• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến chiều, Quản Nhạc ngồi tựa lưng vào đầu giường để Uyển Nhi nằm trong lòng mình, dịu dàng kể chuyện cho cô nghe.

Trong lòng anh, Uyển Nhi an tĩnh khép mi, đôi tay mềm mại nhỏ bé đặt lên chiếc bụng của mình, cô chầm chậm lắng nghe lắng nghe từng âm thanh nhỏ phát ra từ anh, nó thật ấm áp.

"Ting..ting"

Tiếng tin nhắn từ điện thoại phát ra, phá vỡ bầu không khí hiện tại, có chút hụt hẫn Uyển Nhi liền cau mày.

Dừng lại câu chuyện, Quản Nhạc với tay cầm lấy chiếc điện thoại.


Sắc mặt Quản Nhạc từ từ tối sầm lại, từng dây máu ở mắt đỏ hết cả lên, tay anh run run xiết chặt chiếc điện thoại.

"Choang"

Uyển Nhi giật mình mở mắt, chòm người ngồi dậy, nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn nằm rãi rác khắp phòng. Uyển Nhi có phần sợ hãi nhìn Quản Nhạc, nhưng dáng vẻ của anh càng khiến cô sợ hãi hơn bao giờ hết.

Uyển Nhi theo phản xạ tự nhiên liền rơi nước mắt. Ôm chầm lấy người Quản Nhạc.

"Quản Nhạc, anh làm sao thế. Đừng làm em sợ mà"

Bỗng Uyển Nhi ôm mình, làm Quản Nhạc liền  giật mình, anh quên mất việc Uyển Nhi vẫn đang ở cạnh mình, miễn cưỡng trấn an bản thân, Quản Nhạc dần bình tĩnh trở lại ôm lấy eo Uyển Nhi, nhỏ giọng áp sát tai cô.

"Anh xin lỗi, làm em sợ rồi"

"Hức...Quản...hức...Nhạc anh sao vậy?"

Vuốt lấy lưng Uyển Nhi vài cái, Quản Nhạc nhẹ nhàng đẩy người cô ra, lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.

"Ngoan, không khóc nữa. Việc của Lâm thị thôi. Nào, nằm xuống ngủ đi"

Đỡ Uyển Nhi nằm xuống giường, Quản Nhạc cũng nằm xuống ôm lấy cô.

"Quản Nhạc, có chuyện gì nói cho em biết được không?"

Đôi mắt có vẻ mơ hồ lẫn vẻ thất thần suy nghĩ chuyện gì đó, mà ngay cả lời Uyển Nhi anh cũng không nghe thấy.

"Quản Nhạc...Quản Nhạc..."

Sau khi Uyển Nhi đập tay vào ngực anh mấy cái, anh mới hoàn hồn mà nhìn cô.

"Uyển Nhi, em ngủ đi. Anh có việc gấp cần ra ngoài một lát, anh gọi Đình Đình qua với em"

Chưa kịp để Uyển Nhi phản ứng, Quản Nhạc liền buông người cô ra, đứng lên kéo chăn phủ lấy người cô rồi xoay lưng bỏ đi.

Uyển Nhi không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tự dưng anh lại nổi cáu đạp điện thoại, rồi còn ngó lơ cô nữa.

Đôi mắt có phần thất vọng Uyển Nhi nhìn theo bóng lưng của anh.

.....

"Ông có chắc với những gì mình nói hay không? Nếu để tôi phát hiện ông đang nói dối thì đừng trách tôi tàn nhẫn"

Đôi mắt lạnh tanh, khuôn mặt dậy sóng đến đáng sợ bao vây lấy người vị bác sĩ.

"Lâm tổng, đây là bệnh viện tốt nhất thành phố, ngài không nên nghi ngờ chuyên môn của chúng tôi. Tôi cũng rất tiếc khi phải thông báo với anh việc này, nhưng điều trị càng sớm sẽ càng tốt hơn cho vợ ngài"

Khoảng khắc nhận được tin nhắn báo rằng Uyển Nhi thật sự mắc phải căn bệnh ung thư cổ tử cung, anh ước rằng đó chỉ là mơ, hoặc có thể thì cứ để anh thay cô chịu đựng. Tại sao ông trời lại trêu đùa anh như thế. Tại sao những người anh yêu thương nhất lại lần lượt xảy ra chuyện.

Chẳng nhẽ tình yêu của anh là sai hay sao?

Anh không đủ tư cách để yêu và được yêu đến thế sao?


Mãi thấy Quản Nhạc cứ thẩn thờ ngồi đó, cũng không phản ứng lại lời mình, vị bác sĩ đành tiếp lời.


"Lâm tổng, ngài nên bĩnh tĩnh lại, bệnh này thật ra có thể chữa được, vấn đề là vợ ngài đang mang thai, nếu tiến hành điều trị sợ rằng đứa trẻ sẽ phải chịu ảnh hưởng xấu..."


Nghe đến bốn từ "có thể chữa được" Quản Nhạc như tìm thấy ánh sáng của cuộc đời mình vậy, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng.


"Vậy thì nhanh chóng tiến hành điều trị, dù bất cứ giá nào cô ấy cũng phải sống"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK