"Em sao lại giận dữ như vậy. Tôi như thế này không đủ thỏa mãn em sao. Nói xem tên kia chơi em như thế nào? Tôi đều có thể làm được có khi còn làm tốt hơn tên đó nữa kìa"
"Quản Nhạc...Ưm...Anh...aa...Ra đi tôi chịu hết nổi rồi"
"Mới đó đã chịu hết nổi rồi sao? Tôi còn chưa bắt đầu nữa cơ mà."
Quản Nhạc rút tay mình ra. Để lại một khoảng trống làm Uyển Nhi khó chịu đến bí bách.
Nhưng rồi một giây sau, Quản Nhạc cởi bỏ chiếc quần còn sót lại trên người mình ra. Một con cự long tím lộ ra. Làm Uyển Nhi sợ hãi mà gào lên.
"Quản Nhạc, đủ rồi. Tôi không muốn"
"Nếu em còn la nữa tôi sẽ nhét nó vào họng em"
"Quản Nhạc, tôi không muốn. Thật sự không muốn."
Đúng là cứng đầu thật mà.
Quản Nhạc mở dây trói trên thành giường ra dựng người Uyển Nhi dậy. Đem con cự long to lớn của mình mà nhét vào họng cô.
"Ngậm lấy nó"
Uyển Nhi liên tục lắc đầu, nhưng sức cô nào chống cự được với anh chứ.
Quản Nhạc cầm lấy sau gáy cô liên tục thúc mạnh vào trong. Làm cô không chịu được mà ho sặc sụa. Thật sự rất lớn, miệng cô không thể nào chứa hết nó được.
"Còn la nữa không. Em la lên cho tôi xem nào?"
Quản Nhạc đắc chí, vận động ngày càng mạnh bạo hơn. T.i.n.h d.ị.c.h bắn hết vào trong họng cô. Vừa tanh vừa gớm ghiết. Uyển Nhi liên tục ho khan
"Ặc...Ặc...Ặc"
Không cho cô cơ hội mở miệng. Bóp lấy miệng cô.
"Nuối hết chúng vào"
Không dừng lại ở đó. Quản Nhạc lật người Uyển Nhi, để cô chổng mông đến trước mặt mình, tiếp tục ra vào. Q.u.y đ.ầ.u cứ thế chạm vào nơi sâu nhất của cô mà càng quấy, mặc kệ tiếng rên la.
Tư thế này thật sự quá nhục nhã.
"Gọi tên tôi"
"Ưm...Ưm..."
Tét vào mông cô một cái thật kêu, cú thúc vào ngày cành nhanh và mạnh bạo hơn.
"Gọi"
"Quản...Ưm..Quản Nhạc...a"
Môi anh cong lên, có vẻ hài lòng.
"Nói, em yêu tôi"
Từng câu nói đều mang theo một cú thúc đến tê dại.
"Ưm...Em...a...a...Ưm...Yêu anh"
"Yêu ai?"
"Quản Nhạc"
Xem ra cô cũng biết điều đó chứ.
"Lần sau không được tự ý đi gặp người đàn ông đó nữa biết chưa"
"Ưm...Ưm...Biết rồi"
Hai thân thể cứ thế hòa quyện vào nhau. Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Uyển Nhi cứ thế kiệt sức đến ngất lên ngất xuống mấy lần Quản Nhạc mới chịu buông tha cho cô.
Sáng hôm sau tỉnh lại, trời cũng đã quá trưa. Uyển Nhi đau đớn không thể tự mình đứng dậy nổi. Cô cười chua xót, tự giễu chính mình.
Uyển Nhi, lê thân thể tàn tạ của mình vào nhà tắm. Từng bước đi lại mang theo cơn đau cứ thế nhói lên khiến cô nhăn mặt.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Uyển Nhi đã thấy Quản Nhạc đã ngồi sẵn chờ cô ở ghế sofa.
Hôm nay anh ta không đi làm sao.
Uyển Nhi cứ thế đứng chôn chân tại chỗ, chẳng muốn chạy trốn cũng không muốn lại gần chỗ anh ta.
Quản Nhạc khó chịu nhìn cô. Lại muốn chống đối anh nữa sao. Quản Nhạc gằng giọng nhìn cô, để xem cô hay anh cứng đầu hơn.
"Nhanh"
Uyển Nhi run rẫy mà bước đến bên anh.
Lực kéo của Quản Nhạc làm cô bất ngờ ngồi vào lòng anh.
"Đói không?"
Uyển Nhi chỉ biết lắc đầu mà nói không.
Tay Quản Nhạc bỗng nhiên dừng lại nơi tư mật của cô. Khiến Uyển Nhi đau đớn mà cong người một cái.
Hôm qua chưa đủ sao? Mới sáng sớm anh ta đã muốn nữa rồi. Uyển Nhi bấu lấy tay anh, ý muốn anh buông ra khỏi nơi đó.
"Đau sao?"
Sức người chứ sức trâu hay sao mà không đau? Anh hành hạ người ta cả đêm đến ngất lịm đi mà nói không đau được sao?
Uyển Nhi gật đầu vẻ khẩn cầu nhìn anh. Nước mắt cứ thế lại thành dòng mà chảy ra.
Quản Nhạc đứng dậy bế sốc người cô lên đặt xuống giường. Làm Uyển Nhi sợ hãi một trận. Nhưng anh chỉ bế cô để đó thôi, rồi đi đến chỗ hộp cứu thương tìm thứ gì đó.
Là thuốc mỡ.
Anh ta định bôi cho cô thật sao? Như thế thì nhục nhã quá.
Uyển Nhi ngồi dậy muốn giành lấy hộp thuốc, lần trước cũng vậy, Quản Nhạc hiểu rõ cô quá đi mà, nhanh tay hơn anh đưa hộp thuốc ra xa. Uyển Nhi bị hụt một nhịp mà chổng mông trên giường.
Vừa hay Quản Nhạc lại tính bôi thuốc vào chỗ đó. Như thế này là muốn anh bôi còn gì.
Còn cứng đầu sao?
Quản Nhạc ngồi xuống, giữ tư thế hiện giờ của Uyển Nhi mà bôi thuốc cho cô.Từng ngón tay lướt trên nơi đó của cô khiến cô một lần nhói. D.â.m d.ị.c.h cứ thế không tự chủ được mà ướt cả tay anh.
Quản Nhạc chỉ cười lấy một cái rồi thôi.
Thân thể cô đúng là mẫm cảm, như thế thôi cũng đủ khiến cho cô chảy nước rồi. Nơi hạ thân của Quản Nhạc lại bắt đầu không nghe lời nữa rồi cứ thế mà c.ă.n.g c.ứ.n.g lên.
Nhưng riêng hôm nay thì không được. Quản Nhạc cố đè nén cơn d.ụ.c v.ọ.n.g của mình xuống. Bôi thuốc cho Uyển Nhi xong, liền đứng dậy đi thẳng vào nhà tắm.
Uyển Nhi khó hiểu nhìn theo bóng lưng của anh.
Vào đến nhà tắm, Quản Nhạc nhanh chống cởi bỏ tất cả quần áo trên người mình xuống. Nơi ở giữa hai chân anh đã c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g lên từ lâu, từng thớ gân xanh nổi đến khiến anh khó chịu đến bức rứt. Quản Nhạc dùng lấy tay mình cầm con cự long lên, liên tục di chuyển, nếu còn không giải toả anh sẽ chết mất.
Tiếng rên rỉ, la hét trong nhà tắm thu hút Uyển Nhi. Không phải anh ta có chuyện gì chứ.
Uyển Nhi tò mò đến trước cửa nhà tắm.
Ý thức được có người đứng ngoài cửa. Quản Nhạc liền nở nụ cười tà mị mà dừng lại động tác.
Anh đã cho cô cơ hội rồi. Đây là tự cô tìm đến đây nhé.
Quản Nhạc lập tức mở cửa, một lực kéo bất ngờ kéo cả người Uyển Nhi lao vào nhà tắm. Tiện tay, Quản Nhạc liền khóa cửa lại.
Thì ra, anh ta đang giải tỏa.
Nhớ đến tối hôm qua, anh ta hành hạ mình cả đêm Uyển Nhi liền sợ hãi.
"Quản Nhạc, tôi thật sự rất đau. Làm lần nữa tôi sẽ chết mất."
Quản Nhạc chỉ cười nhẹ một cái nhưng nụ cười lại mang theo hơi thở của t.ì.n.h d.ụ.c mà nhìn cô.
"Tôi đã cho em cơ hội rồi, là do tự em từ chối."
Uyển Nhi liền ngơ ngác giả vờ như không nghe thấy gì.
"Vậy anh giải tỏa tiếp đi, tôi ra ngoài"