Đàm Nhu Nhi thật sự ngây người rồi. Trong một thời gian ngắn, cô chỉ biết tròn mắt nhìn thiếu niên cao ngạo trước mắt. Không khí sau khi hắn đứng dậy cách cô một khoảng, vẫn còn vương lại mùi oải hương thoang thoảng, là mùi từ quần áo hắn phát ra.
Là sao chứ? Ý của hắn muốn nói là gì?
Lâu Vĩnh không giải thích gì nữa, chỉ dùng bàn tay xoa xoa mái tóc của Đàm Nhu Nhi một lúc, làm cho đầu của cô thật giống tổ chim, sau đó thì mang theo nét mặt thỏa mãn rời khỏi.
Dường như, hắn đối với sự bực bội trong lòng, đã hoàn toàn loại bỏ.
Đàm Nhu Nhi nhìn theo bóng lưng thẳng băng của thiếu niên, mờ mịt không rõ… Cô có cảm giác như câu nói sau cùng của nam sinh này, tựa hồ như là một lời cảnh báo trước cho sau này.
Nam nhân thật khó hiểu.
Tuy nhiên, cô cũng không nán lại lâu, đứng thẳng người dậy, phủi bụi và lá dính trên đồng phục, rồi lại sửa sang đầu tóc đã bị tên kia làm rối tung rối mù. Sau đó mới trở về lớp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu ngày mai là sinh nhật, vậy cô tự thưởng cho mình một ngày bán hoa dạo vậy, lao động không cần não bộ một ngày để cho đầu óc thảnh thơi.
Nghĩ lại nghĩ, cô trở về nhà trong tâm trạng thoải mái, cũng không vì chuyện Đàm Ôn Tường đang hiện hữu trong căn nhà mà nơm nớp lo sợ nữa.
12 giờ đêm.
Nhìn thành quả mà cả buổi tối bản thân làm ra, Đàm Nhu Nhi không nhịn được mà khen bản thân một câu quá tài năng. Mường tượng đến cảnh ngày mai đem đống hoa này bán hết, kiếm không biết bao nhiêu là tiền… Đàm Nhu Nhi cười đến thập phần vui vẻ!
Nhớ đến Tiểu Ân thích ăn bánh kem, cô liền liên hệ với nhà làm bánh tốt ở thành phố A, làm cho em ấy một cái bánh hình mèo. Trong đầu có thể nghĩ đến tiếng cười trong trẻo của nó khi nhìn thấy chiếc bánh kem vào buổi sáng, Nhu Nhi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Tâm trạng vui vẻ giữ đến lúc đi ngủ. Đêm hôm đó cô còn mơ thấy bản thân trở thành đại gia, nằm trong núi vàng cười khanh khách…
Bầu trời đêm yên lặng, gió bên ngoài nhẹ nhàng lay động tấm rèm mỏng, cảnh sắc bên trong dần lộ ra. Trên chiếc bàn học nhỏ gọn, đầy ắp những bông hoa hồng được làm bằng giấy nhúng, đơn giản mà xinh đẹp khiến cho người ta khó có thể dời mắt.
…
Lâu Vĩnh trở về nhà, lần đầu tiên sau cuộc cãi vã cậu chủ động nói lời xin lỗi với cha. Đến Lâu Hà Uy cũng cảm thấy con trai mình có thể gặp quỷ, nét mặt khi về còn vô cùng dễ dãi.
Lại nói sau đó cậu còn cùng ông bàn bạc về vấn đề quà tặng đầu tiên của ông dành cho mẹ. Lâu Hà Uy đối với sự nhiệt tình hiếm hoi của con trai tất nhiên là hăng hái trả lời.
Diễm Tinh cùng Lâu Mạn Mạn đứng ngoài cửa mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ… Mặt trời hôm nay chắc chắn mọc lệch về phía tây rồi.
…
Sáng hôm sau, Lâu Mạn Mạn nhìn thấy anh trai mang theo một hộp quà nhỏ, càng cảm thấy hoài nghi nhân sinh. Anh trai nay còn biết tặng quà cho người khác sao? Anh trai có bạn gái à?
Bất ngờ hơn nữa, người cuồng kiếm tiền như Nhu Nhi hôm nay lại không nhận bài tập, thay vào đó mà ở trong lớp bán hoa hồng. Lâu Mạn Mạn đối với việc đổi mới kinh doanh của bạn tốt, nhiệt tình mua hai bông.
Sau lại nhớ đến người anh trai với hộp quà, liền lon ton chạy qua lớp của anh, hào phóng tặng hắn một bông, còn nói cầu chúc anh tán gái thành công. Khiến cho cả lớp anh rầm rộ, con gái trong lớp trưng một bộ mặt xám nhìn cô bé.
“Hoa của ai đây?”
“Của Nhu Nhi đó, bạn ấy đang bán nhiều lắm. Hoa cũng thật xinh đúng hông? Aiza không biết ai tặng cho cậu ấy nhưng nhìn nét mặt hớn hở kiếm tiền kia chắc chắn đang rất vui nha.” – Lâu Mạn Mạn vân vê cánh hoa bằng giấy trong tay, hào hứng cung cấp thông tin cho anh trai. Lại không nhìn đến đáy mắt Lâu Vĩnh giờ phút này càng thêm phần lạnh lẽo.
“Đi.”
“Dạ? Đi đâu?” – Lâu Mạn Mạn chớp mắt, còn chưa nhìn rõ sắc mặt anh trai đã bị anh kéo lê qua lớp 2-3.
Lâu Vĩnh hừ lạnh, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“Đi ủng hộ bạn của em.”
Đàm Nhu Nhi cầm xấp tiền trong tay, lại nhìn đám hoa hồng đã vơi đi phân nửa, tâm tình vô cùng vui vẻ mà cười tít cả mắt. Nhờ cách mời chào ngon ngọt, cô chưa bán hết nửa số hoa mà đã thu lại vốn, còn lời gấp đôi. Cô tự cảm thấy phục bản thân quá chừng ha ha.
Hết khách trong lớp, cô liền ôm bình hoa của mình sang các lớp khác bán. Trong đầu ngâm nga bài ca đi kiếm tiền là đi kiếm tiền.
Lại không biết, Lâu Mạn Mạn đã đứng trước cửa lớp của cô, bên cạnh là thiếu niên cao lớn, Lâu Vĩnh.
Đàm Nhu Nhi chớp mắt nhìn hai người họ, thắc mắc hỏi.
“Mạn Mạn, kiếm mình sao không vào trong. Đứng đây làm gì nha?”
“Mình… Anh trai mình muốn mua hoa của cậu để tặng bạn gái.” – Bị ánh mắt của anh trai nhìn đến rợn tóc gáy, Lâu Mạn Mạn trưng ra nụ cười cứng ngắc, đáp lại lời bạn thân.
Đàm Nhu Nhi chớp mắt, nhìn qua Lâu Vĩnh lãnh đạm đứng bên cạnh, cong cong khóe môi, đưa bình hoa đến trước mặt hắn.
“Anh muốn mua bao nhiêu?”
“Số còn lại.”
“Anh cũng hào phóng chi tiền cho bạn gái dữ.” – Số còn lại tiền cũng không hề nhỏ đâu.
“Đương nhiên, quà tặng cho đi của tôi luôn có giá trị rất cao. Người nhận quà của tôi chắc chắn cũng sẽ không đem quà tặng đi bán.”
Đàm Nhu Nhi khẽ cau mày, đối với câu nói kia lập tức tràn ra suy nghĩ: sao nam nhân này cứ nói chuyện khó hiểu như vậy nhỉ?
Nhưng so với đêm qua, cô chỉ cần vài giây đã có thể hiểu ra ý của hắn, lập tức trừng mắt thanh minh:
“Không phải quà ai tặng đâu, đây là do em tự làm bán đó. Quà người khác tặng sao có thể đem ra bán kiếm tiền được, tâm ý của người khác mà?!”
“Thật?”
“Thật!”
Ánh mắt Lâu Vĩnh lúc này mới hòa hoãn hơn, trả tiền cho cô, sau đó cầm cả bình hoa trở về lớp. Lúc này Đàm Nhu Nhi mới chạm vào Mạn Mạn, hỏi nhỏ:
“Anh cậu lúc nào cũng thất thường thế này hả?”
“Không có, mới chỉ có ngày hôm qua tới giờ thôi…” – Lâu Mạn Mạn mím môi, nhìn bóng lưng anh trai khuất sau cửa lớp liền không khỏi thở dài ngao ngán.
Mẹ ơi, anh trai bị ma nhập rồi…
Đàm Nhu Nhi nghe cô bạn nói, lại như nhớ ra chuyện gì đó. Đưa tay sờ vào túi áo, bên trong đang cất giữ chiếc khăn tay đã được giặt khô.