Người đàn ông bấu chặt vào tóc cô gái mà mạnh bạo xâm chiếm. Không một chút dịu dàng, không một chút thương tiếc.
Cô gái dưới hạ thân người đàn ông, đau đớn mà tủi nhục, như cánh hoa héo úa mặc cho người ta vò nát, ti tiện vứt đi.
"Xin anh...tha cho tôi"
Từng âm thanh đứt quản van xin, đáp lại chỉ có âm thanh gầm gừ giận dữ cùng những hồi luân động mạnh bạo hơn.
"Con đàn bà ti tiện. Cô có tư cách để xin tôi sao?"
Bất lực, nước mắt cứ thế thành dòng mà hòa vào nỗi đau. Mặc cho người ta xâm chiếm, sỉ nhục.
Cũng quen rồi.
Đêm đã quá độ, cơ thể đã không còn chút sức lực mà mềm nhũn ra, người đàn ông mới phóng hết tất cả thứ chất lỏng màu trắng đục vừa tanh vừa hôi lên người cô gái. Gầm gừ một tiếng, không chút lưu luyến đi thẳng vào nhà tắm, còn không quên để lại hai chữ "Dơ bẩn"
Cô gái chỉ cười nhạt, nằm thừ ra đó, không khóc cũng chẳng nháo, lặng lẽ khép đôi mi ước rằng tất cả chỉ là mơ.
Cô - Chu Uyển Nhi, cuộc đời cô sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như ngày ấy cô không gặp Lâm Quản Đình. Vốn dĩ hai cô gái này không phải là người cùng một thế giới nhưng trớ trêu thay, định mệnh lại sắp đặt cho hai người gặp nhau để rồi cuộc đời cô lại xuất hiện người đàn ông lãnh đạm, tàn bạo mang tên Lâm Quản Nhạc.
"Sao còn nằm thừ ra đó, chê công việc ít sao?"
Quản Nhạc nhìn dáng vẻ an tĩnh của cô lại thêm phần chán ghét. Nếu như một năm trước, cô ta còn la hét làm ầm ỉ lên sau mỗi trận cuồng bạo thì giờ đây cô lại có vẻ cam chịu.
Đối với cô việc bị anh hành hạ tra trấn chẳng còn gì xa lạ. Khóc nhiều rồi cũng sẽ chán, la hét nhiều rồi thấy cũng chẳng có gì thú vị hay thay đổi chỉ là cổ họng thêm một lần đau.
"Cô điếc à?"
Uyển Nhi vẫn nằm dài ra đó như biểu tình chống đối lời anh nói. Cùng lắm thì ăn vài cái tát, khuôn mặt xinh đẹp này từ rất lâu đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, thêm vài cái chắc cũng chẳng có gì to tát.
Đúng như cô dự đoán, hai cái tát ngay lập tức gián xuống khuôn mặt cô rõ đau"bép.. bép". Đôi tay to lớn gì chặt ở cổ cô ra sức mà bóp, chết rồi không phải được giải thoát sao. Uyển Nhi mỉm cười mãn nguyện.
Nhưng nào được như ý nguyện chứ, bàn tay kia dần nới lỏng, một luồng không khí xông thẳng vào khí quản làm cô ho đến sặc sụa ôm lấy ngực mình.
Đôi mắt đục ngầu đáng sợ mà dán chặt lên người cô, có chút hoảng loạn Uyển Nhi lùi người về phía sau, tay loạn xạ mà vơ lấy chiếc chăn chắn trước như muốn nói rằng nó chính là vũ khí của cô.
Quản Nhạc từ tốn đứng lên một tay dựt phăng chiếc chăn đi, lộ ra cảnh xuân trước mắt, tuy dáng người có chút nhỏ nhắn nhưng những thứ khác trên người cô đều rất vừa mắt.
Uyển Nhi theo phản xạ tự nhiên mà ôm chầm lấy người mình muốn che đi thân thể trần trụi, dâm tục của mình.
"Xuống nhà nấu bữa sáng"
Sức người có hạn không phải sao? Đêm hôm qua dày vò cô chưa đủ mới sáng sớm đã bắt cô lê cái thân tàn ma dại này phục vụ anh nữa sao? Nhưng nếu còn chống cự có lẽ sẽ không dừng lại ở hai cái tát.
Thân thể mệt nhọc, Uyển Nhi xuống giường mặc vội chiếc đầm đã cũ, nhanh chống xuống nhà. Nếu còn ở lại nơi này một giây nào nữa chắc có lẽ cô sẽ sớm đi đoàn tụ với Quản Đình của anh ta.