• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nợ em một lời yêu

Ông ta cứ như thế mà muốn nhắm mắt thật sao? Được lệnh thuộc hạ của Hoàng Long liền đem một chậu nước lạnh, dội thẳng vào người ông ta.

"Vẫn cứng miệng?"

"Cắt lưỡi"


Vừa nghe giọng điệu rợn người vang lên, người đàn ông nơm nóp lo sợ.

"Tôi nói"

Như thế ngay từ đầu không phải tốt hơn sao?

Cứ thích bắt anh phải đóng vai người ác mới chịu cơ.

"Năm xưa ông và bà ta đã làm gì Đình Đình?"

Người đàn ông yếu ớt nắn từng chữ một.

"Bà ta cho tôi một số tiền, rồi dẫn tôi đến chỗ cô gái đang hôn mê ngửa người nằm chờ sẵn trong một căn phòng, sau đó tôi và cô ta xảy ra quan hệ với nhau, còn sau đó nữa, thật sự tôi không có liên quan"

Không liên quan? Nói nghe thật dễ dàng.

Nếu không phải ông ta cướp lấy đời con gái người ta thì cô ấy có phải đến bước đường cùng hay không?

Từng lời vô tâm phát ra từ miệng ông ta khiến Hoàng Long càng thêm câm phẫn. Chính là người này đã trực tiếp đẩy Đình Đình của anh đến cái chết. Cho dù hôm nay phải chết, anh cũng phải đòi bằng được mạng của ông ta.

"Muốn chối tội sao? Được! Được lắm!"

Hoàng Long đi vòng ra sau ông ta, vừa đi vừa cười chua chát mà nói. Bỗng chiếc roi da trên tay anh liên tục quất mạnh vào tấm vai của người đàn ông.

"Ông nói thì nghe dễ dàng lắm, ông có hiểu cảm giác bị người ta làm nhục đâu mà thấy xót"

Chiếc roi da dường như cũng biểu tình mà chống lại sự giận dữ của anh, nó đứt rời ra rơi xuống đất. Cơn thịnh nộ khiến Hoàng Long trở nên vô tình đến đáng sợ.

Mạnh bạo rút con dao từ bắp đùi của ông ta ra, kề đến chỗ quý của ông ta, người đàn ông nhìn anh liên tục lắc đầu. Nếu cắt nó đi ông ta sẽ chết mất.

Nhưng Hoàng Long anh chính là muốn thấy bộ dạng đó của ông ta, để xem khi không còn cái này ông ta sẽ hại đời con gái người ta bằng cách nào.

Con dao vô tình cứ thế mà tách rời nơi đó ra khỏi người ông ta.

"Không được để ông ta chết"

Nói rồi Hoàng Long lạnh lùng bỏ đi.

Về phòng, anh liền vào phòng tắm, thay cho mình một bộ đồ thật điển trai, rửa đi tất cả vết máu trên tay mình. Rồi đi đến bên cạnh cô gái nhỏ của mình.

Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái.

"Đình Đình, em mau tỉnh lại đi, hai năm rồi em ngủ mãi không thấy chán sao? Anh tìm được ông ta rồi, em tỉnh dậy mà trừng phạt ông ta đi. Đừng ngủ nữa"

Đúng vậy, người nằm đây chính là Đình Đình của anh.


Hai năm trước ở bệnh viện, chính là anh đã tráo đổi hai cô gái, lấy lí do phần đầu không được nguyên vẹn vì rơi từ khoảng cách rất cao mà anh dễ dàng đem cô gái này đi, qua mắt được tất cả mọi người.


Nói đến cơ duyên với cô gái này anh không biết làm sao có thể giải thích được.


Năm anh mười lăm tuổi, một lần thấy cô nhường đồ chơi của mình cho một cô bé khác ở trung tâm thương mại mà anh đã lỡ va vào sự lương thiện đó, nào ngờ định mệnh lại cho anh và cô gặp nhau một lần nữa khi anh đang đứng trú mưa ở một quán cafe, cô nhẹ nhàng mỉm cười mà nhường anh chiếc ô, giây phút đó anh biết rằng cô gái trước mặt anh chính là duyên tiền kiếp của cuộc đời mình. Mạng phép liền xin cách thức liên lạc, không ngờ giữa hai người lại hợp nhau đến lạ. Tình cảm dần nảy sinh nào ngờ cái chết của cô bất ngờ lại ập đến, cả thế giới của anh chơi vơi mà sụp đổ.


Anh vẫn chưa kịp nói với cô rằng mình yêu cô rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK