Phó tiểu thư trong lời Hứa Thanh Thanh không ai khác chính là Phó Diệu Nghiên. Là người phụ nữ mang trong người nét xinh đẹp quyến rũ khó cưỡng, cũng là đối tác lớn lần này của Lâu thị. Từ lần gặp đầu tiên, Hứa Thanh Thanh đã nhìn ra được, người phụ nữ này yêu thích lão đại.
Phó Diệu Nghiên tất nhiên biết việc tình cảm này của mình đã bị người trước mặt nhìn thấu. Nhìn thì cứ việc nhìn, dù sao trong giới thượng lưu xa hoa quyền quý này, ai mà không biết Phó Diệu Nghiên có tình ý với thiếu gia họ Lâu kể từ khi còn đi học chứ?
Nếu Lâu Hà Uy không giữ bí mật về nơi du học của Lâu Vĩnh, khả năng cao cô ta đã xin cha mẹ rời khỏi thành phố V chạy theo tình yêu, cùng làm đôi tiên đồng ngọc nữ với Lâu Vĩnh ở phương trời Âu rồi.
Bất quá, lần này hắn trở về cũng xem như không muộn, cô ta vẫn có thể theo đuổi tình yêu. Phó Diệu Nghiên định dựa vào việc hợp tác lần này của cả hai để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cách đầu tiên chính là phải được cùng Lâu Vĩnh bàn bạc với nhau. Nhưng lời vừa dứt, người phụ nữ đối diện đã thẳng thường từ chối. Tuy nhiên, việc Hứa Thanh Thanh không đồng ý dẫu sau cũng nằm trong dự kiến của cô ta.
Quả nhiên là người của Lâu Vĩnh, đối với chủ tử cũng thật trung thành, bất quá bao nhiêu năm Lâu Vĩnh rời đi cũng là bấy nhiêu năm Phó Diệu Nghiên tôi luyện bản thân để sau này danh xứng thực với cách gọi Lâu phu nhân. Cô ta biết, cùng với người của Lâu Vĩnh cứng đối cứng là một ý định tồi tệ.
Bên môi câu lên nụ cười nửa vời, môi đỏ hơi hé, nước trà trong ly từ từ tràn vào khoang miệng. Nhâm nhi một hồi, đợi cho đôi mắt nâu đối diện bắt đầu xuất hiện tia không kiên nhẫn, lúc này cô ta mới mở miệng.
“Hứa Thanh Thanh, vậy cô cứ như vậy nhìn người cô thích cùng người khác thân mật được hả? Cũng phải thôi, cô là thuộc hạ mà, thuộc hạ thì đến cùng vẫn phải nghe lệnh chủ tử đúng chứ?”
Hứa Thanh Thanh hơi nhíu mày, ả ta nhận ra được, lời nói này của Phó Diệu Nghiên dùng để khích bác mình. Nhưng ả cảm thấy có điều gì không đúng.
“Cho dù cô có hạ bệ thì tôi cũng không thể dùng nghiệp vụ của mình giúp cô gặp được tổng giám đốc. Nhưng tôi có điều thắc mắc, vì sao cô biết việc tôi nhìn thấy?”
Phó Diệu Nghiên nghiêng đầu qua một bên, lại vì câu hỏi của Hứa Thanh Thanh mà cất tiếng cười lớn.
“Ha ha. Này cô gái, cô cảm thấy tôi giống một tiểu thư ngốc bạch ngọt sống trong lâu đài lung linh như cổ tích hả? Ah quên, dù sao cô cũng là một đứa mồ côi được nhặt về, làm sao hiểu được mấy việc đấu đá thượng lưu. Nhiều khi người ta đang châm chích trước mặt cô, sợ rằng cô còn tưởng đó là lời khen mà cười vui vẻ nhận lấy nhỉ?”
Sống lưng Hứa Thanh Thanh vì nụ cười của cô ta mà lạnh ngắt. Khí chất từ người phụ nữ này phát ra mang đậm hơi vị áp bách người khác. Đôi mắt xám phảng phất có thể đọc được ý vị trong đầu của ả.
“Cô… Cho người điều tra tôi? Nhưng cũng không thể điều tra việc mấy ngày trước tôi nhìn thấy chứ?!”
“Hứa Thanh Thanh, 5 năm học tâm lí học của tôi không dùng để làm cảnh đâu.” – Đến mức này Phó Diệu Nghiên chỉ có thể chậc lưỡi, nhún vai đáp lại sự chậm hiểu của ả. Thầm than ngoài sự trung thành ngu xuẩn kia cùng khả năng làm việc khá ổn, Hứa Thanh Thanh dường như không còn gì đáng giá, lại nói.
“Aiza, xem như tôi gặp người ngu ngốc vậy, giấy tờ cũng đã ký tên rồi. Hứa Thanh Thanh cô có thể trở về. Nhưng trước khi đi tôi nói cho cô biết, người kia đối với sự yêu thích của Lâu Vĩnh chẳng qua là muốn lợi dụng hắn mà thôi. Một người dùng khuôn mặt cùng biểu cảm xinh đẹp để đào mỏ.”
Nói đoạn, Phó Diệu Nghiên liền đứng phắt dậy trở về phòng. Quản gia đứng bên cạnh cũng đưa cho Hứa Thanh Thanh bản hợp đồng có chữ ký, rồi lịch sự mời ả rời đi. Sau đó mới lên phòng tiểu thư, cúi đầu hỏi.
“Người dễ dàng bỏ qua cơ hội này như vậy sao tiểu thư?”
Phó Diệu Nghiên khẽ cười, đôi chân trần bước nhanh đến trước mặt vị quản gia, lại xoa mái tóc người kia vài cái, cất tiếng cười thanh thúy.
“Ả ta không phải người ngu như cách ả ta biểu hiện đâu. Tuy nhiên có một điểm chắc chắn, ả ta đã giao động… Tiếp theo đây phải nhìn tình hình mà vui vẻ hoạt động rồi.”
…
“Thật như vậy sao?”
Trong căn phòng thiếu ánh sáng, người đàn ông dựa vào lan can, ngắm nhìn sự lung linh huyền ảo của thành phố V vào ban đêm. Đôi mắt ngọc bích kia bình lặng như nước hồ yên tĩnh. Mái tóc đen trong gió bị hất tung lên, lại tựa hồ khiến cho người ta cảm giác phóng khoáng.
Hứa Thanh Thanh đứng phía sau nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt nâu hỗn độn cảm xúc nhờ bóng tối che đi, chỉ còn lại âm thanh từ cổ họng vang lên không trung.
“Đúng vậy, Phó Diệu Nghiên xem ra hợp tác với Lâu thị là có mục đích riêng biệt với ngài. Lão đại, hay là dừng lại?”
Lúc này Lâu Vĩnh mới quay đầu lại, trong tiếng nói trầm thấp lại không giấu châm chọc.
“Vì sao phải rút? Có người đem tiền đến trước cửa lại còn ko cần báo đáp gì, ngươi nói xem không phải là chuyện tốt sao?”
Hắn ngoài chuyện hào phóng chi tiền cho Đàm Nhu Nhi ra, đối với người ngoài, cho dù việc gì đều rất khó lấy được tiền của hắn. Lần hợp tác này chẳng qua là giả mù pha mưa, nhưng Phó gia mở miệng đã ký giấy đem tiền đập thẳng vào Lâu thị, lại còn đúng vào mục đích của hắn nữa. Hà cớ gì phải dừng lại?
“Nhưng thưa ngài…”
“Đối tác lớn như vậy vẫn nên thử gặp cho biết mặt nhỉ? Ngay ngày mai xếp lịch với người nọ hộ tôi, nếu không còn gì nữa cô liền có thể rời đi.”
Hứa Thanh Thanh cắn nhẹ môi, sau cùng vẫn phải rời đi với tâm trạng không thoải mái. Đem số máy của Phó Diệu Nghiên lần nữa gọi lên.
Mà ở trong phòng lúc này, Lâu Vĩnh cũng mở điện thoại ra, ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của nam nhân, đem nụ cười vui vẻ của hắn rọi sáng.
Vài giây sau, từ đầu giây bên kia truyền đến tiếng mệt mỏi của cô gái nhỏ.
“Lâu Vĩnh… Một ngày gọi đến chục cuộc như vậy, anh rất rảnh sao?”
Đối diện với dáng điệu tức giận kia, người đàn ông chỉ cười thầm, hơi thở trầm ổn thông qua sóng âm vang bên tai Đàm Nhu Nhi.
“Bé con, ngày mai chúng ta đi ăn nhé?”
“Được được được, đi đâu cũng được! Làm ơn đừng gọi chọc điên em nữa, em đang rất bận… Em gái em gọi rồi, em cúp máy đây.”
Còn chưa kịp để Lâu Vĩnh ú ớ lời nào, cô đã thẳng tay cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại đã trở về màn chính, Lâu Vĩnh không nhịn được mà thầm than.
“Đúng là bé con không ngoan chút nào…”
Tách…
Từ phía sau truyền đến tiếng bật công tắc đèn. Ánh sáng ngay lập tức bao trọn lấy căn phòng khiến Lâu Vĩnh nhíu mày quay đầu lại.
Người tới có dáng vóc cao lớn, khuôn mặt điển trai mang theo sự trầm ổn, đôi mắt xám màu lạnh nhạt như loài sói, cánh môi hơi hé ra, có vẻ trách cứ.
“Lâu Vĩnh, cậu đây là đang tích kiệm điện cho công ty hay gì vậy? Tối như mực mà không chịu bật đèn?”
Nhìn thấy dung mạo người kia, cổ họng tràn ra âm thanh chế diễu, vừa bước từng bước tiến về phía hắn ta, Lâu Vĩnh vừa lên án.
“Chấn Nam, không phải nghe người khác bảo cậu bắt cóc em gái tôi để đưa nó đi chơi rồi cơ mà? Sao giờ lại xuất hiện ở đây?”1