

“Anh làm gì vậy?”

“Khăn của tôi không thể cho loài lắm lông ấy hưởng lạc được.”

“Anh cho em rồi không phải sao? Vậy nên em có quyền sử dụng nó vào bất cứ việc gì.”

Điều đó là hoàn toàn đúng, nhưng mà…

“Tôi đổi ý rồi, tôi lấy lại!”

Đối với sự thay đổi bất thường này của hắn, Đàm Nhu Nhi hơi hơi nheo mắt, lại thở dài nhún nhún vai. Cô đã hoàn toàn bỏ việc đoán tâm tư của thiếu niên này rồi.

“Vậy thì thôi, trả lại anh. Em còn tiết học phía sau nên giờ em về lớp đây! Chúc anh chơi vui vẻ.”

Nói đoạn cô đứng phắt dậy, toan định chạy đi thì cổ áo bị cánh tay của người phía sau tóm lại kéo ngược trở về.

“Chạy gì mà nhanh vậy? Tôi còn chưa làm gì đã chạy rồi?”

Đàm Nhu Nhi bị kéo trở lại trước mặt hắn, đôi mắt đen nhánh ánh lên tia không kiên nhẫn.

“Đồ cũng trả xong rồi, ở lại để làm gì chứ? Hơn nữa anh cũng không phải bạn em, em nhìn thấy hết sạch rồi…”

Lâu Vĩnh nhướng mày, hỏi lại cô:

“Em nhìn thấy gì cơ?”

“Mấy ánh mắt của bạn của anh khi nhìn em cứ như sinh vật lạ ấy! Tốt nhất vẫn nên cách xa anh một tí cho nó lành!” – Vừa nói, Đàm Nhu Nhi vừa quan sát Lâu Vĩnh, chờ đợi thời cơ để chạy về lớp.

Nhưng còn chưa kịp chạy, lần nữa đã bị cánh tay có lực của hắn bắt lại.

“Chưa được đi cơ mà.”

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhu Nhi lúc này, rằng nếu Lâu Vĩnh không phải anh trai của bạn thân, cô nhất định sẽ đem toàn bộ vốn từ của mình có ra mắng mất… Người gì mà vừa nhây vừa khó hiểu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn lựa chọn nuốt trôi cục tức xuống, cố gắng nhẹ nhàng hỏi.

“Anh còn muốn gì nữa?!”

Ngay khi câu hỏi kia vừa kết thúc, hai tay Đàm Nhu Nhi liền bắt được một hộp quà nhỏ, được gói bằng giấy vô cùng xinh đẹp. Đầu hộp quà còn dán sticker hình cô bé cầm tiền vô cùng dễ thương.

Đàm Nhu Nhi lập tức đứng hình, nhìn xuống hộp quà, lại nhìn sang thiếu niên với nét mặt ngả ngớn kia.

“Quà sinh nhật, không hiểu là lí do gì bé con không nói cho Mạn Mạn biết. Nhưng mà anh lại chính tai nghe thấy chuyện này vào hôm qua. Nó đồng nghĩa với việc anh nên có trách nhiệm tặng quà cho người có thêm tuổi.”

Thật lâu sau, Lâu Vĩnh mới nghe thấy tiếng trả lời của cô bé kia… Giọng điệu rất nhỏ, còn có hơi run run.

“Cảm ơn…”

Sau đó, Đàm Nhu Nhi liền chạy thật nhanh rời khỏi sân bóng, nhưng Lâu Vĩnh đã kịp nhìn thấy, hai bên tai của cô lúc quay người chạy, đỏ lên một chút.

Tâm tình hắn bất giác vui vẻ lên hẳn, miệng còn lẩm bẩm:

“Bé con không dễ thương!”

Đám người chơi chung với Lâu Vĩnh, đặc biệt là Hứa Khải đều phải tròn mắt nhìn một màn này, ai cũng đoán già đoán non rằng đây có phải cô bé trong lời đồn kia không.

Aiza, nam thần nha, yêu đương cũng thật khác người…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK