"Nào, vào trong thôi"
Quản Nhạc đỡ lấy lưng Uyển Nhi, nhẹ nhàng mà dìu cô vào trong. Khi thấy cô cười nhìn mình, thì anh mới an tâm được phần nào.
Uyển Nhi thì có vẻ không thích bệnh viện cho lắm, cô cứ luôn miệng đòi anh cho về.
"Quản Nhạc, khi nào chúng ta về nhà"
"Uyển Nhi ngoan, ngày mai làm một số xét nghiệm nữa rồi chúng ta về, được không?"
Vậy phải ở lại đây thêm một ngày nữa rồi. Có chút không vui, nhưng Uyển Nhi cũng chẳng dám cãi lời anh, khi nảy nhìn thái độ của anh thì chắc chắn đã xảy ra việc gì đó rồi. Thôi thì đành nghe theo anh cả vậy.
"Quản Nhạc, con nói nó thèm bánh hoa quế"
Chỉ được cái xạo là giỏi. Nói mình thèm là được mà, còn đem cả con ra làm lá chắn nữa.
"Anh gọi Trương Duệ mang qua cho em"
"Anh mua cho em"
Uyển Nhi mè nheo mà rút vào lòng anh. Nhưng thật sự anh không thể nào bỏ cô lại đây một mình cả. Anh muốn mỗi giây mỗi phút đều có thể thấy cô ở bên cạnh mình.
Anh sợ....
"Ngoan"
Thấy Quản Nhạc kiên quyết như vậy, Uyển Nhi cũng không làm nũng nữa. Gật đầu đồng ý.
....
"Lâm tổng...."
Quản Nhạc, cẩn thận mà bịt lấy tai Uyển Nhi đang yên giấc trong lòng mình lại.
"Nhỏ tiếng thôi"
Anh đưa tay ra hiệu cho Trương Duệ, đặt bánh trên bàn. Nhẹ nhàng đặt Uyển Nhi xuống giường, rồi cùng Trương Duệ ra hành lang.
Thấy được sắc mặt hơi nhợt nhạt có vẻ không được tốt lắm của Quản Nhạc, Trương Duệ có chút lo lắng.
"Lâm tổng, có chuyện gì sao? Tôi thấy anh không được khỏe cho lắm"
Tránh câu hỏi của Trương Duệ, Quản Nhạc liền nhắc đến việc của Lâm thị.
"Dạo gần đây, Lâm thị thế nào?"
"Vẫn rất tốt. Mọi chuyện không có gì bất thường cả"
Lấy ra điếu thuốc, Quản Nhạc liền hít một hơi. Thâm trầm mà nhìn xa xâm.
"Thời gian tới, việc ở Lâm thị cậu thay tôi thu xếp, những việc vặt không cần hỏi ý kiến tôi"
Theo Quản Nhạc bao nhiêu năm, ít nhiều Trương Duệ cũng hiểu được con người anh ta. Việc có thể khiến anh gác lại công việc của Lâm thị chắc chắn là việc mà bản thân anh rất xem trọng. Hơn nữa, nhìn tình trạng anh lúc này có lẽ là chuyện cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
"Lâm tổng, anh cứ yên tâm"
"Cảm ơn"
Lâm tổng cảm ơn Trương Duệ anh sao?
Vậy việc này xem ra còn có tầm quan trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh rồi.
"Việc tôi nên làm thôi"
Quản Nhạc dập đi điếu thuốc trên tay mình quăng nó vào thùng rác, xoay người bỏ đi, trước khi đi còn không quên vỗ vào vai Trương Duệ vài cái.
Trở lại phòng bệnh, Quản Nhạc liền hoảng lên khi nhìn thấy Uyển Nhi đang ngồi bó gối ở cạnh giường, đôi mắt đẫm nước, đôi vai khẽ run run.
Quản Nhạc tức tốc chạy đến ôm lấy người cô, đặt lên đùi mình, dịu dàng trầm ấm.
"Uyển Nhi ngoan sao lại khóc? Nói cho anh nghe ai ức hiếp em, anh nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em"
"Uyển Nhi...hức hức...sợ...anh bỏ...hức...rơi em...hức"
Anh mới chỉ ra ngoài một lát thôi, tại sao cái đầu nhỏ này lại có suy nghĩ là anh bỏ rơi cô được chứ. Nhưng anh cũng có nghe nói đến việc trong lúc mang thai phụ nữ sẽ thường sinh ra những suy nghĩ tiêu cực lệch lạc và rất sợ cảm giác ở một mình.
Thật ra, khi nảy thái độ của Quản Nhạc và vị bác sĩ rất lạ, trong lòng cô liền có điều bất an nhưng không thể hình dung cụ thể, tỉnh dậy nhìn xung quanh lại không thấy một ai Uyển Nhi thêm phần sợ hãi và liền nghĩ Quản Nhạc bỏ rơi mình, nên mới có dáng vẻ đáng thương như bây giờ.
"Sợ em thức giấc, nên anh mới ra ngoài dặn dò Trương Duệ một số việc thôi. Anh ở đây không đi đâu nữa, được không?"
Uyển Nhi gật gật cái đầu nhỏ của mình, vương tay ôm lấy cổ Quản Nhạc tựa vào vòm ngực rắn chắc của anh.
"Trương Duệ đem bánh hoa quế cho em rồi, muốn ăn nữa không?"
"Không ăn nữa"
Trong vòm ngực anh, Uyển Nhi lười biếng mà phát ra từng chữ.